← Quay lại trang sách

Chương 2333 Mưa Gió Mù Mịt (3)

Dõi mắt toàn bộ Sơn Hải Cảnh, trừ Đấu Chiêu, còn có thể có người nào có thể làm được hay sao?

Sau lưng của Khuất Thuấn Hoa đã hiện lên hư ảnh của Thiên Nữ.

Bên người Tả Quang Thù đã bắt đầu nghe thấy âm thanh của sóng thần.

Nguyệt thiền sư người mặc áo bào màu xám tro, đầu đội nón lá rộng vành ngược lại không thấy rõ được biểu tình, nhưng cơ quan Già Lâu La mà nàng ta điều khiển đã dừng lại không tiếp tục bay nữa và bày ra tư thế chiến đấu.

Ba nhân vật thiên tài khó gặp này đều đã bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Mà Đấu Chiêu cứ như vậy không có chút dao động nào tiếp tục rảo bước tiến về phía này.

Coi như không nhìn thấy tất cả phòng bị và cảnh giác của ba người kia.

Y cực kỳ quen thuộc, tùy ý xuyên thấu màn mưa, đi tới gần cơ quan Giài Lâu La, dùng một giọng nói thản nhiên nói: "Chu Ấp biến mất rồi, hoàn toàn biến mất rồi. Sơn Hải Cảnh đã xảy ra một biến hóa nào đó mà ta hoàn toàn không biết tới, thu hoạch của ta không thể đảm bảo. Nên bây giờ ta cần thu gom ngọc bích. Ta chọn xong rồi, hoặc là các ngươi còn có cơ hội.

Y bình tĩnh chìa tay ra: "Đều là anh tài của Đại Sở ta cả, bây giờ ngọc bích đưa ta, sẽ không tổn thương căn nguyên"

Những người quen biết Đấu Chiêu đều biết rõ, y chịu cùng ngươi giải thích nhiều như vậy, đã là một loại tôn trọng rồi.

Chẳng qua là không biết vào giờ phút này, một phần tôn trọng này của Đấu Chiêu, là dành cho ai.

Tả Quang Thù? Khuất Thuấn Hoa? Hay là Nguyệt thiền sư?

Nhưng có lẽ sẽ có người vì nhận được phần "tôn trọng" này mà thụ sủng nhược kinh. Cũng có người vì quá kiêu ngạo, chỉ coi phần "tôn trọng" này như một loại sỉ nhục.

"Ít nhất thì ngươi cũng nên mang theo Đấu Miễn cùng đi chứ, cứ như vậy một mình đi tới đây, tùy ý không cẩn thần chìa tay ra như thế... Đấu Chiêu!" Ánh mắt xinh đẹp của Khuất Thuấn Hoa ánh lên sự giận dữ, âm thanh lạnh như lưỡi đao nói: "Ta là nên nói ngươi cuồng vọng, hay là nên nói ngươi ngu si đây?"

Đúng là trong trường hợp tài năng tư chất tương đương thì tu vi chênh lệch là thứ khó có thể vượt qua.

Nhưng bọn họ bên này còn có Nguyệt Thiên Nô – một người có cảnh giới không hề thua kém!

Đúng là Đấu Chiêu là vô địch trong thế hệ cùng lứa tuổi, là đệ nhất thiên kiêu được Đại Sở công nhận. Nhưng bây giờ bọn họ bên này có đến tận ba người!

Đấu Chiêu lại dám ngông cuồng đến đây, đến tột cùng là đang xem thường ai?

Đối với thái độ của Khuất Thuấn Hoa, Đấu Chiêu cũng không hề tức giận, y chỉ tỉnh bơ nhìn về phía Tả Quang Thù: "Quang Thù, bởi vì bóng dáng của phượng hoàng kỳ còn đang bốc cháy kia, ta nguyện ý cho các ngươi thêm một cơ hội nữa. Ngươi là một đại nhân, bây giờ nói cho ta biết, ngươi nghĩ như thế nào?"

Tả Quang Thù bình tĩnh nhìn y, chỉ nói: "Ngươi có thể giết ta, sau đó từ trên xác ta cầm đi đồ ngươi muốn... Nhưng không thể đưa tay ra và nói ngươi muốn được"

Đấu Chiêu bình tĩnh nhìn Tả Quang Thù một cái. Hình như y cũng vô cùng kinh ngạc khi thấy thiếu niên này lại có thể kiên định đến như vậy.

Ánh sáng của Tả Quang Liệt kỳ thực quá chói mắt, bên dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời thì ánh sáng của một ngôi sao nhỏ bé luôn bị lu mờ. Vì thế tài hoa của Tả Quang Thù luôn luôn bị che phủ bên dưới.. Trong ấn tượng của rất nhiều người Sở Quốc đối với Tả Quang Thù chỉ là, vị mặt trời kiêu ngạo đã chết đi kia hình như có một người em trai... Ấn tượng chỉ dừng lại ở nơi này.

Nhưng ngày hôm nay, Tả Quang Thù lại đứng thẳng ở nơi đây, dùng ánh mắt kiên định như vậy đối mặt với Đấu Chiêu.

Lúc này, y mới hoảng hốt ý thức được, vị thiếu niên luôn lớn lên dưới vây cách của Tả Quang Liệt kia đã có thể một mình đứng lên đối mặt với mưa gió phong ba rồi.

Dĩ nhiên, Tả Quang Thù như thế nào, là chuyện của Tả thị, y có quan tâm như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có hạn độ mà thôi.

Chẳng qua là như vậy lại nghĩ tới Đấu Miễn.

Lần này đi vào trong Sơn Hải Cảnh, mặc dù y không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng y cũng đã nghĩ tới việc sẽ dẫn Đấu Miễn vào cùng nhau thăm dò, giúp người đệ đệ này thu lấy một chút tài nguyên.

Nhưng Đấu Miễn lại không chịu đi cùng y, thái độ vô cùng kiên quyết khiến y cảm thấy kinh ngạc.

Lúc đó y không có để ở trong lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy đệ đệ của Tả Quang Liệt, y chợt nghĩ...

Vào lúc từ chối cơ hội hiếm có như thế này, Đấu Miễn đã nghĩ cái gì chứ?

"Thất lễ rồi? Đấu Chiêu nhẹ giọng lại, vừa nói, vừa nhìn về phía Nguyệt thiền sư: "Như vậy, các hạ thấy thế nào?"

Nguyệt thiền sư yên lặng trong chốc lát.

Sau đó nói: "Chúng ta có thể cho ngươi một khối ngọc bích"

Khuất Thuấn Hoa trong nháy mắt lộ vẻ xúc động!

Nguyệt Thiên Nô là người có tầm nhìn rõ ràng nhất trong ba người bọn họ.

Từ trước đến giờ nàng ta cũng luôn tín nhiệm phán đoán của Nguyệt Thiên Nô.

Mà đối với kết quả của trận chiến này, rõ ràng là Nguyệt Thiên Nô đã ôm thái độ vô cùng bi quan...

Điều này làm sao có thể chứ?

Làm sao có thể?

Nàng ta cường đại bao nhiêu cơ chứ? Nguyệt Thiên Nô cường đại bao nhiêu cơ chứ? Tả Quang Thù hiển nhiên cũng là một thiên tài.

Mà bây giờ các nàng ba người cùng nhau liên thủ chỉ để chống lại một người mà Nguyệt Thiên Nô lại đưa ra loại phán đoán này sao?

Nàng ta không thể nào tin nổi, nhưng là nàng ta cũng biết, Nguyệt Thiên Nô cơ hồ sẽ không bao giờ đưa ra phán đoán sai.

Đấu Chiêu nhìn Khuất Thuấn Hoa đang trầm mặc đứng đó, liền biết được quyết định của Nguyệt Thiên Nô đã được nàng ta ngầm cho phép.

Mà Tả Quang Thù không nghi ngờ chút nào sẽ đồng ý với lựa chọn của Khuất Thuấn Hoa...

Đưa tay ra là có thể lấy được một khối ngọc bích trong tay ba người như vậy, dõi mắt trong toàn bộ Sơn Hải Cảnh chắc chỉ mình Đấu Chiêu mới làm được điều đó.

Nhưng y vẫn lắc đầu một cái nói: "Ta đã nói rồi, ta muốn tất cả ba khối.

Y cho Khuất Thuấn Hoa cơ hội, là bởi vì biết được thiên tư của Khuất Thuấn Hoa.

Y cho Tả Quang Thù cơ hội, là bởi vì nể mặt người nam nhân tên Tả Quang Liệt.

Y cho Nguyệt thiền sư cơ hội, là bởi vì y mơ hồ cảm thụ được sự cường đại của Nguyệt thiền sư.

Nhưng mặc dù như vậy, mặc dù y biết được nhiều thứ như vậy, y biết được ba người đứng trước mắt này tuyệt đối không đơn giản, không chỉ có không đơn giản, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ khó gặp.

Nhưng y vẫn không hề có nửa điểm thỏa hiệp.

Bởi vì y là Đấu Chiêu.

Y không cần cân nhắc đối thủ mạnh bao nhiêu.

Chu Ấp đã biến mất rồi.

Bây giờ cửu chương ngọc bích này, Y phải có được tất cả.