← Quay lại trang sách

Chương 2352 Ai Đã Từng Nhìn Thấy Ngũ Thần Thông Của Ta (2)

Khương Vọng cầm thanh trường kiếm, cứ như thế đứng dậy giữa không trung. Hắn nhìn thẳng về phía Cách Phỉ và Ngũ Lăng, há miệng phun ra một lượng lớn máu đen tanh hôi, lượng máu này kết thành một tấm lưới bằng máu lớn trên không trung, đánh thẳng về phía hai người kia.

Gió tanh nhào tới, một mùi hôi thối đập vào mặt Cách Phỉ tiện tay phát ra một chiêu, một đàn Thực Hủ Dăng Trùng có phần đuôi gần như trong suốt chen chúc xông ra, đôi râu trên trán của chúng điên cuồng rung động, trong nháy mắt ăn sạch sẽ tấm lưới bằng máu kia, nhưng chúng cũng ngay lập tức trở nên khô đét, từng đám từng đám bỏ mình rơi xuống.

Sắc mặt của Cách Phỉ càng ngày càng trở nên khó coi, con bướm màu đen đậu trên vai của hắn ta bắt đầu rung động muốn bay lên.

"Ta lấy lễ để đối đãi với các ngươi, thế mà các ngươi lại hùng hổ dọa người như thế!" Khương Vọng không hề che giấu thương thế của chính mình: "Muốn nhân lúc ta bị thương nặng để nhìn cơ sở của ta à? Đến Thiên Nhân Ngũ Suy cũng không giết nổi ta, các ngươi nghĩ là các ngươi có thể sao?"

Cái vừa rồi là Ngũ Suy Chi Khí à? Khó trách đến Thực Hủ Dăng Trùng nuốt độc để sống, mà cũng không chống lại nổi cái thứ đó.

Nhưng thứ làm cho Ngũ Lăng càng chấn động là...

Khương Vọng phải chịu một đòn Thiên Nhân Ngũ Suy mà vẫn chưa chết!

Trong lòng vô cùng chấn động, nhưng trên mặt không thể hiện ra chút biểu tình nào, Ngũ Lăng chỉ nói: "Thử một chút cũng chả mất gì?

"Ngươi có thủ đoạn gì, thì cứ dùng đi" Cách Phỉ cũng chỉ cười nhạt. Hắn ta đã tổn thất nhiều như vậy, bây giờ mà về không công như thế, thì hắn ta quá thua thiệt rồi!

Cách Phỉ và Ngũ Lăng đều có chiến ý.

Nhưng chiến ý của Khương Vọng càng mãnh liệt hơn, sát ý cũng nặng hơn.

"Thế nhân ai cũng biết ta là Thiên Phủ, nhưng có ai đã từng thấy được Ngũ Thần Thông của ta?!" Hắn lật tay vẫy một cái, tóm Quất Tụng Ngọc Bích ở trên người Tả Quang Thù tới, đặt ở trên người mình, nói:

"Nguyệt Thiên Nô, mang Tả Quang Thù đi đi. Ta không cần hỗ trợ, người nhìn thấy môn thần thông này của ta... đều phải chết"

Những lời này quả thật quá lạnh lẽo.

Nguyệt Thiên Nô tựa như cũng là kinh ngạc một chút, liền tiện tay tăng cường cho Khương vọng ba môn Phật Thuật. Một cái là Từ Bi Chú giúp tăng cường thể lực, một cái là Hồi Phong Chú, giúp gia tăng tốc độ, một cái là Kim Cương Chú, giúp tăng cường phòng ngự thể xác.

Sau đó nàng ta điều khiển cơ quan Ma Hô La Già xoay người, rời đi mà không quay đầu lại, tỏ vẻ mình sẽ tuyệt đối không nhòm ngó gì.

Một người xuất thân từ danh môn, tu vi cao thâm, bối cảnh bất phàm như Nguyệt Thiên Nô cũng đối với Khương Vọng nói gì nghe nấy.

Cũng không dám nhìn môn thần thông này.

Đã đủ thấy phân lượng của môn thần thông này. Từ khẩu khí của Khương Vọng có thể thấy, đây là một môn thần thông kinh khủng đến Đấu Chiêu cũng chưa từng được chiêm ngưỡng!

Nhưng Ngũ Lăng mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nâng bút như cầm đao, văn khí lang hào vung lên, viết ra một chữ "Tướng"

Một vị võ tướng người khoác trọng giáp giơ đao đứng ở trước mặt Ngũ Lăng.

Dũng khí của các tướng lĩnh.

Y xúc động nói: "Nếu như có thể nhìn thấy cơ sở của Khương Thanh Dương nhà ngươi, thì hôm nay Ngũ Lăng ta có chết tại đây thì có gì đáng tiếc cơ chứ?"

Nếu như khi còn mới vào Sơn Hải Cảnh, chắc chắn Ngũ Lăng sẽ không nói như vậy Nhưng bây giờ Khương Vọng mới đánh một trận với Đấu Chiêu xong, là sau khi Khương Vọng chịu một chiêu Thiên Nhân Ngũ Suy mà vẫn không chết.

Ngũ Lăng nhất định phải thừa nhận rằng, nếu như Khương Vọng ở trong trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh, có lẽ y không phải đối thủ của hắn, đúng là y có khả năng sẽ bị giết chết thật.

Bởi vì y tuyệt đối không có khả năng gánh nổi Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu Thậm chí, trong rất nhiều lần y giao thủ với Đấu Chiêu, y cũng chưa từng đi tới được bước có thể diện kiến Thiên Nhân Ngũ Suy kia.

Người đối mặt với một Đấu Chiêu đã triển khai hết thực lực mà không chết, dõi mắt khắp Sơn Hải Cảnh này, mấy ai làm được như thế?

Ít nhất thì Ngũ Lăng cũng không thể nghĩ ra người thứ hai.

Khương Vọng đã dùng chiến tích thực sự của mình, để chứng minh sức nặng của lời nói của hắn.

Ngũ Lăng kiêng kỵ Đấu Chiêu bao nhiêu, thì phải tôn trọng Khương Vọng bấy nhiêu!

Thế gian này cho dù vô cùng rộng lớn, nhưng có nhiều lúc lại rất chật hẹp.

Lúc rộng lớn thì có thể bao dung tất cả mọi thứ. Nhưng khi hẹp hòi thì chỉ có thể lấy mạnh yếu để luận anh hùng.

Mà giờ khắc này, Khương Vọng chẳng qua chỉ rất bình tĩnh nói: "Các ngươi có biết làm thế nào có thể giết người trong Sơn Hải Cảnh không?"

Cho dù là Ngũ Lăng hay Cách Phỉ cũng để lộ ra một bộ dáng kinh ngạc và sợ hãi!

Giết người ai cũng biết.

Nhưng câu hỏi mà Khương Vọng đặt ra lúc này, dĩ nhiêu không phải đơn giản như vậy.

Hắn nói giết người, không phải là để loại bỏ người đó khỏi Sơn Hải Cảnh, sau đó xóa bỏ ba phần thần hồn bản nguyên của người đó.

Ý của hắn là hắn muốn vượt qua quy tắc của Sơn Hải Cảnh, chân chính xóa bỏ một người ở trong hiện thế! Cách Phỉ cười gượng một chút, thì mới phát hiện mình cười cũng rất mất tự nhiên: "Chẳng lẽ ngươi biết sao?" Vẫn là câu nói kia, nếu như là mới vào Sơn Hải Cảnh, hắn ta căn bản sẽ khịt mũi coi thường Khương Vọng. Nhưng bây giờ đã không giống nữa rồi, Khương Vọng bây giờ, là người có thể giao chiến trực tiếp với một nhân vật như Đấu Chiêu, hắn là người có thể sáng tạo ra rất nhiều khả năng.

Thực lực của hắn, khiến cho ngôn ngữ của hắn trở nên vô cùng có trọng lượng Khương Vọng chỉ bình tĩnh nói: "Các ngươi gặp qua Hạng Bắc với Thái Dần chưa?"

"Chờ đến lúc các ngươi có thể đi ra khỏi Sơn Hải Cảnh, không ngại kiểm tra xem Thái Dần còn tồn tại hay không..."

Hắn chủ động đi về phía trước: "Nếu như các ngươi còn có thể rời đi. Cách Phỉ cùng Ngũ Lăng không tự chủ được lui về phía sau một bước! Khương Vọng quá dọa người rồi!

Những nhân vật như bọn họ, tất nhiên không hề sợ hãi chiến đấu.

Thậm chí vào lúc cần thiết, bọn họ cũng có thể không tiếc sinh mạng, có dũng khí sẵn sàng hy sinh.

Nhưng việc chết một cách im hơi lặng tiếng, không gợn lên được một gợn sóng nào ở trong Sơn Hải Cảnh này có đáng giá hay không?