← Quay lại trang sách

Chương 5 VŨ HỘI CỦA MUỖI

Thứ Sáu

Ngày 29 tháng Ba năm 2013

20h34

Sofa không động đến phần gà nướng của mình, cả cơm cũng không. Con bé hờn dỗi, gí mũi vào tập Truyện cổ tích Ti Jean. Martial Bellion tự ép mình phải ăn hết suất thịt lợn hun khói sốt dầu ô liu. Như để tỏ ra mình vẫn ổn. Ngược lại, việc Liane mất tích dường như không hề khiến Jacques và Margaux Jourdain mất đi sự ngon miệng.

Cả ba cùng ăn trong im lặng. Trước bể bơi, một anh chàng mặc áo sơmi hoa đang rống vào chiếc micro những bài hát nổi tiếng những năm 80. Một phụ nữ mặc đồ bó sát, đeo một vòng hoa phượng đỏ rực quanh cái cổ nhăn nheo, lắc lư sau lưng anh ta. Thỉnh thoảng, bà ta lại vỗ tay hoặc hòa theo một điệp khúc. Không tự tin cho lắm.

Trong khoảng hai mươi thực khách ở nhà hàng Hạt Cát của khách sạn Alamanda, không ai vỗ tay. Cũng không ai nói chuyện.

“Ra đi ra đi, xa hơn cả đêm lẫn ngày...”

Cặp ca sĩ hẳn là được trả tiền cho việc này, không phải để khuấy động không khí, mà chỉ để lấp đầy sự im lặng của những cặp vợ chồng già. Jacques Jourdain rót thêm một ly vang Cilaos cho Martial. Tay ông ta hơi run, ông ngần ngừ rồi ghé sát vào Martial để át tiếng la hét của cặp song ca.

— Cô ấy sẽ quay lại thôi, Martial. Cậu đừng lo, chắc chắn cô ấy sẽ quay lại.

Martial không trả lời. Vẻ mặt cảm thương của Jacques không được thuyết phục cho lắm. Viên luật sư người Paris có thật sự lấy làm tiếc cho nỗi bất hạnh của một người mà năm ngày trước anh ta còn không quen biết chăng? Martial nghi ngờ điều đó. Jacques và Margaux tạo nên hình ảnh một cặp vợ chồng yên tâm rằng đã tìm thấy những kẻ khốn khổ hơn mình. Vừa thương hại vừa dửng dưng.

“Đừng để nàng ngã, nàng mỏng manh đến thế...”

Bầu không khí...

Martial cố gắng nhìn nhận theo chiều hướng mỉa mai. Đúng, xét cho cùng, việc vợ anh mất tích hẳn là phải có tác động đến Jacques. Đôi chút. Anh đâu có ngốc. Phân tích đến từng chi tiết cơ thể Liane bên bể bơi chính là một trong số những thú vui kín đáo ở xứ nhiệt đới của viên luật sư.

Martial cố kiềm chế để không đứng dậy và dẫn Sofa đi cùng, bỏ mặc họ ở đó. Anh ngán ngẩm nhai một miếng thịt xông khói nguội ngắt. Không, lần này, anh không nên nhượng bộ những thôi thúc của bản thân, anh buộc mình phải kiên nhẫn, không thể hiện điều gì, đóng tốt vai một người chồng thực sự bị vụ mất tích của người vợ tác động. Một cuộc chơi sát ván, anh ý thức được điều đó. Mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào các chi tiết, vào khả năng che giấu sự thật của anh trước cảnh sát. Mọi nghi ngờ sẽ thắt chặt vào anh giống như một nút thắt quanh cổ, nhưng nếu họ không phát hiện được bằng chứng quyết định nào, thì vẫn chỉ là nghi ngờ... Nếu chuyện xấu đi, có thể anh sẽ cần đến vợ chồng nhà Jourdain. Nhất là Jacques. Có vẻ ông ta là một luật sư đắt hàng ở Paris, cứ nhìn hàng trăm email mà ông ta xử lý mỗi ngày thì biết.

Sự im lặng trở nên không thể chịu đựng nổi. Tiếng rống của cặp song ca đã trở nên kinh khủng. Tuy nhiên, không một đôi nào trong nhà hàng rời khỏi chỗ, thật không sao giải thích nổi.

“Đừng khóc nữa, hãy ở đó, tự hỏi tại sao...”

Martial nhanh chóng hình dung ra diễn biến của ngày mai. Chiếc bẫy sẽ sập xuống. Cảnh sát, những cuộc thẩm vấn, du khách bị cô lập trong khách sạn. Vợ chồng nhà Jourdain bị triệu tập đến đồn cảnh sát. Ít ra, anh cũng sẽ góp phần phá hỏng kỳ nghỉ của những kẻ đạo đức giả này! Thật ra đã là như thế rồi.

21h17

— Lên phòng nào, Sofa.

Martial tiến lại gần quầy bar của Gabin, tay cầm ví. Gabin đưa cho anh một ly rum hoa quả. Thật khó mà nhận ra quả gì ở bên trong. Kiểu như sơn tra vàng.

Gabin chạm vào tay anh khi Martial đưa tiền. Anh rùng mình.

— Rum nhót tây, thưa ông. Mẻ đặc biệt. Vợ ông, bà ấy sẽ quay về thôi, ông đừng lo.

Ít ra thì anh chàng này cũng có vẻ chân thành. Martial gượng nở một nụ cười buồn cho hợp cảnh.

— Phải thông cảm cho bà ấy, - Gabin nói tiếp, - vợ ông là một phụ nữ có gu. Ai mà muốn nghe loại nhạc tối nay chứ? Ngày mai, sẽ có một nhóm nhạc hay, bà ấy sẽ quay về thôi.

22h12

“Sôôống, dưới ánh mặt trời nhiệt đơơới...”

Dưới quầng sáng của những chiếc đèn nê ông vàng treo phía trên bể bơi, chỉ có lũ muỗi đang khiêu vũ.

Martial rời khỏi cửa sổ phòng 17. Tầng hai. Anh quay về phía chiếc giường trẻ em mà Naivo phải chật vật mới kê thêm được vào khe trống giữa chiếc giường đôi và tường. Cuối cùng thì Sofa cũng thiếp đi. Con bé đòi mẹ suốt cả tiếng đồng hồ. Martial đã cố gắng hết sức giải thích với con bé, vô cùng vụng về.

“Mẹ sẽ quay về, Sofa. Mẹ chỉ đi dạo thôi. Mẹ sắp về rồi.”

Vô ích. Những câu hỏi vẫn đổ dồn.

Tại sao mẹ không gọi điện? Tại sao mẹ không âu yếm con trước khi đi? Tại sao mẹ không dẫn con đi cùng? Mẹ đâu rồi? MẸ ĐÂU RỒI?

Tại sao mình không ngủ trong phòng hôm qua?

“Bởi vì một cảnh sát sẽ đến để lấy dấu vân tay của chúng ta, Sofa ạ.” Nhưng câu đó, Martial không thể nói với con gái mình.

Anh lại đọc cho con bé nghe nhiều chuyến phiêu lưu của Ti Jean, của bà Kalle và Quỷ Lớn. Cuối cùng con bé cũng ngủ thiếp đi. Quả là tài năng. Bên dưới, cặp ca sĩ vẫn tiếp tục rống lên.

Martial cởi chiếc áo thun qua đầu, cởi quần. Anh đứng đó, trần truồng, trong bóng tối.

Lo lắng. Chẳng có gì diễn ra theo dự kiến.

Phía trên đầu anh, vài giờ nữa, muộn nhất là sáng mai, một cảnh sát sẽ đến mở niêm phong phòng 38. Hẳn là Naivo đã nói với họ về mớ quần áo lộn xộn trong phòng, những đồ vật bị đổ... những vết máu. Đương nhiên.

Martial bước đến phòng tắm.

Tới nay, cho đến tận bữa tối, anh vẫn làm chủ được tình thế. Nhưng từ vài phút qua, có gì đó đã trượt khỏi đường ray.

Nước chảy. Gần như lạnh cóng.

Những suy nghĩ trong anh quay cuồng, trượt trên các vách ngăn trơn nhẵn của bộ não, biến mất trong một miệng hố há hốc. Tại sao anh lại dựng lên kế hoạch điên rồ này? Phải chăng cái bẫy mà anh tạo ra đang sập xuống chính anh?

Anh lau người, những muốn chà xát làn da cho đến khi chảy máu, cho đến khi chiếc khăn bông trắng có thêu logo của khách sạn trở nên đỏ thẫm.

Những hình ảnh kinh hoàng quay trở lại. Anh có quyền lựa chọn không?

Martial trở ra phòng. Anh trần truồng đứng trước cửa sổ, gần như chìm vào cảnh tranh tối tranh sáng. Dù thế nào cũng chẳng ai quay nhìn về phía căn phòng. Chỉ còn vài du khách đang kéo dài buổi tối, mấy cặp đôi quấn vào nhau rốt cuộc cũng lên khiêu vũ trên sàn gỗ tếch. Không có vợ chồng nhà Jourdain. Không phải kiểu của họ.

“Khi anh thấy những nàng tiên cá chêêết...”

Điệu slow dài liên miên báo trước rằng các ca sĩ sắp sửa thu dọn đồ nghề.

Martial lùi lại, ngắm nhìn nhịp thở nhẹ nhàng của Sofa trên chiếc giường trẻ em gần như quá nhỏ so với con bé.

Giường của anh lại quá lớn. “King size,” Naivo nói rõ. Gã khốn đó mới tế nhị làm sao!

Martial nhấc tấm ga bằng vải bông mà điều hòa đã làm nó cứng đờ như tấm vải liệm. Anh bối rối khi chạm vào nó. Sự thiếu vắng Liane đột nhiên trở nên không thể chịu đựng nổi. Martial cắn vào tấm ga để khỏi hét lên; anh nhận ra mình đang lặp lại cử chỉ của Liane mỗi đêm, khi cô lặng lẽ làm mình nghẹt thở bằng tấm vải để giảm bớt những tiếng rên rỉ trong cơn cực khoái.

Chúa ơi, anh đã làm gì?

Anh sẵn lòng đánh đổi bất cứ thứ gì để được cảm nhận tấm thân trần của Liane áp vào người anh. Quay lại một ngày trước đó. Một tuần, nếu có thể.

Sẽ không bao giờ đặt lại chân lên hòn đảo này nữa.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông ở bể bơi phụt tắt, giống như những ngôi sao vừa nổ tung.

Đêm nay, anh sẽ không ngủ.