Chương 2357 Nhân Sinh Đang Xem Nhất Kinh Hồng (1)
Ngũ Lăng ném cho Cách Phỉ một ánh mắt cảnh giác, cũng theo sát Khương Vọng nhảy thẳng xuống biển.
Bọn họ đang suy nghĩ đối thủ có phải lại có quỷ kế gì không.
Nhưng là không nghĩ tới, Khương Vọng thật sự chỉ muốn giải tỏa sự bức bối mà thôi.
Thúi quá lâu...
Ngũ Lăng cùng Cách Phỉ đuổi ở phía sau Khương Vọng cũng liên tục cau mày, sao bản thân hắn lại không có chút cảm giác nào thế?
Kích phá âm thầm dâng lên, xuyên qua làn nước tựa như cá lội.
Ở bên trong biển lớn rộng mênh mông, một trận truy đuổi sinh tử lại bắt đầu diễn ra.
Không lâu lắm.
Một đạo thân ảnh màu xanh lao ra khỏi mặt nước, ngẩng đầu nhìn trời cao, một người thanh niên trẻ tuổi, trên mặt tái nhợt, nhưng lại toát ra một loại hạnh phúc.
Vì vậy rút kiếm xoay người tắm mình trong gió lửa.
Tựa như một cánh chim xanh tự do, xòe rộng đôi cánh! Khương Vọng cũng không nhớ mình đã chạy bao lâu. Hắn chạy đến lúc Ngũ Suy Chi Khí bị đốt cháy gần như không còn, chạy đến khi mưa cũng ngừng rơi.
Ngày rồi lại tới đêm, đêm qua lại tới ngày, trong sự hoảng hốt nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, kỳ thực cũng chẳng khác gì nhau.
Duy chỉ có khoảng khắc hắn chui ra khỏi làn nước biển xanh ngắt kia, rửa hết ô uế trên người, hắn nhìn lên bầu trời trong veo, mây khói mờ mịt, hắn mới cảm thấy một loại tự do không bị ràng buộc.
Đây thực sự không phải là một thời cơ tốt.
Bị thương nặng vẫn chưa hồi phục, vả người đều là vết thương, địch nhiều ta ít. Ngũ Lăng và Cách Phỉ đều là những người có thực lực mạnh mẽ, lại còn vô cùng cẩn thận, không hề để lộ ra bất kỳ một sơ hở gì...
Đáng lẽ hắn nên chạy trốn lâu thêm chút nữa.
Vì khi hắn đang chạy trốn trong sự cực hạn này, thứ hắn tiêu hao là Thiện Phúc Thanh Vân, mà thứ Ngũ Lăng và Cách Phỉ tiêu hao lại là đạo nguyên. Nếu hắn cắn răng giữ vững thêm một lúc, thì Ngũ Lăng và Cách Phỉ sẽ tiêu hao thêm một phần.
Đuổi theo hắn với cùng một tốc độ, cùng một sự cảnh giác cao độ như thế, có thể nói Ngũ Lăng và Cách Phỉ đã tiêu hao một lượng lớn đạo nguyên rồi.
Mà bản thân hắn đã loại bỏ hết Ngũ Suy, có lẽ thân thể còn có thể kiên trì thêm...
Nhưng vào giờ phút này hắn lại cảm thấy, chính là bây giờ.
Biển khổ vô biên khẳng tranh độ, nhân sinh đương hiện nhất kinh hồng!
Chính là kinh hồng Bay ngang dưới bầu trời, trên mặt biển xanh ngắt.
Ngự bát phong, qua tứ vũ.
Chiếu ảnh lưu ba, na kế đông tây?
Ánh xích kim bất hủ đuổi sự hoảng hốt trong ánh mắt kia đi.
Khoác lên áo choàng lửa và sương khiến hắn không còn yếu đuối như vậy nữa.
Sắc mặt tái nhợt cũng được che giấu dưới lớp thần quang.
Mà tay hắn cầm thanh trường kiếm, đạp mây bay tới.
Bí tàng Tinh Hỏa, mở!
Bí tàng Truy Phong, mở!
Bí tàng Phong Môn, mở! Bí tàng Phi Phong, mở!
Bí tàng Vẫn Thần, mở!
Năm nguồn sáng trắng rực rỡ lần lượt điểm lên ở trước ngực.
Ngũ Phủ bí tàng đều mở, ánh sáng của Ngũ Thần Thông đồng loạt sáng lên.
Hiển hóa thân thể Thiên Phủ, Kiếm Tiên Nhân giáng lâm.
Kiếm khí hiên ngang, khuấy bể mây khói!
Một kiếm chống trời định biển, bên trái là nét phẩy mà bên phải là nét hất, chính là "Nhân"!
Lấy một thức Nhân Tự Kiếm này, đồng thời chém về phía hai người Cách Phủ và Ngũ Lăng.
Vào lúc này, Ngũ Lăng và Cách Phỉ mới chui ra từ trong biển, còn đang nghĩ nên sử dụng phương pháp gì để thu nhỏ phạm vi chạy trốn của Khương Vọng.
Hai người bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, chính vào giờ phút này lại phải nghênh đón thời khắc quyết định thắng bại.
Bọn họ đã đuổi giết Khương Vọng ước chừng hai ngày hai đêm.
Tận mắt nhìn thấy sự bền bỉ của Khương Vọng, chứng kiến người này làm cách nào để có thể kéo cái thân thể đầy vết thương đó lên trời xuống biển, chạy trốn cả ngàn dặm.
Cũng cảm nhận được rõ ràng, ngọn lửa sinh mệnh của Khương Vọng đang dần dần suy sụp. Thắng lợi đã có thể đóan được, những cảm giác bị sỉ nhục trước đó cũng có thể tự mình rửa sạch rồi.
Dù sao cũng là nhân vật đã từng trực tiếp đối đầu với Đấu Chiêu, bọn họ cũng đã truy đuổi hắn đến giờ nên không muốn quá mạo hiểm, không muốn cho đối phương cơ hội đối mặt với sinh tử. Bọn họ chỉ muốn cứ từ từ từ từ như thế, chịu đựng đến khi thân thể của Khương Vọng không còn chịu đựng được nữa thì mới dừng lại, sau đó an ổn đoạt khối ngọc bích kia đi.
Bọn họ xác nhận phe bên mình không hề cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Nhưng Khương Vọng vẫn quay đầu lại.
Giật mình quay đầu lại, không một lời oán hận!
Mấy người Ngũ Lăng đã có dự đoán cả rồi, bọn họ nghĩ có lẽ Khương Vọng sẽ liều chết chống trả một trận vào thời điểm trước khi đèn cạn dầu.
Duy chỉ có không có nghĩ tới là, một kiếm này tới nhanh như vậy, kịch liệt như vậy!
Hai người cũng kinh ngạc một chút, kinh ngạc vì lựa chọn ngoài ý muốn lúc này của Khương Vọng, kinh ngạc vì ánh sáng chói lóa mà Khương Vọng tỏa ra lúc này.
Đây chính là... kiếm của Khương Thanh Dương!
Chẳng trách lại có thể chiến đấu cùng Đấu Chiêu! Làm người ta không khỏi thán phục.
Nhưng cũng, chỉ dừng lại ở thán phục mà thôi.
Tuy Khương Vọng vô cùng bền gan vững chí, ý chí chiến đấu vô cùng ương ngạnh, nhưng hai người bọn họ cũng đã truy đuổi ngày đêm, không hề buông lỏng dù chỉ trong khoảnh khắc.
Cảnh tượng giống như vậy, đã sớm diễn ra trong dự định của bọn họ cả nghìn lần rồi.
Bọn họ chưa từng, cũng sẽ không bao giờ xem thường đối thủ.
Cách Phỉ quả quyết rút lui một bước, đạo quyết đã được chuẩn bị từ lâu nhanh chóng được tung ra, Thất Huyền Quy Giáp được chuẩn bị đã lâu cũng nhanh chóng xuất hiện, ngưng khí tụ nguyên, ngăn ngang ở trước người hai người.
Chiếc mai rùa khổng lồ có hoa văn trên lưng vô cùng phức tạp và huyền bí, hùng vĩ như một ngọn núi, tỏa ra ánh sáng hoàng thổ, giống như một bức tường thành nhô lên khỏi mặt đất.
Con bướm đậu trên vai hắn ta cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội, trực tiếp bay về phía Khương Vọng, trong năm màu sắc mộng ảo kia, dẫn dụ người ta vào trong giấc mộng mê ảo.
Cùng lúc đó.
Một con trùng bay ra từ bên tay phải của hắn ta, thân dài ba tấc, hình dạng tự nhiên nhìn như một con trâu.
Nhưng trong nháy mắt khi Khương Vọng nhìn qua, thì hoảng hốt khi thấy một con trùng vô cùng to lớn, trên lưng nó cõng một quốc gia, trong quốc gia có cả mấy trăm ngàn binh giáp.
Một con trùng lại bay ra từ bên tay trái của Cách Phỉ, hình dáng như một con dê, thân dài hai tấc tám.