Chương 2356 Ý Nghĩa Này Mãi Trường Tồn (3)
Cách Phỉ căn bản không dám dùng linh cảm trùng ảnh hưởng Đấu Chiêu, bởi vì biết nhất định sẽ bị phát hiện, nhưng không cố kỵ chút nào mà dùng nó cho Khương Vọng.
Thiết kế ban đầu của bọn họ là muốn để cho Khuất Thuấn Hoa, Tả Quang Thù, Nguyệt Thiên Nô làm tiêu hao lực lượng của Đấu Chiêu.
Sau đó để cho Khương Vọng tham gia trận chiến, lại tiêu hao thêm thể lực của Đấu Chiêu một lần nữa. Cuối cùng hai người bọn họ sẽ liên thủ với Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật, bốn người vây giết Đấu Chiêu, đuổi y ra khỏi Sơn Hải Cảnh. Còn cạnh tranh sau này, lại dựa vào thủ đoạn khác.
Nhưng không nghĩ tới dưới tình huống như thế mà Khương Vọng vẫn có thể cường ngạnh chống lại Đấu Chiêu, thành công dẫn người rời khỏi trận chiến.
Chung Ly Viêm vẫn luôn coi Đấu Chiêu là mục tiêu đầu tiên, bọn họ cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, lựa chọn truy sát Khương Vọng.
Đây là một sự phân chia tương đối hợp lý.
Trên người của Đấu Chiêu có nhiều ngọc bích hơn, nhưng rõ ràng cũng là người mạnh hơn, khó đối phó hơn.
Dĩ nhiên, Ngũ Lăng cũng chưa chắc không có ý định sau khi ung dung giết chết Khương Vọng, lại quay lưỡi đao lại, đối phó với Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật.
Đấu với một người như Đấu Chiêu, cho dù là y mệt mỏi kéo dài, nhưng sự thắng bại của Phạm Vô Thuật và Chung Ly Viêm vẫn còn chưa chắc chắn.
Tích khai nhị thập trọng Chung Ly Viêm hay lãng tử hồi đầu Phạm Vô Thuật, đều không hề tầm thường. Nhưng cuối cùng ai thắng ai thua, thì bọn họ đều có thể thuận tiện thu thập tàn cuộc đó được. Nhưng bây giờ...
Cái tên họ Khương này, chạy trốn cũng quá giỏi đi!
Đệ nhất Nội Phủ trong sử sách chó má, đệ nhất thiên kiêu của Tề quốc gì chứ.
Chỉ toàn là bịp bợm không thôi!
Thật ra nếu thật sự bàn tới, tốc độ của người này cũng không phải là tuyệt đỉnh, nhưng mà hắn cứ trơn tuần tuột như cá trạch, rất biết cách tùy cơ ứng biến.
Cho dù bọn họ có làm cách nào để đuổi theo hay chặn đường, hắn đều có thể tìm ra một con đường mới để đi. Bí thuật mà thời đại tiên cung lưu truyền lại quả thật quá mức tự do. Nhất là cái loại tiên thuật dựa vào thuật giới, tự nó tạo thành hệ thống, khiến cho Khương Vọng giống hệt như có thể tiêu dao tự tại, không hề lo lắng gì, cũng có thể coi nhẹ thương thế của bản thân, có thể bùng nổ tốc độ chỉ trong một thời gian ngắn.
Ngũ Lăng có xuất thân như thế, đương nhiên có hiểu biết với tiên thuật. Trước khi y tiến vào Sơn Hải Cảnh, y cũng đặc biệt chú ý tới tin tình báo của Khương Vọng.
Nhưng hiểu là một chuyện, phá giải là một chuyện khác.
Vì căn bản cả vạt áo của hắn cũng chưa đụng được tới, nói chi là phá giải?
Cứ như vậy càng đuổi càng xa...
Ngũ Lăng có nhiều lần muốn quay đầu lại chiếm tiện nghi của Đấu Chiêu bên kia, nhưng suy nghĩ lại thì thật sự quá giận, càng đuổi lâu, thì càng không muốn từ bỏ.
Kỳ thực Khương Vọng cũng có nỗi khổ chỉ bản thân hắn biết.
Tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân dĩ nhiên vô cùng tuyệt diệu, đây là tiên thuật hắn quen dùng nhất, cũng cảm ngộ ra sâu nhất... Thiện Phúc Thanh Vân kỳ thực cũng vô cùng dồi dào, đủ để một mình hắn sử dụng.
Nhưng thương thế trên người hắn, căn bản không thể xóa đi được.
Không thể dừng lại dưỡng thương, thì vết thương chỉ dần dần trở nên nặng nề hơn.
Cũng may là Tam Muội Chân Hỏa đã chặn sự đốt phá của Ngũ Suy Chi Khi, nên hắn không cần phân tâm chú ý đến, nếu không chắc lúc này hắn đã phải uống trà ở phủ Hoài quốc công rồi.
Ngũ Lăng cùng Cách Phỉ cũng không phải là người yếu, hắn cũng là dùng hết thủ đoạn, mới chưa bị bắt, ba lần bốn lượt thiết kế, muốn thoát khỏi truy kích, đều bị tùy tiện hóa giải hết rồi.
Có lòng giao ra ngọc bích để giảng hòa... Nhưng hai tên trộm này lại toàn là người vô lễ, căn bản không thèm nghe lời hắn nói.
Trừ vùi đầu chạy trốn, cũng thật không có biện pháp khác.
Hắn chỉ có thể xem thân thể của hắn có thể chịu đựng đến khi đó hay không, chịu đựng đến khi Kiếm Tiên Nhân và trạng thái Thanh Vân Tiên khôi phục...
Liều đến lúc này rồi thì chỉ đành dựa hết vào sự dẻo dai của bản thân mà thôi.
Ba môn Phật thuật mà Nguyệt Thiên Nô tiện tay tăng cường cho hắn bây giờ có tác dụng vô cùng lớn. Mà thuật giới không ngừng được đưa ra từ Vân Đỉnh Tiên Cung trong cơ thể Khương Vọng, tinh quang mà Ngọc Hành Tinh Lâu dường như lấy hoài không hết, và đạo nguyên dồi dào hào hùng được tích lũy dày đặc kia, chính là cơ sở để hắn có thể chống đỡ tình huống này.
Chịu đựng thống khổ, giữ thanh tỉnh, lại là chuyện mà hắn vẫn luôn đang làm.
Chính bản thân hắn cũng không biết thân thể hắn có thể chịu được hay không, nhưng hắn có lòng tin bản thân có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng.
Những dấu vết do con người để lại trên đường đi cuối cùng sẽ tạo thành một tấm biển chỉ đường vững chắc, chỉ ra một tương lai xa hơn.
Mà trước khi đạt được điều đó, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Không biết qua bao lâu.
Ngũ Lăng và Cách Phỉ có thể còn dư thời gian để ghi chép lại, chứ Khương Vọng thì hoàn toàn không biết.
Toàn bộ sự chú ý của hắn chỉ đặt trên việc chạy trốn.
Cổ trùng của Cách Phỉ vô cùng phiền phức, Ngũ Lăng lại tinh thông binh pháp...
Nhưng hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng, trước khi thể xác này hoàn toàn suy sụp, thì ý chí là bất diệt!
Hắn ở trong một loại trạng thái hoảng hốt, không ngừng nói với chính mình, bay đi, tiếp tục bay, bay nhanh hơn nữa, bay ra càng nhiều thay đổi hơn nữa.
Thân thể đang không ngừng trầm xuống, mà linh hồn đang không ngừng lên cao.
Hắn cơ hồ đã quên mất thân mình ở phương nào.
Chỉ biết là không thể dừng lại.
Cứ thế chạy đi không ngừng, cũng chẳng biết mưa gió đã ngừng lại từ lúc nào.
Trời sáng rồi lại tối, thời gian cứ thế vô tình trôi đi.
Rồi đột nhiên vào một thời khắc nào đó, dưới nách hắn ngừng đổ mồ hôi, trên người cũng không còn mùi hôi thối mới tỏa ra nữa, tiên y Như Ý lại khôi phục lại chỉnh tề như trước, mái tóc dài rốt cuộc cũng sáng bóng lại một chút.
Tóm lại, cuối cùng thì Ngũ Suy Chi Khí trong cơ thể cũng đã được đốt cháy hầu như không còn rồi.
Thật giống như có một luồng ánh sáng tiến thẳng vào trong đầu óc của Khương Vọng, khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, đốn khai nhật nguyệt!
Mặc dù thân thể hắn đã vô cùng hư nhược, nhưng hắn lại cảm nhận thấy một loại giống như sức sống và sự tự do mới được sinh ra.
Lập tức không nói hai lời, chuyển người một cái, ùm!
Giống như cây giáo vậy, đâm vào trong biển rộng. Chỉ cầu rửa sạch đi toàn bộ cát bụi trên người.