Chương 2512 Bên Ngoài Thành Bất Thục (1)
Nàng ta cao quý như vậy, nhưng lại cô độc đến thế.
Giờ phút này nàng ta đứng ở nơi đó, thướt tha nhưng lại lạnh như băng, thật giống như đã đứng rất nhiều năm rồi.
Rốt cuộc Chúc Duy Ngã cũng lên tiếng: "Tại sao ngươi lại cùng đi ra đây vậy?"
Hoàng Kim Mặc cũng không nhìn hắn ta, chỉ lạnh lùng nói: "Thành Bất Thục không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi"
Chúc Duy Ngã thở dài một cái: "Thành Bất Thục rất an ổn, ngươi không cần phải cùng mạo hiểm với ta. Hơn nữa... Ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm?
Hoàng Kim Mặc xoay đầu lại, phượng mẫu cao ngạo, âm thanh lạnh như vực sâu: "Bản quân còn tưởng rằng, Chúc Duy Ngã ngươi không quan tâm đến cái gì chứ"
"Ai nói thế?" Chúc Duy Ngã cố ý cười nói: "Ta thật sự quan tâm Khương sư đệ của ta mà"
"Hình như ngươi luôn cho rằng bản thân là một người rất hài hước thì phải. Ánh mắt của Hoàng Kim Mặc như đóng băng, dường như đóng băng cả nhu tình trong ánh mắt: "Chúc Duy Ngã ngươi thật sự không tự nhận biết được thế này sao?"
Chúc Duy Ngã yên lặng hồi lâu, rốt cục thì lại thở dài một cái: "Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình đây? Ta làm sao có thể không quan tâm tới bất cứ cái gì cơ chứ?"
Thanh âm của Hoàng Kim Mặc vẫn không mang theo chút nhiệt độ nào, nhưng dẫu sao thì nàng ta cũng đã dời tầm mắt có thể đả thương người khác đi rồi: "Không sao cả, tác phong bên ngoài của Trang Cao Tiện rất cương quyết, làm việc cũng vô cùng sắc bén, nhưng trên thực tế lại là một người rất biết cách ẩn nhẫn. Mỗi lần hắn ta nổi giận rồi khởi binh, thực chất đều đã trải qua suy nghĩ tính toán cặn kẽ cả.
Nàng ta lạnh lùng mà nói: "Ban đầu hắn ta có thể ẩn núp trong thâm cung nhiều năm, chịu đựng Ung quốc khiêu khích hết lần này đến lần khác như vậy. Vậy thì hôm nay hắn ta chịu đưng sự ngạo mạn của bản cung một chút thì cũng là hợp tình hợp lý.
"A, Hoàng Kim Mặc ngươi lại có ý tưởng như thế sao?" Đi cùng với một giọng nói đột ngột vang lên, là một lão giả đầu đầy tóc đen.
Sự cường đại của ông ta căn bản không cần diễn tả bằng lời nói.
Thanh danh của ông ta đã truyền bá ở vùng Tây cảnh này từ rất sớm.
Giờ phút này ông ta đứng thẳng ở trên không trung, ánh mắt thâm thúy, giọng nói mang theo sự kinh ngạc:
Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Hoàng Kim Mặc nhà ngươi có tư cách ngạo mạn trước mặt Trang quốc hay sao?
Chẳng lẽ ngươi thật sự cảm thấy bởi vì thực lực của ngươi mà thành Bất Thục mới có thể tồn tại đến ngày nay sao?"
Một giây trước vẫn còn không biết ông ta đang ở nơi nào.
Mà bây giờ, ông ta đã xuất hiện ở trước mặt của Hoàng Kim Mặc.
Một bước mà chân trời đã gần trong gang tấc.
Quốc tướng Trang quốc, Đỗ Như Hối!
"Ha ha ha"Cùng lúc đó, một tràng cười nhẹ nhàng rơi xuống.
Một người nam tử trung niên mặt mũi ôn hòa, giống hệt như một thân sĩ cao quý, hạ xuống từ trên không trung, xuất hiện ở địa phương này.
Ánh mắt của ông ta hết sức tùy ý hạ xuống: "Không hổ là một tên cuồng đồ dám tự cho mình là quân, cô lại rất thưởng thức phần tự phụ này đấy"
Giọng nói của ông ta vô cùng bình thản, tư thái tùy ý, nhưng từ khi ông ta đặt chân đến nơi này, tất cả mọi thứ đã bị thay đổi!
Khu vực này vốn nằm trong phạm vi của thành Bất Thục, đáng lẽ nó chỉ nhận một vị chủ nhân là Tội Quân mà thôi. Nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi thứ ở nơi này lại thần phục trước người nam tử này.
Không chỉ là cỏ hoang, không chỉ là cây gai, cũng không chỉ là nguyên khí thiên địa.
Nơi này đã đổi sang một nhân gian khác.
Có thể cùng xuất hiện với Đỗ Như Hối ở nơi này, người mà có thể xưng là cô là quả (1), tự nhiên chỉ có thể là quốc chủ Trang quốc Trang Cao Tiện.
(1) Xưng vua xưng chúa Người nắm vai trò chủ đạo giúp Trang quốc quật khởi, đánh thắng cuộc chiến Trang Ung... trong khu vực toàn bộ ba quốc gia, thậm chí trong phạm vi toàn bộ vùng Tây cảnh, bộ đội quân chủ có thể nói là có sức ảnh hưởng lớn nhất, lại cùng nhau giáng lâm xuống nơi này!
Bọn họ đứng trên không trung, giống như cả nhật nguyệt cùng nhau nhô lên.
Hiển hách mà chói mắt.
Nhưng hai người đang đứng trên mặt đất, đứng ở trong vùng hoang dã mờ mịt, lai không có ai cúi đầu. Thậm chí Hoàng Kim Mặc còn lướt qua lời nói của đội quân chủ này, bỏ quên sự uy nghiêm của bọn họ, nàng ta chỉ nhìn về phía Chúc Duy Ngã, trong đôi mắt phượng xuất hiện một nụ cười ôn nhu: "Ngươi xem, ngươi còn muốn tự mình hộ tống Khương sư đệ của ngươi rời đi, sau đó tìm cơ hội một mình giết chết Đỗ Như Hối, bây giờ ngươi sáng mắt ra rồi chứ?"
Trong tay của Chúc Duy Ngã dấy lên một ngọn hỏa diễm, sau đó hắn từ từ rút ra cây Tân Tẫn Thương có ngoại hình không hề bắt mắt ra, lắc đầu cười khổ nói: "Ta thật sự không nghĩ tới, dưới thế cục và tình huống như thế này, mà Trang Cao Tiện thân là quân của một nước lại dám rời cảnh xuất thủ"
Phàm là người chú ý đến thế cục của vùng Tây cảnh thì không thể không biết, những đợt sóng ngầm đang ẩn giấu bên dưới mặt nước yên lặng kia.
Sau khi Ung quốc tân chính, sức mạnh của quốc gia đã hồi phục trên toàn bộ phương diện, Ung quân Hàn Hú khẩn cấp cần đạt được một số thành tựu để chứng minh hiệu quả của công cuộc tân chính của mình, đồng thời cũng tiến thêm một bước trong việc thuyết phục những thế lực ngoan cố và bảo thủ trong nước.
Mà nhìn xung quanh bốn bên Ung quốc, ở phía tây Tiều quốc đã bị chinh phạt, hiện tại không giải quyết được gì. Ra bắc thì không khác gì tự tìm cái chết, địa vị của Hòa quốc ở phía đông thì khá đặc thù, không thể khinh động được. Nhìn thế nào cũng chỉ có một con đường có thể đi là đi xuống phía nam. Cái kiểu khốn cảnh không có đường ra này, chính là nguyên nhân khiến cho Ung quốc liên tục phải gây xích mích với vùng biên giới của Trang quốc trong những năm vừa qua.
Cuộc chiến giữa Trang quốc và Ung quốc diễn ra vào đạo lịch cuối năm 3918. là một chiến công và vinh dự đối với Trang quốc, nhưng với Ung quốc mà nói, nó lại là một nỗi khuất nhục không thể rửa sạch.
Không thể nghi ngờ được, việc phản phạt lại Trang quốc, thu phục lại vùng đất cũ, chắc chắn sẽ khiến cho Hàn Hú ngay lập tức có thể đạt được sự ủng hộ của toàn bộ nhân dân trong nước, địa vị trong lịch sử Ung quốc của ông ta sẽ vượt xa cả cha mình ông ta rất cần chứng minh điều này.