Chương 2353 Ai Đã Từng Nhìn Thấy Ngũ Thần Thông Của Ta (3)
Bọn họ vẫn còn đang cầm ngọc bích trong tay, còn có khả năng thu hoạch được rất nhiều thứ, chẳng lẽ chỉ vì một khối ngọc bích mới, mà lại phải chịu mạo hiểm có thể bị xóa sổ hay sao?
Cái chết như vậy, còn nhẹ hơn cả một cái lông chim.
Bọn họ cũng không có cách nào hoài nghi lời nói của Khương Vọng.
Bởi vì lúc trước khi bọn họ lập kế hoạch, đã cân nhắc tới rất nhiều người tham gia, nhưng quả thật rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy lại dấu vết của Hạng Bắc và Thái Dần trên Sơn Hà Bàn của Ngũ Lăng!
Bởi vì Khương Vọng là cường giả có thể đối mặt với Đấu Chiêu mà vẫn toàn thân lui ra.
Bởi vì một người nhân vật như Nguyệt Thiên Nô, cũng cam chịu để Khương Vọng hò hét tới lui!
Rất có thể Hạng Bắc và Thái Dần đã bị Khương Vọng giết chết, bị xóa bỏ hoàn toàn trên hiện thế này rồi!
Lấy mâu thuẫn của Tề quốc và Hạ quốc, lấy ân oán của Tả Quang Thù và Hạng Bắc mà nói, chuyện này thực sự không phải là một chuyện khó hiểu.
Không đúng...
Đột nhiên trong lòng của Ngũ Lăng sinh ra một cảm giác không đúng lắm.
Khương Vọng lại nói: "Dĩ nhiên, ta không hề xóa bỏ Hạng Bắc, dù sao thì ta vẫn còn muốn sống mà rời khỏi Sở quốc. Hạng Bắc cũng không có tư cách thấy hết Ngũ Thần Thông của ta"
Hắn nhìn Ngũ Lăng nói: "Căn cứ vào những lý do giống nhau, ta vốn cũng không muốn giết chết ngươi. Nhưng nếu sử dụng trạng thái thân thể như thế này mà đối phó với ngươi, thì ta quả thực không có biện pháp nào khác ngoài việc sử dụng đến thần thông áp đáy hòm của ta. Nhưng một khi sử dụng đến loại thần thông đó, thì ngươi nói xem ta làm sao có thể không giết chết ngươi cơ chứ?"
Hắn có chút thống khổ thở dài nói: "Ngũ Lăng a Ngũ Lăng, ngươi đưa cho ta một vấn đề quá khó khăn rồi!"
Cách Phỉ chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Hắn ta biết rõ tại sao trong lời ngoài lời của Khương Vọng chỉ nhắc tới Ngũ Lăng.
Bởi vì mình hoàn toàn có thể bị xóa bỏ, bởi vì thế của Việt quốc yếu hơn rất nhiều so với Tề quốc, vì thế họ Khương kia không cần có bất kỳ cố kỵ nào. Giống như cái tên Thái Dần đã bị xóa bỏ kia vậy!
Mà thứ để cho Ngũ Lăng để ý hơn chính là, ngay cả Đấu Chiêu cũng không thể nhìn thấy Ngũ Thần Thông của Khương Vọng được, Khương Vọng rốt cuộc mạnh đến mức nào cơ chứ?
Rốt cuộc thì là một loại thần thông mạnh mẽ đến mức nào mà cần ẩn giấu đến vậy cơ chứ?
Rốt cuộc là một môn thần thông như thế nào, mà người nhìn thấy thì bắt buộc phải chết?
Có nên chứng kiến Ngũ Thần Thông của Khương Vọng hay không đây?
Đây lại là một chuyện liên quan đến vấn đề sinh tử!
Cách Phỉ cùng Ngũ Lăng hai mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự ưu tư ngưng đọng trong mắt lẫn nhau. Rõ ràng bọn họ mới là người sắp đặt ra thế cục này, rõ ràng đây là con chim hoàng yến cơ hội phản kích mà bọn họ dùng trùng linh cảm để tạo ra, nhưng vào giờ khắc này, họ lại thấy họ Khương kia mới là người hùng hổ dọa người thế?
Bọn họ cảm thấy đây quả thực quá hoang đường, nhưng lại không thể không đối mặt với thực tế.
Bọn họ khổ tâm trù mưu, tụ tập nhân thủ, mới dám đặt bẫy Đấu Chiêu, mà Khương Vọng lại dám sử dụng đao thật thương thật đánh với Đấu Chiêu một trận.
Đây là tư thái mà một cường giả nên có!
"Ta đã đáp ứng Tả Quang Thù, sẽ giúp y lấy được tất cả những thu hoạch mà y muốn, vì thế ta sẽ sử dụng tất cả những thứ mà ta có thể. Nhưng ta cũng không muốn trở thành địch nhân với Ngũ thị, cũng không muốn chết trên đất Sở này? Khương Vọng nhìn Ngũ Lăng, rất thong thả nói:
"Cho nên ta nguyện ý cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn.
Giọng của hắn không hề tàn bạo, ngược lại lại cực kỳ ôn hòa, để cho người đứng đối diện tự lựa chọn sinh hay tử.
Bầu không khí nhất thời trở nên xơ xác tiêu điều.
Trong lúc phân sinh tử này, quả thực quá kinh khủng.
Cả đời phấn đấu thành bọt nước, đã từng nhiệt tình, lưu luyến, hết thảy cố chấp, đều thoáng qua như khói.
Ai có thể không tiếc nuối, ai có thể không hề e sợ đây?
Cho nên cho dù là Ngũ Lăng hay Cách Phỉ - những nhân vật dám đặt bẫy Đấu Chiêu, cũng không thể không do dự khi đứng trước lựa chọn như vậy!
Đấu Chiêu hoành hành khắp Sở quốc mà không có đối thủ, là một người nhờ vào từng trận đánh mà thành danh. Nghiền nát tất cả đối thủ, mới lấy được cái danh mạnh nhất.
Chỉ trừ Chung Ly Viêm suốt ngày suy nghĩ làm sao có thể chém nát Đấu Chiêu, thì những thiếu niên đồng lứa ở Sở quốc không ai là không phục y!
Mà ngay cả Chung Ly Viêm người như vậy, cũng phải thừa nhận là không có khả năng có thể vượt qua Đấu Chiêu trên đạo lộ, vì thế mới quyết tâm tu luyện võ đạo, muốn khai thác một con đường mới hay sao?
Một trong những lý do mà bọn họ muốn đặt bẫy Đấu Chiêu là vì, đây là Sơn Hải Cảnh, bọn họ sẽ không bị giết chết thật.
Tệ nhất thì bị mất đi ba phần thần hồn bản nguyên. Mặc dù thứ này đắt tiền, nhưng với gia cảnh của bọn họ, cũng miễn cưỡng có thể gánh vác được.
Nhưng bây giờ, Khương Vọng lại đưa ra một lựa chọn còn kém hơn nữa.
Thế thì phải lựa chọn như thế nào đây?
Yên lặng không có kéo dài quá lâu.
"Ta tin tưởng người.
Cuối cùng Ngũ Lăng nói như vậy: "Ta tin tưởng sự sùng bái của Dư Bắc Đấu nhất định là có đạo lý của nó.
"Ta tin tưởng người giành được giải quán quân ở Hoàng Hà Hội là độc diệu tinh hà.
"Ta tin tưởng, nếu ngươi có thể chống lại Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu, vậy thì thực lực của ngươi chắc chắn trên ta.
"Ta tin tưởng một tuyệt đỉnh thiên kiêu như ngươi, đúng là có thể tìm được biện pháp vượt qua được quy tắc của Sơn Hải Cảnh"
"Ta tin tưởng ngươi thật sự loại bỏ Thái Dần"
Y nắm văn khí lang hào, rất kiên định nói: "Nhưng là ta cũng không tin.
"Ta không tin ta Ngũ Lăng là một tên phế vật. Ta không tin ta khổ sở tu luyện nhiều năm đến như vậy, nhưng lại yếu ớt không chịu nổi mưa gió. Ta không tin một người đã bị Đấu Chiêu đánh trọng thương như ngươi, lại có thể chỉ dựa vào một môn thần thông, mà có thể lật ngược tình thế, giết chết ta.
Y cầm bút huy động trên văn khí trường cuốn, một chữ "Binh" cứ thế xuất hiện.
Sĩ tốt tay cầm đao người đeo cung nối đuôi nhau đi ra, người này tiếp nối người kia, xếp hàng phía sau lưng vị tướng quân thân mang trọng giáp kia.
Văn khí trên đỉnh đầu bay lên, chiếu rọi ánh sáng rực rỡ cả ngàn dặm.