← Quay lại trang sách

Chương 4046

Đối với một nhà nho vĩ đại như Trần Phác, toàn bộ nho sinh Cổ Mộ Thư Viện đều có thể xưng là học sinh của hắn. Trên đời này, người từng đọc văn chương của hắn, từng học tập tư tưởng của hắn, đều có thể xưng như vậy.

Nhưng luôn có một vài người luôn được xem là truyền nhân y bát, người thừa kế học thuật, muốn chân chính truyền thừa tư tưởng của hắn, phát triển quan điểm và học vấn của hắn. Quý Ly chính là một học sinh như vậy.

Giống như Hứa Tượng Càn kế thừa đại nho Mặc Gia, Mạc Từ kế thừa Viện trưởng Thanh Nhai Thư Viện – Bạch Ca Tiếu, Chiếu Vô Nhan kế thừa Viện trưởng Diêu Phủ của Long Môn Thư Viện, Thôi Nhất Canh kế thừa Viện trưởng Tả Khâu Ngô của Cần Khổ Thư Viện.

"À, Mạc sư huynh ấy à."

Dĩ nhiên Hứa Tượng Càn sẽ không nói hắn ta cố ý viết một phong thư khuyên Tam Tuyệt Tài Tử đừng đi, trong thư khóc lóc kể lể nhất định phải ngồi cùng bàn với Chiếu Vô Nhan... Sau đó một mình hắn ta đại diện cho Thanh Nhai Thư Viện.

Hắn ta cười không chút xấu hổ: "Mạc Từ sư huynh cảm thấy nên nhường một người anh tuấn hơn làm đại diện cho Thanh Nhai Thư Viện."

"Được rồi." Quý Ly gật đầu một cái, ôm mèo rời đi.

Đúng là một cô gái dứt khoát.

"Ấy!" Hứa Tượng Càn tò mò gặng hỏi: "Ngươi tìm Mạc sư huynh có chuyện gì? Có lẽ ta có thể truyền lời giúp."

"Không có gì." Quý Ly nói mà không quay đầu lại: "Mấy ngày trước hắn có khôi phục một quyển cầm phổ cổ, có một đoạn sai, ta muốn trực tiếp chỉ ra cho hắn."

Hứa Tượng Càn thoáng sửng sốt, quay sang hỏi Khương Vọng: "Ý của nàng ta có phải là muốn làm Mạc Từ sư huynh mất mặt?"

"Có lẽ chỉ là thảo luận học thuật đơn thuần mà thôi." Khương Vọng thuận miệng nói: "Không phải ngươi cũng tinh thông cầm kỳ thi họa sao, cuốn cầm phổ cổ kia là cái gì, ngươi nói chuyện với nàng ta, xem thái độ của nàng ta ra sao, chẳng phải sẽ biết sao?"

Hứa Tượng Càn cười khan: "Cầm phổ này ấy à..."

"Cầm phổ cổ không giống với cầm phổ thời nay cho lắm." Chiếu Vô Nhan tiếp lời: "Về việc đúng sai, ta cảm thấy nó thiên về quan niệm của mỗi người hơn. Ta từng xem quyển cầm phổ được Tam Tuyệt Tài Tử khôi phục, nhất trí liền mạch, khéo léo tài tình. Chỉ là dù sao bản gốc cũng đã thất lạc, truy nguyên về lịch sử, theo từng giai đoạn sẽ có từng bước phát triển khác nhau."

Diệp Thanh Vũ ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Cuốn cầm phổ mà các ngươi nói có phải là 'Binh Vũ Trận Phá Nhạc'?"

Đàn gảy tai trâu khó tránh hơi nhàm chán, Chiếu Vô Nhan nghe vậy thì mừng rỡ: "Thanh Vũ cô nương cũng nghiên cửu về cầm phổ cổ?"

Diệp Thanh Vũ nhẹ giọng cười nói: "Sao dám múa rìu qua mắt thợ nói mình có nghiên cứu! Chẳng qua là mấy năm nay ta có chút hứng thú với đàn nhạc, bèn theo học, chỉ lấy làm tiêu khiển thôi. Tam Tuyệt Tài Tử khôi phục cuốn cầm phổ này là chuyện long trời lở đất trong giới, kinh động đến rất nhiều danh gia cầm đạo. Thầy của ta cũng từng nói với ta về chuyện này, sau đó ta cũng bắt đầu luyện tập.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Lúc nói chuyện dường như còn lơ đãng liếc nhìn Khương Vọng một cái, nàng có hứng thú với đàn và bắt đầu luyện đàn kể từ khi được Khương Vọng tặng đàn, sau đó Diệp các chủ mới mời danh gia về dạy.

Đáng tiếc Khương Vọng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hứa Tượng Càn. Không trải nghiệm được nét phong tình này.

Binh Vũ, tổ tiên theo nghiệp binh gia.

Cũng là người duy nhất chưa thể siêu thoát trong Viễn Cổ Bát Hiền.

Cũng không phải hắn không thể thành công, mà ngược lại, rất nhiều người cho rằng hắn chính là sát lực mạnh nhất trong Viễn Cổ Bát Hiền. Bởi vì chiến tích ở cấp bậc Diễn Đạo của hắn đã bỏ xa bảy vị "hiền" còn lại.

Chỉ là binh đạo mà hắn sáng tạo nên đã khiến Thiên Đình Yêu tộc cảm nhận được một mối uy hiếp xưa nay chưa từng có.

Kẻ thống trị Yêu tộc chí cao vô thượng cuối cùng cũng phải rũ ánh mắt kiêu ngạo xuống, nhìn lại đám Nhân tộc bị xem như nô lệ. Trong đó có trí giả thuyết phục Thiên Đình, sau đó có trận Vạn Cổ Kinh Cục kia, rất nhiều cường giả Yêu tộc đồng loạt ra tay, trước khi Binh Vũ đi tới bước cuối cùng đã thiết lập bẫy rập giết chết hắn.

Cũng chính cái chết của Binh Vũ đã làm dấy lên trận chiến toàn diện giữa Nhân tộc và Yêu tộc.

Mà cuốn "Binh Vũ Phá Trận Nhạc" do Mạc Từ khôi phục kia chính là tác phẩm cầm nhạc thời đại trung cổ, có thể nói là vang danh thiên cổ. Thất truyền trong thời đại cận cổ hỗn loạn, sau lại được các cầm sư từ đời này sang đời khác cùng nhau chắp vá, cho đến khi Mạc Từ hoàn thành một bước cuối cùng, khôi phục hoàn chỉnh.

Khúc này do Nhân Hoàng Liệt Sơn thị thời trung cổ sáng tác vào đêm trước khi Nhân Hoàng giết Long Hoàng. Là tưởng nhớ Binh Vũ, cũng là để cổ vũ chí khí, ẩn dụ trận đại chiến sẽ diễn ra không lâu sau đó.

Tiếc rằng Khương Vọng không hiểu nhạc lý, Hứa Tượng Càn chỉ thích làm thơ, căn bản không cảm nhận được mị lực của cuốn cầm phổ này, cũng không biết được ý nghĩa của nó. Cũng chỉ có cái tên Binh Vũ này là khiến bọn họ sinh lòng tôn kính.

Nhưng hậu bối vãn sinh tưởng nhớ tiên hiền, rồi mượn cái danh đó leo lên cũng nhiều lắm, không phải là hiếm!

Hứa Tượng Càn còn vịnh Hiên Viên đó!

"Hiên Viên hề Hiên Viên hề, Hiên Viên tại đông ta tại tây. Ta muốn hiệu tiên hiền, Hiên Viên khai thiên ta bổ địa." Xuất từ "Thần Tú thi tập".

Tóm lại là viết ra một mớ loạn xì ngầu.

Trong mắt hắn, cái cuốn "Binh Vũ Phá Trận Nhạc" bỏ đi kia cũng là như vậy. Có lẽ là do một tên vô danh viết, nội dung không gì ngoài "Công kích! Phá trận! Giết địch!"... Hầy, linh cảm cho "Vịnh Binh Vũ" chẳng phải cứ thế mà tới sao?

"Thanh Vũ cô nương quá khiêm nhường!" Chiếu Vô Nhan nói: "Có thể đàn tấu Binh Vũ Phá Trận Nhạc cũng không phải trình độ lấy làm tiêu khiển. Khúc đàn tấu này có độ khó cực kỳ cao, không có kỹ thuật siêu phàm thì không thể diễn tấu hoàn chỉnh. Nếu Thanh Vũ cô nương mới chỉ học đàn mấy năm thì thiên phú này quả là rất đáng kinh ngạc."

Diệp Thanh Vũ vội nói: "Không có không có, Liên Sơn Chỉ Pháp trong đó ta còn chưa thành thạo..."