← Quay lại trang sách

Chương 2340 Chỉ Sợ... Ngọn Núi Này Không Cao (1)

Ngươi khiến cho ta cảm thấy tức giận rồi"

Nàng ta dùng thanh âm trì trệ đó lên tiếng.

Rõ ràng trong giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nàng ta đang tức giận.

Nhất là âm cuối kia, mang lại một cảm ứng vang vọng rõ ràng to lớn "Rồi."

Âm thanh này vang vọng không ngừng, qua lại không nghỉ.

Một bức hư ảnh của Sân Mục Phật Đà hiện ra sau lưng của nàng ta.

Mà hai cánh tay màu vàng thau sáng bóng của nàng ta lộ ra khỏi ống tay áo, song chưởng hợp lại.

Sân Mục Phật Đà đứng sau lưng nàng ta cũng đồng thời hợp chưởng.

Ba!

Tốc độ của nàng ta nhìn có vẻ bình thường, động tác cũng không đủ lực, nhưng khi song chưởng hợp lại với nhau thì lại có thể kẹp lấy lưỡi đao của Đấu Chiêu!

Vốn không thể nào!

Nhưng đã thực sự xảy ra.

Phật có từ bi vi hoài, nhưng cũng có kim cương trợn mắt.

Dưới sự tăng cường của Sân Mục Phật Đà, ta có thể thay mặt được Phật Chỉ, tụng niệm được Phật Ý, mỗi lời nói hành động của ta, tất cả đều là Phật!

Phật muốn ngừng lại đồ đao, làm gì có chuyện không có khả năng?

Đấu Chiêu cầm chặt thanh đao, lặng yên ép xuống.

Y cảm thấy thứ mà y đang chém xuống là đất đai vô hạn, có lẽ đối với nhân loại mà nói cho dù có là vết thương lớn đến cỡ nào, thì nếu đem so với đất đai thì chẳng qua cũng chỉ là một miệng vết rách nhỏ bé mà thôi.

Y định nhấc thanh đao lên thì bỗng nhiên cảm thấy, Thiên Kiêu đao đang bị hai ngọn đồi núi nguy nga đè hẳn xuống.

Không nghi ngờ chút nào, lực lượng bên trong cơ thể của y đang bị Nguyệt thiền sư áp chế cả rồi!

Mà đúng lúc này, kim quang bên ngoài thân thể của Nguyệt thiền sư tỏa ra rực rỡ.

Thiên Phạt đã rơi xuống.

Năm đạo Thiên Chi Liệt Khích liên tiếp nứt ra bên cạnh người của nàng ta.

Nhưng không có một đạo nào có thể làm rách trên người của Nguyệt Thiên Nô.

Nàng ta đã thật sự trở thành điểm khởi đầu của "mạng nhện, nhưng lại thoát khỏi được toàn bộ sự phong tỏa Thiên Chi Liệt Khích.

Đây là làm sao làm được?

Trong lúc nhất thời Đấu Chiêu cũng không thể hiểu được điều này.

Nhưng y lại nhẹ nhàng nhếch miệng, cười một tiếng.

Y cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Đối thủ càng cường đại, thì càng làm cho y cảm thấy sung sướng.

Càng phá vỡ được sự tưởng tượng của y, thì càng làm cho y cảm thấy tươi đẹp, càng kích thích sự phấn khích của y.

Nếu như thiên hạ mà không có anh hùng, thì Thiên Kiêu thực sự vô cùng buồn chán!

"Tốt!"

Y cứ như thế nắm lấy Thiên Kiêu đao, đứng đối mặt với Nguyệt thiền sư.

Mà tinh quang đang lưu động trên trời cao kia.

Y lại một lần nữa sử dụng Trảm Thần chi đao, chém chéo tới bức tượng Sân Mục Phật Đà.

Vù vù...

Tựa như có một thanh âm giống như vậy, cùng nhau rung động vang lên.

Trên bầu trời nhuộm thành một mảnh vàng óng ánh Kim quang liên tục rơi xuống như mưa.

Đó không phải Phật Quang gì đó.

Mà là tinh quang của chính Nguyệt thiền sư!

Nguyệt thiền sư nàng ta... cũng đã nắm giữ được đạo đồ của chính bản thân mình, cũng đã là một tu sĩ Ngoại Lâu có thể cụ thể hóa sát lực của đạo đồ rồi!

Tinh quang rơi xuống, cũng nhuộm mờ cả một thế giới mới tràn đầy hy vọng.

Nơi này chỉ có hòa bình, sự ấm áp, ánh mặt trời và sự yên bình, không hề có sự ức hiếp, không có tổn hại, không có bệnh tật, cũng chẳng có chiến tranh...

Thế gian mưa gió bão bùng, nhưng nơi này vẫn ấm áp bình yên.

Nơi này chính là Tịnh Thổ của nàng ta...

Nơi này của nàng ta đã tiến gần đến Phật!

Hình như gương mặt của bức tượng Sân Mục Phật Đà kia không hề thay đổi, nhưng ánh mắt có vẻ hơi chuyển, trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Từ độ chúng sanh, hòa ái dễ thân cận.

Trong nơi hiền hòa ấm áp này, có hai cánh tay được sinh ra, cánh tay màu xanh lưu ly giơ cao qua đầu, cũng hợp chưởng lại, cũng tiếp nhận lấy mũi đao Trảm Thần mà Đấu Chiêu vừa chém xuống! Gương mặt của Đấu Chiêu càng trở lên sáng lạn hơn, y đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Thứ khiến y hưng phấn, không phải là đạo đồ mà Nguyệt Thiên Nô thể hiện ra, mà chính là Tịnh Thổ của nàng ta.

Thứ này gần giống với lực lượng "linh thức bao phủ, ta như thần lâm", làm thế nào mà Nguyệt Thiên Nô có thể điều khiển được nó khi còn ở Ngoại Lâu Cảnh vậy? Thần hồn của nàng ta rõ ràng còn lâu mới đạt được đến cảnh giới ngưng kết linh thức, nhưng lại có thể làm được đến trình độ như thế này...

Y thích cái kiểu lực lượng đánh vỡ quy tắc cũ, thích sự cường đại của thứ căn nguyên y nhất thời chưa hiểu rõ được kia.

Cái này làm cho y cảm giác được Thế gian này có vô hạn khả năng Cho nên... y cũng có thể leo lên tới độ cao vô hạn.

Thế nhân thường thường sợ hãi con đường phía trước quá xa, núi này quá cao. Vì thế mà sinh ra lười biếng, có lòng muốn lùi bước.

Mà có người, chỉ sợ con đường phía trước không đủ xa, núi này không đủ cao, không thể làm lộ ra anh hùng thật sự!

Đấu Chiêu luôn cảm thấy rằng, đây là một thế gian có thể chứa tất cả hoài bão, cũng như tài hoa của y, thật sự là vô cùng may mắn khi được sinh ra ở nơi hiện thế này!

Thế nhưng ánh mắt của y vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, mới giây phút trước còn trong sáng như gương, nháy mắt sau đã trở nên đục ngầu như bùn đất.

Thiên Kiêu đạo của y đã bị Nguyệt thiền sư kẹp giữa hợp chưởng của nàng ta, Trảm Thần chỉ đạo cũng bị bốn cánh tay Phật Đà ngăn cản.

Nhưng y đã xuất đao rồi!

Đấu Chiến Thất Thức, Trảm Tính Kiếm Ngã.

Sát ý của đao này, ngay lập tức trực tiếp tiến nhập vào sâu bên trong ý thức của Nguyệt Thiên Nô.

Ánh mắt yên tĩnh, ẩn giấu phật quang của nàng ta, sinh ra một chút mê mang.

Trảm Tính Kiếm Ngã... Ta là ai?

Trong vô số thời khắc cô độc một mình, nàng ta cũng chưa từng tự mình hỏi mình như vậy...

Ta là ai?

Ta là tiểu ni cô một lòng lễ Phật ở Tẩy Nguyệt am.

Ta là người ngồi thiền dưới thanh đăng cổ Phật... Đèn dầu ánh sáng xanh và những bức tượng Phật cổ. Bằng cách đề cập đến cuộc sống cô đơn của Phật giáo. Nguyệt Thiên Nô giật mình kinh sợ, nhưng đến khi nàng ta tỉnh thần lại thì hợp chưởng đã buông lỏng từ lúc nào.