Chương 2354 Ý Nghĩa Này Mãi Trường Tồn (1)
Ngũ Lăng mang theo ánh mắt kiên định, khẳng khái nói: "Nếu như ta thực sự yếu như vậy, vậy thì ta quả thực đáng chết, không lẽ lại còn làm lãng phí tài nguyên của Ngũ thị, chiếm cứ danh vị của Đại Sở. Vậy thì xin Khương Thanh Dương ngươi, xóa bỏ ta ở nơi này, vì Sở trừ hại!"
Văn khí sĩ tốt đi ra không ngừng kết hợp với tướng quân thân mang trọng giáp diễn thành quân sự, tiếng gầm thét như rồng!
"Nói hay lắm!" Cách Phỉ cũng nhìn thẳng Khương Vọng, ánh mắt kiên định hẳn lên: "Ta hiểm bị đoạt chí! Hôm nay muốn đồng sinh cộng tử với Ngũ huynh ở đây, thuận tiện muốn lấy một trận này, để diện kiến anh hào của Đại Tề!"
Con bướm màu đen đầu trên vai hắn ta động đậy bay lên, khi cánh bướm rung động, phát ra lưu quang năm màu, giống hệt như một hồi mộng.
Mà Khương Vọng lại ngang nhiên cười một tiếng, kiếm khí khí phách hiên ngang, mũi chân đạp xuống, thanh vân hiện ra...
Xoay người bỏ chạy.
Ngũ Lăng:...
Cách Phỉ:...
Ngũ Lăng thật sự đã hạ quyết tâm vô cùng lớn, sốc lên dũng khí vượt qua sinh tử, mới quyết định nên tiếp tục động thủ.
Cách Phỉ cũng không hề chịu thua, càng không muốn phải trơ mắt nhìn bằng hữu một mình đi chịu chết, mới quyết định liều mạng. Bọn họ chính là dùng thái độ khi đối mặt với Đấu Chiêu, để đối mặt với Khương Vọng! Thậm chí khi mà Khương Vọng cười gằn, Cách Phỉ còn theo bản năng mà bày ra đạo thuật phòng ngự. Thất Huyền Quy Giáp đang bay ngang trước người hắn ta vào giờ phút này, chính là kiệt tác đạo pháp có khả năng phòng ngự vô cùng vô tận, dày dặn và vững chắc, nghĩ có khi cái này còn có thể ngăn chặn được một đao của Đấu Chiêu.
Nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy bản thân mình thật sự giống như một con rùa đen.
Rụt đầu rụt cổ, đặc biệt buồn cười!
Ánh mắt của Ngũ Lăng đều đỏ lên rồi.
Y đem xuất thân hiển hách, tương lai vô cùng tươi sáng của bản thân đều đặt ở phía sau lưng, ôm tư thái có thể bị xóa bỏ hoàn toàn, y muốn vì vinh dự mà chiến đấu!
Vào giờ phút này, văn khí trường cuốn của y còn đang lơ lửng trên bầu trời, y dùng văn khí hợp sát, hóa thành quân ngũ tạo thành binh trận, đây chính là một sát pháp không dễ để lộ trước mặt người khác, bây giờ sát pháp này vẫn còn đang trong thế sung phong mạnh mẽ! Nhưng là đối thủ. Cũng không quay đầu lại! Khương Vọng chạy trốn phải nói là vô cùng nhanh nhẹn, lại còn rất chú ý đến tư thái, nếu như không phải tại mùi hôi thối còn lưu tán trong không trung kia, thì quả thật vẫn còn nhìn ra được mấy phần tiêu sái.
Hơn nữa rõ ràng người này đã cẩn thận quan sát xong thì mới lựa chọn được tuyến đường để chạy trốn, nhanh trí chọn được con đường tránh được tất cả những địa phương có thể đã bày ra cấm chế.
Chợt trái chợt phải, lưu loát cực kỳ.
Kiếm khí vẫn còn lưu lại, nhưng thanh vân đã tan rồi.
Một khắc trước vẫn còn cười gằn, một khắc sau đã bỏ trốn.
Ngũ Lăng chỉ cảm thấy có vật gì đó bể nát, đó là tôn nghiêm và mặt mũi mà y khó có thể làm gì để cứu vãn thêm một lần nữa!
Văn khí hợp sát, binh trận hóa rồng, gầm thét điên cuồng đuổi theo.
Một chân của Ngũ Lăng giẫm lên trên văn khí trường cuốn, bay sát theo phía sau binh trận kia.
"Đừng để cho tên tiểu tử này chạy thoát!"
Y nghiến răng nghiến lợi nói, thanh âm đều có chút phát run.
Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra bên ngoài, nói là Ngũ Lăng y lại bị một tên Khương Vọng đã bị trọng thương dọa cho sợ hãi, y thật sự không biết lấy mặt mũi đâu ra để gặp người khác nữa!
Trên mặt của Cách Phỉ cũng đỏ bừng vì ngượng, trực tiếp mở ra trùng nang đặc chế, chân trái và chân phải đều giẫm lên một con phi trùng, buồn bực không lên tiếng đi ở phía sau lưng Ngũ Lăng.
Mà Khương Vọng...
Thật ra thì Khương mỗ hắn cũng thật sự bất lực không biết làm sao.
Không phải là hắn không nghĩ tới việc bất chấp tất cả, nhưng mà có bất chấp tất cả thì cũng không đánh lại được.
Cho dù là Ngũ Lăng hay Cách Phỉ, thì cũng đều là thanh niên tài tuấn của cả một quốc gia.
Việc quốc không phải là một nước yếu, Đại Sở càng không cần phải nói.
Nhân vật có thể nổi danh ở hai nước hùng mạnh như vậy, với tình trạng thương thế của hắn bây giờ làm sao đánh lại được cơ chứ?
Ngũ Suy Chi Khí trong cơ thể vẫn chưa diệt trừ, Tam Muội Chân Hỏa vẫn còn đang thiêu đốt, cũng đã ói ra máu đến mấy lần.
Hơn nữa hắn đã sử dụng hết Kiếm Tiên Nhân, trạng thái Thanh Vân Tiên, thậm chí cả ba đại bí tàng là Truy Phong, Phi Phong, Vẫn Thần, trong thời gian ngắn không thể nào sử dụng lại được nữa.
Thần thông Bất Chu Phong cũng đã dùng đi dùng lại vài lần rồi, cũng không còn dư lại bao nhiêu cả...
Dưới tình huống như thế này thì phải đánh như thế nào đây?
Hắn không nghĩ ra biện pháp nào cả. Chỉ đành lấy Đấu Chiêu ra làm ngụy trang, nói cái gì mà ta ngay cả Đấu Chiêu cũng không sợ, lấy một sự tưởng tượng không thể thực hiện trong hiện thực để lừa gạt hai người kia. Chờ Cách Phỉ cùng Ngũ Lăng tin tưởng không nghi ngờ gì hắn nữa, lại dẫn dắt bọn họ, chỉ dẫn bọn họ đi chém Đấu Chiêu – ít nhất thì Đấu Chiêu cũng không có cách nào có thể vượt qua quy tắc trong Sơn Hải Cảnh để giết người phải không? Không nghĩ tới Ngũ Lăng cho dù tin tưởng, nhưng lại sinh ra quyết tâm liều chết.
Tâm nhãn cũng quá thành thật rồi!
Khương Tước gia trừ con đường chạy trốn, quả thực cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hắn vừa bay không ngừng nghỉ, vừa phải đối mặt với sự đốt cháy của Ngũ Suy Chi Khí, không ngừng họ ra máu.
Trong đầu hắn chợt nghĩ đến...
Nếu xem phần kiêng kỵ mà Ngũ Lăng giành cho Đấu Chiêu, vậy thì nếu muốn đặt bẫy Đấu Chiếu, chắc chắn không thể chỉ có một tổ hai người bọn hắn được.
Vậy còn một tổ, là những ai?...
Một trận chiến đấu hiển hách lại kết thúc, bầu trời lại mưa như trút nước.
Nó thậm chí còn dữ dội hơn trước nữa, dường như có một cảm giác rơi xuống để báo thù.
Đánh vào người, bể ngọc lưu châu.
Đấu Chiêu cứ như thế cười như điên trong làn mưa như vậy, cười bản thân y gặp được một đối thủ vô cùng thú vị, cười mình đi không uống chuyến này.
Cho đến khi...
Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật, một người đi trước một người đi sau tiến tới.
Đụng nát làn mưa.
"Ha ha ha ha!"
Chung Ly Viêm tiếp nối trận cười điên cuồng kia của Đấu Chiêu: "Không nghĩ ra chứ gì? Ta tới rồi đây!"
Đấu Chiêu ngừng cười, khe khẽ lắc nhẹ trường đao: "Ta chờ các ngươi rất lâu rồi... sao lại lâu như vậy hả?"