Chương 6 LỄ PHỤC SINH CHÍNH GIÁO
Thứ Bảy
Ngày 30 tháng Ba năm 2013
9h11
Imelda chui ra từ dưới tấm ga giường, giống như ngọn núi lửa phun trào rồi đông lại thành một ngọn núi tro than hoạt tính.
— Christos, anh có tin nhắn ở điện thoại đấy! Tối qua. Lúc 19h43. Anh không bao giờ xem điện thoại à?
— Khi nằm trên giường của em thì không bao giờ!
Christos Konstantinov vươn người nhưng vẫn gối đầu lên bộ ngực đen khổng lồ của Imelda. Cô đẩy ông ra, không chút nể nang, nghiêng người về phía chiếc hòm được dùng làm bàn đầu giường và với tay lấy chiếc điện thoại di động.
— Sếp của anh đấy, Christos ạ.
Ánh mắt ông vẫn dán chặt vào cặp mông oai vệ của Imelda. Có gì khác quan trọng hơn chứ.
— Aja? Làm phiền con chiên chính giáo duy nhất trên đảo vào kỳ nghỉ lễ Phục sinh sao? Anh sẽ kiện cô ta về tội quấy rối...
Christos vừa cằn nhằn vừa bò ngang giường để cuộn mình trong làn da đen của cô nàng người Cafre. Imelda là một tấm đệm đầy quyến rũ mỗi năm lại dày thêm vài xăngtimét. Ông đã phát hiện ra, trong một ngăn kéo, cuốn album ảnh cũ của Imelda khi cô mới hai mươi tuổi; cô tạo dáng khỏa thân trước một tay nhiếp ảnh hẳn là phải đã mắt khi chớp nháy dưới mọi góc độ thân hình tiên nữ của cô, cao, thon và rắn chắc, khiến một gã đang buồn ngủ cũng phải cương lên. Tuy nhiên, Christos sẽ không vì bất cứ thứ gì trên thế gian mà đánh đổi thân hình mơn mởn của Imelda trẻ trung lấy thân thể chảy sệ của cô nhân tình hai mươi năm sau. Làm sao có thể yêu thích cái eo của ong vò vẽ khi mà ta đã nếm hương vị của ong chúa? Imelda sở hữu một thân hình sôcôla, phủ hai lớp kem, tha hồ mà ngấu nghiến. Những đường cong tràn lút, mờ ảo, uyển chuyển, một đám mây nhục dục cho ông tha hồ nhào nặn với tất cả ham muốn. Giá mà cô biết được...
Imelda uốn éo, tay cầm chiếc điện thoại:
— Em xem được không?
Christos thở dài. Đó là điều cấm kỵ. Đây là điện thoại công vụ của ông. Nhưng ông thây kệ, nếu điều đó khiến Imelda vui. Có cả chồng tiểu thuyết trinh thám trong cái hòm bên cạnh giường. Imelda là một kiểu Miss Marple[15] người Cafre, đó cũng là một phần làm nên sức hấp dẫn của cô.
— Nếu em muốn...
Imelda bấm điện thoại của viên cảnh sát, trong khi bàn tay Christos trượt xuống dọc theo chân cô, rồi lại lần lên, khám phá vô vàn ngọn đồi trên bụng cô, rồi lại lần theo ngọn núi khô cằn xuống phía những bãi cỏ ẩm ướt, hối hả như một tay leo núi đã thấm mệt. Những ngón tay Christos chìm trong mớ lông rối như tơ vò của Imelda. Chúng không được nhổ dọn, ôi không... Cội nguồn của thế giới, Christos tận hưởng. Phiên bản vùng Réunion... Khu rừng nguyên sinh, tăm tối, được bảo vệ, thiêng liêng, được liệt vào di sản thế giới của nhân loại. Sáng nay Christos cảm thấy mình là thi sĩ, không có mấy tâm trạng để đến đồn cảnh sát chấm công.
Ông liếc mắt nhìn vào chiếc xe nôi kê sát tường. Bé Dolaine vẫn ngủ. May ra thì con bé sẽ ngủ tiếp.
— Khách sạn Alamanda, - Imelda nhấn mạnh, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. - Anh phải đến đó để lấy dấu vân tay, dấu máu, ADN và tất cả đống lộn xộn ở đấy.
Dưới những ngón tay ép chặt đầy nài nỉ của Christos, cô khẽ giạng chân.
— OK, - Christos nhượng bộ. - Anh biết rồi, anh sẽ đến đó uống rượu khai vị... Anh chàng Gabin Payet ở quầy bar có món rượu rum hoa quả ngon nhất trên đảo. Sẽ là xúc phạm nếu đến đó vào giờ uống cà phê...
— Thế nào rồi anh cũng sẽ bị đuổi việc...
Ngón trỏ của Christos đang làm uế tạp khu rừng cấm.
— Thì lúc đó em sẽ nuôi anh. Thêm hay bớt một người...
— Em làm cái quái gì được với một kẻ lười biếng như anh chứ? Em đã đủ chán ngấy với năm đứa nhóc, với khoản tiền bánh mì[16] rồi...
Christos đưa một bên đầu gối vào giữa hai chân Imelda. Rồi đầu gối thứ hai.
— Dám coi Christos Konstantinov là kẻ lười biếng à, - viên cảnh sát thở hổn hển. - Lẽ ra em không nên khiêu khích con ngựa giống từ quần đảo Mascareignes này...
Ông chống người bằng hai cổ tay. Cô phụ họa, áp hai bàn tay nóng giãy lên bộ mông trắng của ông. Dẫn đường cho ông, người cô ướt sũng mồ hôi.
Chiếc giường nhún xuống rồi lại nảy lên, bỗng nhiên nó biến thành một tấm bạt lò xo.
Ba con quái vật nhào vào trong tấm ga. Dorian, Joly, Amic. Một đứa tóc rậm, một đứa tóc xoăn, một đứa húi cua. Mười hai, bảy và bốn tuổi. Thêm đứa bé trong chiếc xe nôi, chỉ còn thiếu mỗi Nazir. Theo những gì ông biết, bầy con của Imelda xuất thân từ ba người cha khác nhau. Ông đến với cô sau khi người cha cuối cùng ra đi mười một tháng. Một cái ổ quỷ vui vẻ thật khó sắp xếp. Créole, Malbar, Zoreille. Tất cả túm tụm trong một cái chuồng ba ngăn, ngăn thứ tư có vườn, đứa lớn nhất ngủ trên võng.
Ba đứa con lai nhảy lên người ông. Christos kháng cự trong vô vọng. Chẳng có chút uy quyền nào!
— Bác không đi làm à, Jésus?
— Là Christos, không phải Jésus! Có, bác có đi làm! Mà này, lũ nhóc, hôm nay không đi học à?
Không có câu trả lời, chỉ có những tràng cười khiến thác nước Salazie cũng phải ghen tị.
Imelda đứng dậy và mặc một chiếc quần xà lỏn. Thôi xong, Christos nghĩ.
Đến lượt ông ngồi dậy, vẻ cam chịu.
— Sếp của anh, cô ấy nói gì?
Imelda thậm chí còn không nhìn lại chiếc điện thoại, như thể cô đã ghi nhớ toàn bộ thông tin ngay từ lần đọc đầu tiên.
— Một du khách bị mất vợ. Hấp, cô ta biến mất cùng với vali của mình!
— Thằng ngốc!
Christos xỏ chiếc quần vải màu nâu đất. Một chiếc sơmi cáu bẩn.
— Em có biết anh làm thế nào để không mất vợ không?
Imelda không trả lời. Cô kéo mạnh ga giường và xua lũ trẻ xuống.
— Thực ra, cũng giống như không để mất chìa khóa ấy.
Vẫn không có câu trả lời. Imelda cúi xuống để thu dọn những chiếc gối vung vãi trong phòng.
— Anh làm vài bộ!
Christos ra khỏi phòng, vừa đi vừa phá lên cười, thiếu chút nữa thì lĩnh đủ ba cái gối vào mặt.
10h03
Khách sạn Alamanda. Hướng quầy bar. Christos định hướng theo bản năng, giống như con mèo hướng về phía bát thức ăn. Ông đã không phỉnh phờ Imelda, món rượu rum của Gabin ngon nhất vùng Saint Gilles, có lẽ là ngon nhất đảo. Thông thường, Christos đến đây khi đêm muộn, để khiến những kẻ quá khích ra khỏi mấy hộp đêm cạnh đó, Red White hoặc Loft, phải im miệng. Gabin giống như một ngôi sao địa phương, một nghệ sĩ jazz cocktail, một nhạc sĩ điêu luyện dám thử nghiệm tất cả những khúc ứng tấu. Từ mười năm nay, tất cả các quán bar trên đảo Réunion tranh giành anh, thương lượng việc chuyển nhượng anh giống như một trung phong giải vô địch D1 vùng Réunion, người sút quả nào là ghi bàn quả đó.
Gabin mỉm cười khi nhìn thấy Christos lại gần. Với mái tóc dài màu xám buộc túm sau gáy, chiếc áo sơmi xanh bạc màu vì nắng và đôi giày vải có đế bện bằng cói từ thời đại trước, không dễ đoán rằng ông đã là thiếu úy cảnh sát từ hơn ba mươi năm nay.
— Này, ngài tiên tri! - Gabin lên tiếng. - Không còn quá sớm đâu. Chúng tôi chờ ông đến để nếm món bánh sừng bò từ nãy giờ.
Christos chỉ phác một cử chỉ bằng ngón tay cái, từ trên xuống dưới. Anh chàng nhân viên quầy bar không nài thêm, anh đã có bằng nghiên cứu về tác dụng của rượu trong điều trị bệnh, anh quan sát khách hàng, lắng nghe, phân tích, rồi đưa ra cách xử lý cho từng cá nhân. Anh phục vụ Christos một ly Mai Tai. Rồi một ly nữa. Trong thời gian đó viên thiếu úy nghe kể lại tất cả các chi tiết trong vụ án, cặp đôi đẹp đẽ, những nụ hôn trong bể bơi, đứa bé gái sáu tuổi luôn phá bĩnh, người mẹ chỉ lên phòng một giây, rồi mất hút...
Christos lắng nghe với vẻ thương hại, một mắt nhìn viên đá đang tan trong ly rượu rum, mắt kia nhìn về phía bể bơi vắng hoe. Thậm chí chẳng có bà mẹ nào để mà nhòm ngó.
— Hừm, Gabin này, nói để cậu biết, người Zoreille nên đề phòng, hòn đảo này là một cái bẫy chết tiệt. Này, tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện hay, cậu biết tại sao tôi lại đến đảo này không?
Gabin thở dài lắc đầu. Bằng cấp của anh chính xác là tâm lý trị liệu.
— Tôi từng ở La Courneuve, - Christos nói tiếp. - Hồi đó tôi hai mươi lăm tuổi, tôi đã chấp nhận việc điều chuyển đến đồn cảnh sát Saint Denis. Cách nhà mười lăm cây số. Ba mươi phút chạy xe kể cả thời gian tắc đường. Tôi chỉ bỏ qua một chi tiết trên tờ thông báo. Một chi tiết rất vớ vẩn, chỉ là một con số...
Christos uống cạn ly rượu rồi kết luận:
— Số của quận... Đó là số chín-bảy-bốn, không phải chín-ba... Có lẽ nên tin đó là định mệnh! Tôi đã làm một cú nhảy vọt, cuộc đời tôi nằm trong một chiếc côngtennơ và dìn dìn... Hướng xích đạo. Tôi đã ở đây ba mươi năm.
Gabin lau quầy rượu, hờ hững.
— Chuyện của tôi không khiến cậu chán đấy chứ?
Anh chàng nhân viên quầy bar trả lời mà chẳng buồn ngước mắt lên:
— Ông kể năm lần rồi! Lúc nào ông cũng kể chuyện đó, Christos ạ.
Christos nhún vai. Ông vừa xoay tròn những viên đá trong chiếc ly rỗng vừa tìm kiếm trong trí nhớ cách nào đó để thuyết phục mình rằng Gabin có ác ý nên mới nói thế. Cuối cùng ông đành từ bỏ.
— Cậu là một gã chuyên nghiệp, Gabin ạ, nhưng nên sử dụng cả khiếu hài hước của cậu nữa, điều đó rất quan trọng đối với khách hàng. Thôi, chào nhé, tôi lên tầng xem xét căn phòng tân hôn đây. Dù sao thì cũng thật ngu ngốc khi để mất vợ, nhỉ.
Ông đi xa dần, ngập ngừng, rồi quay lại.
— Gabin, tôi ấy, cậu có biết tôi làm thế nào để không mất vợ không?
Anh chàng nhân viên quầy bar ngước mắt nhìn trời.
— Tôi không biết. Ông lấy thêm vợ nữa à?
Đồ khốn!
10h09
Christos đặt chiếc vali nhỏ bằng nhôm lên giường rồi lấy ra mấy lọ Bluestar Forensic, vài ống nghiệm, chiếc đèn Lumilight và máy ảnh kỹ thuật số mini. Ngoài Aja, ông là người duy nhất trong đội cảnh sát Saint Gilles les Bains biết sử dụng nó. Khả năng đó cũng giúp ông có được một vài ưu tiên... Chẳng hạn như những buổi sáng ngủ nướng. Ông lại nghĩ đến anh chàng Malgache ở quầy lễ tân, người đã mở cửa phòng 38 cho ông, Naivo Randrianasoloarimino. Chuyện đó bỗng gợi cho ông một câu chuyện đùa, kiểu như cái cớ để đổi lấy ly rum cuối cùng. Này, Gabin, anh chàng ranh ma, điểm nổi bật nhất của một gã trực quầy tiếp tân trong một khách sạn lớn là gì? Cậu không biết à? Thử hỏi Naivo Randrianasoloarimino xem. Có một cái họ khó mà đánh vần nổi...
Hừm... Vào việc thôi. Một công việc điên rồ khốn kiếp...
Xung quanh mỗi vệt sẫm màu, trên tấm thảm, trên ga giường, trong phòng tắm, trên bệ bồn cầu, ông phải phun vài giọt luminol Bluestar Forensic. Sau khi đã chuẩn bị tỉ mỉ... Chất luminol chỉ có hiệu quả xác định vết máu khi được trộn với một hoạt chất gồm nước có bổ sung ôxy và xút. Không phải chỉ có gã Gabin đần độn đó mới biết căn liều pha cocktail, Christos tự an ủi. Sau đó, nếu căn phòng hơi tối, mỗi vết máu sẽ biến thành một viên kẹo xinh xắn màu xanh huỳnh quang.
Christos làm khẩn trương, màu huỳnh quang chỉ kéo dài hơn ba mươi giây, thật ngắn ngủi để vừa phát hiện các dấu vết dưới ánh sáng đen của chiếc đèn Lumilight vừa chụp ảnh hiện trường. Nếu không, sẽ phải bắt đầu lại, không biết bao giờ mới xong.
Christos vừa thở dài vừa rà chiếc đèn trên mặt đất. Những vết màu xanh lơ nhòa đi gần như ngay lập tức, như thể bị nuốt vào trong tấm thảm, nhưng không còn nghi ngờ nữa: đã có máu đổ trong phòng, gần như khắp nơi, trên giường, trên tường.
Phản thịt của một tên đồ tể... Có tìm mọi lý lẽ để chứng tỏ điều ngược lại cũng vô ích, Christos vẫn phải thừa nhận sự thật hiển nhiên. Căn phòng số 38 khách sạn Alamanda là hiện trường của một vụ án chết tiệt.
Christos ném chiếc đèn Lumilight lên giường. Phát hiện như thế hẳn sẽ khiến một cảnh sát bình thường bị kích động, giống như nhà côn trùng học đặt chân lên một tổ kiến lạ, nhà du hành phát hiện ra một hành tinh mới. Nhưng với ông, điều đó lại khiến ông bực bội... Ông sẽ lại phải bắt đầu pha dung dịch luminol, phun lại, lần này thì từng mét, từng mét một, để chụp ảnh toàn bộ căn phòng. Trong bất kỳ bộ phim Mỹ dài tập nào cũng có đến cả hai chục người đi lại xung quanh chỉ một cái xác chết. Còn ở Saint Gilles les Bains trên đảo Réunion, ông đang phải xoay sở một mình, như một người vĩ đại... Và khâu trang trí bằng ánh sáng xanh lơ sẽ chỉ là bước đầu tiên...
Máu này là của ai? Bà Bellion? Ông Bellion? Hay cả hai, thưa đại úy? Christos biết rằng ông sẽ phải nhét vào túi ni lông những mẩu ga và gối mà ông phải cắt thật tỉ mỉ. Ông sẽ phải phủ phục để bóc lên từng mảng thảm. Trong phòng tắm, ông sẽ phải dùng nhíp để thu nhặt những sợi lông mũi, lông đít hoặc lông vùng kín nếu có. Thò tay vào bồn cầu với một cái ống nghiệm...
Ông lại nghĩ đến thằng con lớn của Imelda, thằng Nazir ngu ngốc nghiện zamal[17], suốt ngày dán mắt vào những phần mới chưa phát sóng của chương trình Experts mà một thằng bạn đã tải về cho nó. Lẽ ra ông nên kéo nó vào một đợt thực tập hòa nhập, hay đấy, việc đó có thể khiến nó quên được mùi vị của loại cây khiến nó trở thành thằng bourik[18]. Hoặc lẽ ra ông có thể đề nghị nó quấn cho một điếu zamal. Ngay lúc này, Christos chẳng có gì để phản đối việc quấn một điếu để có thêm dũng cảm.
Viên thiếu úy nhìn qua cửa sổ. Những vị khách đầu tiên đã chiếm mấy chiếc ghế vải gấp xung quanh bể bơi. Già và nhão. Theo kinh nghiệm, Christos biết rằng những cô gái trẻ đẹp không tắm nắng trong mấy khách sạn xung quanh vùng phá, ngón chân như xòe quạt. Họ sẽ giam chân trong những đôi giày hiệu Pataugas và lặn lội từ Mafate đến chỏm núi Tuyết. Christos không còn ở cái tuổi theo đuổi họ. Ông không quan tâm, ông vẫn thường thích những phụ nữ ít hơn ông từ mười đến mười lăm tuổi. Thế mà bây giờ ông đang sắp bước vào tuổi sáu mươi.
Christos quay lại và quan sát những chiếc giá gỗ. Ông tự nhủ cũng sẽ phải kiểm kê đồ vật trong phòng. Theo anh chàng Malgache ở quầy lễ tân, toàn bộ quần áo của Liane Bellion đã biến mất, ông sẽ phải xác minh lại. Ông tìm cách tự trấn tĩnh. Nói cho cùng, giả thiết ưu tiên vẫn là người vợ đã trốn đi chốc lát. Phát hiện những vết máu không hề có nghĩa là đã có tội ác. Để có chứng cớ của một vụ giết người, cần có thi thể. Hoặc ít ra là... hung khí.
Đột nhiên, Christos bỗng có linh cảm. Ông trèo lên giường và bằng biện pháp nghiệp vụ nhấc hết đồ đạc ra khỏi những chiếc giá. Túi du lịch, giày, quần áo đi mưa, kính mát, vợt tennis, đèn pin... Bàn tay ông dừng lại trên một bộ đồ nướng, loại high-tech, được cấp bằng sáng chế của Cơ quan Thiên nhiên và Phát minh hoặc Ngôi nhà Thế giới, loại quà mà bạn bè thường tặng cho bạn khi biết bạn sẽ đi đến một đất nước nơi người ta vẫn còn ăn bốc. Christos giật mở dải băng dán của chiếc túi nhựa màu đen. Có chỗ cho đủ thứ, nĩa cỡ XXL, dao phết, cái nạo, cái gắp, bàn chải để phết nước ướp,... và đương nhiên, một vị trí để cài dao... loại dao cứng để cắt sườn bò dễ dàng. Lưỡi sắc và cán bằng gỗ.
Ít ra thì Christos giả định là thế. Bởi vì con dao không còn trong túi.
Chú thích:
[14] Ngạn ngữ đảo Réunion: “lời nói không xương”, phải cẩn thận về những điều ta nói.
[15] Nhân vật nữ thám tử nổi tiếng trong nhiều tiểu thuyết trinh thám của nhà văn người Anh Agatha Christie.
[16] Trợ cấp gia đình.
[17] Cần sa trên đảo Réunion.
[18] Ngốc.