Chương 2355 Ý Nghĩa Này Mãi Trường Tồn (2)
Rõ ràng y là người bị đặt bẫy, bị phục kích, nhưng biểu hiện của y lại hùng hổ đến dị thường, khó tính và bắt bẻ đến kỳ lạ: "Làm sao thế? Cuộc chiến chưa kết thúc nên không dám vào sân à? Chung Ly Viêm, ngươi đã mất đi dũng khí đối mặt với ta rồi sao?"
"Đánh rắm!" Chung Ly Viêm lập tức há miệng mắng to: "Lão tử cái này gọi là mưu lược! Hữu dũng hữu mưu, làm sao một tên mãng phu như ngươi có thể hiểu được cơ chứ?" Đấu Chiêu cười như không cười nói: "Ngươi lại định nghĩa lại cái từ đó một lần nữa rồi" Chung Ly Viêm xì một tiếng: "Ít làm vẻ ra vẻ đi! Ngươi bị ta chặn ở chỗ này, bị dọa sợ rồi chứ gì? Còn làm ra bộ sớm đã phát hiện ra á? Ha ha ha, cười chết ta, ta không hề lưu lại bất kỳ chỗ sơ hở gì để ngươi phát hiện đâu!" "Mặc dù vẫn luôn biết ngươi quá tự tin." Đấu Chiêu có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó nói: "Ta lần theo dấu vết của mấy người Tả Quang Thù để đến đây, mà bọn họ cũng không đến nỗi lưu lại dấu vết rõ ràng đến như vậy. Cái này mà gọi là không chỗ sơ hở nào sao?"
"Hừ." Chung Ly Viêm mạnh miệng chống đỡ nói: "Việc ngươi rơi vào cạm bãy của ta là sự thật, có tranh cãi gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng!"
"Nếu như đã biết đây là cạm bẫy rồi.." Lúc này Phạm Vô Thuật lại chen vào hỏi: "Thì tại sao Đấu huynh lại còn bước vào chứ?"
Đấu Chiêu toét miệng cười một tiếng, vừa tự tin lại vừa có sự bướng bỉnh không nói thành lời: "Đơn giản là nếu ta gặp cạm bẫy, thì sẽ chém bể cạm bẫy, gặp mai phục, thì sẽ đánh vỡ mai phục. Ta chỉ sợ không tìm được các ngươi thôi, chứ không sợ các ngươi làm gì cả. Bên trong Sơn Hải Cảnh này, ai có thể giết được ta đây?" Phạm Vô Thuật nhất thời không còn lời gì để nói Chung Ly Viêm cởi thanh trọng kiếm đang đeo trên vai xuống, nắm chặt nó trong tay, hung thần ác sát nói: "Lão tử có thể giết chết ngươi đấy!"
"Ngược lại ta có chút tò mò, ta muốn biết câu trả lời trước khi đánh chết các ngươi. Đấu Chiêu cầm đao đối diện với hai người hỏi: "Cái bẫy này là ai bày ra?"
Chung Ly Viêm không nhịn được nói: "Đã nói rồi chính là lão tử!"
Đấu Chiêu lắc đầu một cái: "Không phải ngươi, ngươi không có đầu óc này.
Phạm Vô Thuật khẽ lay động quạt xếp, cười híp mắt nói: "Xem ra vẫn bị ngươi phát hiện.
"Cũng không phải ngươi. Đấu Chiêu ngắt lời nói: "Ngươi không có cái bản lãnh này.
Phạm Vô Thuật quay đầu nói với Chung Ly Viêm: "Ngươi nói không sai.
Hắn ta cường điệu nói: "Người này thật rất làm cho người khác chán ghét!"
"Xem ra người đặt cạm bẫy đi giết Khương Vọng rồi à.." Đấu Chiêu bày ra dáng vẻ tiếc nuối nói: "Cuồng vọng đến thế cơ đấy, thế mà không đi tìm ta luôn. Chẳng lẽ người đó cho rằng chỉ bằng hai tên phế vật nhà ngươi là đủ rồi sao?"
Tính gắt gỏng của Chung Ly Viêm lại một lần nữa dâng lên: "Ngươi con mẹ nó nói rõ ràng cho lão tử, ngươi nói hai chúng ta là cái gì cơ chứ?!"
Đấu Chiêu cũng không để ý đến Chung Ly Viêm, chỉ lầm lũi thở dài nói: "Thôi! Vậy cứ coi như một trận chiến khác của ta và tên Khương Vọng đó đi! Nhìn xem ai có thể giải quyết những phiền toái nhỏ này trước đi Gân xanh trên trán của Chung Ly Viêm không ngừng nhảy lên: "Đối thủ của ngươi là lão tử đây!"
Đấu Chiêu nhàn nhạt nhìn về phía hắn ta: "Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Chung Ly Viêm sững sờ một chút: "Hiểu cái gì?"
Đấu Chiêu nhẹ giọng nói: "Ngươi không xứng"
Trong nháy mắt, xương cốt toàn thân của Chung Ly Viêm gần như muốn nổ tung, cũng không thể chịu được nửa tức, nhấc thanh trọng kiếm lên, xông thẳng về phía trước. Hàng vạn âm thanh đều vang lên thành một tiếng, hàng nghìn cây kiếm đều quy về một thanh kiếm, trực tiếp làm nổ tung cả không khí... Kiếm này như khiếu hải, thân này như tinh vẫn!
"Họ Đấu chó má kia, ta cũng đã cho ngươi đầy đủ thời gian chữa thương. Coi như huề nhau! Dù chết chớ oán" Trong khi đang tiến lên, hắn ta gầm thét như vậy.
Tư thái bây giờ của Đấu Chiêu lại vô cùng bình tĩnh: "Trong khoảng thời gian này ta cũng không chữa thương.
Bởi vì nếu không như vậy.
Y nhẹ nhàng nhảy lên một cái, giơ đạo tiến lên đón: "Ta đã không cảm thấy chút áp lực nào trên người ngươi rồi!"
Vào thời điểm dùng đao đón lấy Chung Ly Viêm, y còn thuận tiện liếc nhìn Phạm Vô Thuật một cái, nói bổ sung:
"À, phải là các ngươi.
Oành!
Trường đao và trọng kiếm giao nhau tại một điểm, trong nháy mắt đã giao chiến cả trăm lần.
Sát ý sôi trào đụng trời và biển, huyết khí tràn đầy xông thẳng lên trời.
Một tiếng một tiếng nổ vang, đao khí kiếm khí như rồng gầm.
"Ngươi còn đang chờ cái gì?!"
Trong khi đang kịch liệt chiến đấu, ánh đạo của Đấu Chiêu nhanh chóng lượn quanh, cuốn cả Phạm Vô Thuật vào trong phạm vi của nó.
Phạm Vô Thuật vốn muốn để cho Chung Ly Viêm có không gian quyết đấu, nhưng bây giờ không thể không tham gia vào cuộc chiến trước thời hạn.
Ba bóng người đánh giết cùng một chỗ.
Mưa to gió lớn cuốn theo tiếng sấm kinh người...
Nhất thời cũng bị làm cho mờ nhạt đi.
Người bày ra cạm bẫy này, đương nhiên là Cách Phủ và Ngũ Lăng.
Hai người bọn họ dựa vào Nhãn Trùng và Sơn Hà Bàn, trong thời gian nhiều ngày qua chuyên tâm đi thăm dò hoàn cảnh, đã sớm thành lập được ưu thế về địa lợi.
Tuy là không thể nói đã nắm chắc tất cả mọi thứ trong tay, nhưng ít nhất cũng làm được "thu phong vị động thiền tiên giác (3) (1) Gió thu chưa về mà ve sầu đã nhận ra. Phép ẩn dụ nhận biết trước những gì sẽ xảy ra trước biến cố. Phàm là người tham dự Sơn Hải Cảnh, ai cũng sẽ coi Đấu Chiêu là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Đây là người đánh với tất cả người cùng trang lứa đều không có đối thủ, nhờ đó tạo lập được thanh danh.
Chỉ là có người lựa chọn nhượng bộ lui binh, có người lựa chọn tiếp xúc nói chuyện, có người thì lại lựa chọn hạ thủ bố trí mai phục. Ngũ Lăng là người sau cùng.
Phương thức tôn trọng đối thủ nhất, chính là ưu tiên đuổi họ ra khỏi sàn đấu!
Bản thân việc dám xuất thủ với Đấu Chiêu, chính là một loại minh chứng cho sự dũng cảm và thực lực. Chỉ là tình báo có hơi sai sót.
Bọn họ trực tiếp dùng linh cảm trùng với Khương Vọng, còn với Đấu Chiêu, bọn họ lại chọn cách vòng vèo hơn một chút, chính là chế tạo dấu vết để dẫn dắt y.
Đủ để thấy vào thời điểm đặt cạm bẫy, sự đánh giá về thực lực của bọn họ giữa Đấu Chiêu và Khương Vọng có một sự khác biệt rất lớn.