← Quay lại trang sách

Chương 2513 Bên Ngoài Thành Bất Thục (2)

Trên thực tế, với sự ủng hộ của Mặc Môn, Hàn Hú có thể chịu đựng đến bây giờ, kiên nhẫn thúc đẩy chính sách mới, củng cố tình hình trong nước, ổn định quan hệ với các nước láng giềng, nhẹ nhàng xử lý lợi ích với Mặc Môn... Đã là một định lực vô cùng đáng sợ rồi.

Ông ta dùng những thủ đoạn chính trị vô cùng kinh người để xoa dịu tất cả.

Ngày nay, triều chính của Ung quốc đã ổn định, quốc lực tăng lên rất nhiều.

Một quốc gia vốn đã mục nát, lại có thể khôi phục lại sức sống thêm một lần nữa.

Giao ước ban đầu ở bên dưới thành Ân Ca có nguy cơ bị phá bỏ bất cứ lúc nào.

Trang Cao Tiện dám rời khỏi biên giới Trang quốc và đi đến một địa phương không ai quản lí như thành Bất Thục vào lúc này, không thể nói là không lớn mật được! Nếu Ung quốc biết được tin tình báo này, điều động lực lượng vây giết hắn ta, vậy thì Trang quốc cơ bản là có thể tuyên cáo diệt quốc được rồi.

Nhưng với Trang Cao Tiện mà nói, loại nguy hiểm này cũng đồng thời khiến cho mọi người nhận ra sự quyết tâm trong chuyến đi này của hắn ta.

Khương Vọng hoặc là Chúc Duy Ngã, hoặc là cả hai người bọn họ... Lại khiến cho một người đã thành tựu Chân Nhân đương thế, kiến lập phục hưng lại đại nghiệp của Trang quốc như Trang Cao Tiện, có một chấp niệm như thế!

Chúc Duy Ngã hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi quân thần đang đứng trên không trung với vẻ kiêu ngạo vốn có của hắn ta, tiếp tục nói: "Các ngươi đoán xem, quân chủ và quốc tướng của Trang quốc đều ở bên ngoài, mất đi sự ủng hộ của thế lực quốc gia, cũng không có bất kỳ lực lượng bảo vệ nào... tin tức này có thể giữ bí mật trong bao lâu?"

Vấn đề này rất thú vị.

Nhưng Trang Cao Tiện không trực tiếp trả lời.

Hắn ta chỉ cúi đầu nhìn Chúc Duy Ngã nói: "Cô luôn thưởng thức những người tự phụ, ngươi nói xem có đúng không, Chúc khanh?"

Vị chủ nhân phục hưng Trang quốc, vị quân vương mang tham vọng đặt nền móng cho cơ nghiệp vạn thế, quan sát vị bề tôi mà hắn ta từng thưởng thức nhất nói: "Không bằng ngươi đoán thử xem, các ngươi có thể chống đỡ bao lâu?"

Không tiếng động mà uy nghiêm đã đang lan tràn.

"Ngươi đang nhìn ai đó?!" Hoàng Kim Mặc đạp một bước lên không trung, đứng đối diện song song với Trang Cao Tiện, cũng cắt đứt sự chèn ép mà hắn ta đang hướng về phía Chúc Duy Ngã.

Nàng ta đã từng nói với Muội Nguyệt rằng, nếu như Trang Cao Tiện tự mình tới đòi người, nàng ta sẽ giao người ra không một chút do dự.

Nhưng vào giờ phút này, ánh mắt của nàng ta lại không có nửa điểm nhượng bộ: "Ngươi cho rằng đối thủ của ngươi là ai?"

Ánh mắt lạnh nhạt của Trang Cao Tiện nhìn về phía nàng ta: "Dám vượt qua quyền hạn xưng vương ở vùng đất nhỏ bé này thì thôi, chỉ vì có một chút quan hệ mơ hồ với Sở quốc mà ngươi dám càn rỡ như vậy ở trước mặt cô hay sao?"

Hoàng Kim Mặc bật cười.

Y phục hoa lệ màu đen làm nổi bật lên nụ cười này, giống hệt như đóa tường vi đen tuyền nở rộ trên không trung.

"Có thể hoành hành ở cái tiểu trì đường (2) rộng mấy ngàn dặm này, ngươi thật sự sẽ cảm thấy ngươi là bất thế hùng chủ! Bản quân ít khi ra khỏi Tù Lâu, lại có thiện ý dành cho Đỗ Như Hối, cũng để cho các ngươi dám khinh mạn rồi!"

(1) Cái ao nhỏ "Các ngươi nghĩ vì sao mà khi Hàn Ân còn sống lại không đến thành Bất Thục?"

"Các ngươi nghĩ vì sao từ đầu đến cuối Ung quốc đều không có dã tâm với nơi này?"

"Các ngươi đều không biết. Bởi vì trước đây Trang quốc quá yếu ớt, mà các ngươi thì quá mức dốt nát!"

Đôi bàn tay tô khấu đan (3) màu đen nhẹ nhàng lượn qua, mỗi một bên tay đã nắm một chuỗi Phượng Sí Đạo.

(2) Sơn móng tay Nàng ta lạnh lùng nhìn Trang Cao Tiện: "Dõi mắt trong khắp thiên hạ, bản quân có thể là Thần Lâm duy nhất có thể giết chết Chân Nhân, Trang Cao Tiện, ngươi có muốn thử xem không?"

Thật cuồng ngôn!

Động Chân là cảnh giới như thế nào?

Ở thời đại cổ xưa, Thần Lâm từng được coi là bất hủ, nhưng 518 năm sau đó thì tuổi thọ của Thần Lâm cũng hết, nên đã được chứng minh là bất hủ giả.

Mà Động Chân Cảnh, là hiểu thấu hết tất cả sự chân thực của thế gian này, là thấy được sự "bất hủ thật".

Dõi mắt khắp thiên hạ, thậm chí từ cổ chí kim, cũng chưa có Thần Lâm nào dám nói mình có thể giết chết Chân Nhân.

Ở trong hiện thế này, việc ai là đệ nhất Thần Lâm có lẽ còn nhiều tranh cãi, nhưng nếu nói đến đệ nhất Thần Lâm ở Đông vực thì không thể nghi ngờ chính là vị Trọng Huyền Trử Lương có danh xưng là Hung Đồ kia. Cho dù là Trọng Huyền Trử Lương, đôi tay cầm Cắt Thọ đao, cũng không có chiến tích đánh giết Chân Nhân khi ở cấp bậc Thần LẦm!

Trong những chiến tích mà mọi người đều biết của Trọng Huyền Trử Lương, suốt quãng thời gian ở Thần Lâm Cảnh, ông đã chiến đấu với Chân Nhân Cảnh năm lần, lần sau càng nguy hiểm hơn lần trước, lần cuối cùng đã phải dưỡng thương gần một năm! Nhưng chính những chiến tích này, cũng đã khiến cho ông ta trở thành đệ nhất Thần Lâm ở Đông vực một cách không thể tranh cãi.

Lấy Thần Lâm Cảnh để đánh giết Chân Nhân? Đến cả Trọng Huyền Trử Lương cũng không dám buông lời cuồng ngôn như vậy!

Rốt cuộc Hoàng Kim Mặc dựa vào cái gì, lại dám nói như vậy?

Rốt cuộc Hoàng Kim Mặc có cái gì, mà lại có sự tự tin như vậy?

Chẳng lẽ chỉ là sự cuồng vọng của ếch ngồi đáy giếng hay sao?

Hay là... năm đó Hoàng Duy Chân đã để lại cái gì?

Bối cảnh của Hoàng Kim Mặc khiến cho người ta có quá nhiều phỏng đoán. Nhân vật truyền kỳ ẩn sau lưng của nàng ta cũng làm người ta phải suy đoán, khiến cho người ta cảm thấy bất an!

Nhưng Trang Cao Tiện là nhân vật nào, chẳng lẽ lại bị vài ba lời nói dọa rút lui hay sao?

Hắn ta chỉ lạnh nhạt nhìn Hoàng Kim Mặc: "Như vậy, cô thật sự vô cùng tò mò đấy"

Cuộc chiến xảy ra ở bên ngoài thành Bất Thục này, định sẵn sẽ không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.

Nhưng nó lại có ảnh hưởng sâu xa đối với mỗi người tham gia trong trận chiến này.

Ở một bên khác của cuộc chiến, Đỗ Như Hối ngăn cách hoàn toàn với cuộc đối thoại giữa Trang Cao Tiện và Hoàng Kim Mặc, dĩ nhiên ông ta không có chút lo lắng nào cho vị quân chủ bây giờ của Trung quốc. Ông ta chỉ cúi đầu nhìn Chúc Duy Ngã với một loại ánh mắt thương tiếc: "Ngươi vẫn còn rất quan tâm đến triều đình, đây cũng là chỗ khiến cho lão phu cảm thấy vui mừng"

Ông ta lại tiếp tục đề tài của Chúc Duy Ngã: "Nhưng không sao cả, Hoảng Phủ tướng quân đủ cường đại. Hơn nữa..."

Ông ta nâng tay phải lên, hướng về phía Chúc Duy Ngã, khóe miệng rất tự tin nâng lên: "Hẳn là đủ cho lão phu vội vàng chạy trở về"

"Đúng là ta vẫn còn rất quan tâm tới các ngươi. Nhưng không biết là quốc tướng đại nhân ngươi... Chúc Duy Ngã cầm trường thương, không chút do dự tung người bay lên, một chút tia sáng rực rỡ lạnh lẽo như lưu tinh, nhiều đóa kim diễm tựa như hoa sen nở: "Có chịu được không đây?!"