Chương 4047
Chiếu Vô Nhan càng ra chiều kinh ngạc: "Ngay cả Liên Sơn Chỉ Pháp mà ngươi cũng học được? Bảy chương Liên Sơn lưu lạc chân trời từ hai nghìn năm trước, ngươi học chương nào?"
Các nàng càng nói càng vui, càng nói càng xa.
Khương Vọng và Hứa Tượng Càn đứng ở một bên, mặt mày nghiêm túc, như thể nghe được chuyện gì cực kỳ thú vị, nghe đến say sưa, thỉnh thoảng còn trưng ra vài biểu cảm. Biểu cảm của Hứa Tượng Càn là "bừng tỉnh đại ngộ", biểu cảm của Khương Vọng là "học được rồi".
Truyền âm bí mật qua lại giữa hai tai không để lại dấu vết.
"Các nàng đang nói cái gì vậy? Liệt Sơn Chỉ Pháp là cái gì?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
"Ngươi không phải học sinh giỏi của thư viện sao?"
"Ngươi còn là vương hầu bá quốc đấy!"
"Lúc ở Lâm Truy, chẳng phải ngươi vẫn thường tới Hồng Tụ Chiêu nghe đàn?"
"Đến Hồng Tụ Chiêu rồi mẹ nó ai thật sự chỉ ngồi nghe đàn!"
Khương Vọng không phản bác được, dứt khoát thả lỏng đầu óc, quan sát những người khác trong Long Cung.
Thiên kiêu lần lượt đi vào, phần lớn đều là những người hắn từng gặp.
Dù sao trên con đường tu hành dài đằng đẵng cũng có rất nhiều hiểm trở. Chúng sinh muôn vạn, cũng chỉ có vài người đi lên được chỗ cao. Cầu cơ duyên, hưởng thụ tài nguyên, vòng tròn giao lưu, đều nằm trong cùng một cấp bậc, khó mà không gặp nhau.
Có vài người cố ý tới chào hỏi hắn, ví dụ như "Tiểu Thánh Thủ" Dịch Đường của Nhân Tâm Quán.
Cũng có người làm như không nhìn thấy hắn, ví dụ như Tạ Quân Mạnh của Đông Vương Cốc, Du Hiếu Thần của Huyết Hà Tông.
Một kẻ thì từng bị hắn đánh cho tơi bời, không cần phải nói. Một kẻ thì là đệ tử thân truyền của Bành Sùng Giản, Bành Sùng Giản đã thành Huyết Hà Chân Nhân, hắn ta cũng nhờ đó mà được nâng lên.
Khương Vọng loáng thoáng nghe được Nạp Lan Long Chi của Thâu Thiên Phủ và Thôi Nhất Canh của Cần Khổ Thư Viện đang nói về Thái Hư Huyễn Cảnh, về ảnh hưởng gây ra từ việc của Hư Trạch Minh, thảo luận xem rốt cuộc Thái Hư Huyễn Cảnh có còn đáng tin nữa hay không.
Những truyền nhân của đại tông trong thiên hạ như bọn họ thường có nguồn tin đáng tin cậy, hiểu rõ Thái Hư Huyễn Cảnh vượt xa người thường, tự có quan điểm của riêng mình.
Không lâu sau, Tạ Quân Mạnh cũng tham gia thảo luận, lời lẽ có hơi kịch liện, âm lượng cũng lớn, dần dần hấp dẫn càng nhiều người tới thảo luận hơn.
"Nói hay lắm!"
Cửa đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
Trung Sơn Vị Tôn đại diện Kinh quốc sải bước đi vào, vừa mới nghe được vài câu đã kích động tham gia vào chủ đề: "Thái Hư Huyễn Cảnh không an toàn chút nào, Thái Hư Phái lại cực kỳ vô trách nhiệm, phải thủ tiêu cái thứ đồ chơi này lâu rồi mới phải! Cái thứ gì không, một chút bảo mật cũng không có!"
Hắn ta giận lắm rồi..
Thái Hư Huyễn Cảnh tổn thương hắn ta sâu như vậy.
Tạ Quân Mạnh một thân áo xanh liếc hắn ta một cái, nể mặt thân phận của hắn ta, miễn cưỡng đồng ý để hắn ta tham gia thảo luận.
Cũng hỏi một câu: "Thái Hư Huyễn Cảnh thiếu bảo mật? Sao Trung Sơn sư huynh lại nói lời này?"
Trung Sơn Vị Tôn khựng lại một chút, khoát tay nói: "Cái này ta không tiện nói quá nhiều. Tóm lại các ngươi cứ biết nó không đáng tin là được."
Lúc này Du Hiếu Thần của Huyết Hà Tông đi tới, lại bắt đầu một vòng thảo luận: "Năm xưa sáng lập Thái Hư Phái cũng có chút vấn đề, vị Thái Hư Chân Quân kia..."
Cùng tiến vào điện với Trung Sơn Vị Tôn là Hoàng Xá Lợi.
Mục tiêu của nàng ta vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không có hứng thú với ba chuyện tầm phào của đám Trung Sơn Vị Tôn. Trung Sơn Vị Tôn quá lắm lời, ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh lại không biết kiêng nể gì cả, bắt được kẻ nào là mắng kẻ ấy, cho nên mới bị người ta đoán ra thân phận chân thật. Đương nhiên, lúc trước còn chưa xác định...
Tiến vào đại điện, việc đầu tiên của Trung Sơn Vị Tôn là dò tìm âm thanh, xác định câu chuyện của mọi người, nhanh chóng nắm bắt tình hình ở đây.
Mà việc đầu tiên của Hoàng Xá Lợi là quét mắt một vòng, sàng lọc toàn bộ hiện trường.
Xấu, bình thường, tạm được, dẹp, nhìn được...
Thấy Khương Vọng, mắt nàng ta lập tức sáng lên, sau khi thấy Diệp Thanh Vũ thì còn sáng hơn nữa!
Cũng mặc kệ Trung Sơn Vị Tôn đi nói cái gì, hai người đường ai nấy đi, hướng thẳng tới bên này.
"Khương tiên nhân!" Nàng ta nhiệt tình chào hỏi.
Lập tức gọi Chiếu Vô Nhan và Diệp Thanh Vũ ra khỏi cuộc thảo luận về đàn nhạc.
Cả hai đều là mỹ nhân mỗi người một vẻ, lướt qua Khương Vọng, lúc này đối mặt nhau.
Ánh mắt Diệp Thanh Vũ nhìn về phía Hoàng Xá Lợi mang theo cảnh giác.
Ánh mắt Hoàng Xá Lợi nhìn Diệp Thanh Vũ lại đầy vui vẻ, giọng điệu cũng nhiệt tình: "Vị muội muội này dáng dấp thật xinh đẹp! Ngươi tên gì? Nhà ở đâu xuân xanh bao tuổi có hôn phối hay ý trung nhân gì chưa?"
Vừa nói vừa sấn tới, nói xong còn với tay định ôm: "Có phải chúng ta từng gặp ở đâu rồi hay không..."
Khương Vọng phóng khoáng xoay người, một bước tiến tới, vừa khéo bắt được tay nàng ta, siết mạnh tay lắc một cái: "Đã lâu không gặp, Xá Lợi cô nương!"
Chiêu thức này của hắn bộ pháp tài tình, thủ pháp cũng chuẩn xác, nhưng điều Hoàng Xá Lợi tán dương hiển nhiên không phải cái này. Nàng ta nở nụ cười sung sướng xán lạn, luôn miệng đáp: "Đã lâu không gặp đã lâu không gặp."
Khương Vọng khéo léo kéo nàng ta tới bên cạnh, giữ một khoảng cách với Diệp Thanh Vũ, cũng không quên ân cần thăm hỏi: "Sao Xá Lợi cô nương lại tới muộn như vậy?"
Hoàng Xá Lợi ánh mắt dạt dào nhìn Diệp Thanh Vũ, tay cũng không quên siết ngược lại.
Vui sướng như muốn tràn ra khóe miệng, ánh mắt lưu luyến không rời, tay cũng lưu luyến không rời. Ôi đẹp không sao tả xiết, đẹp không sao tả xiết.
"Đẹp không... À, Kinh quốc ở xa đó."
Nàng ta quay đầu nhìn Khương Vọng một cái, phát hiện lúc không đánh nhau Diệp Thanh Vũ vẫn đẹp hơn, sợ thua thiệt nên vội vàng tranh thủ thời gian đưa mắt nhìn lại, miệng thì qua loa đáp: "Thật ra ta cũng muốn gặp Khương tiên nhân sớm một chút."
Người bình thường nàng ta còn không thèm qua loa đâu! Không tin thì bảo mấy người xấu xí kia đến thử xem.