Chương 7 NĂM CHỌI MỘT
Thứ Bảy
Ngày 30 tháng Ba năm 2013
15h13
Aja ngồi sau bàn, ngay trước mặt Martial Bellion. Còn Christos thì thích đứng hơn, hơi lùi ra sau. Trụ sở đội cảnh sát nội địa độc lập của Saint Gillesles les Bains, trên đại lộ Roland Garros, được tạo bởi nhiều khối vuông bằng bê tông kích cỡ khác nhau, sơn màu kem, nối với một khối vuông khác bằng tôn, được dùng làm phòng tiếp khách... Một trụ sở xoàng xĩnh và thiếu thốn, giống như hàng ngàn trụ sở khác ở Pháp, chỉ trừ một ngoại lệ: những khối vuông xấu xí được đặt cách bờ biển năm mươi mét. Đứng trong phòng chính, chỉ cần mấy ô nhà gần nhất đều mở cửa là có thể phóng tầm mắt nhìn thẳng ra biển và cảng Saint Gilles. Christos không bao giờ chán mắt. Những chiếc du thuyền ra khơi, thuyền buồm, người lướt sóng, cảnh mặt trời lặn như những cảnh quay IMAX khi ông rời trụ sở sau 18 giờ. Không thường xuyên như vậy... Ngược lại, ngồi quắt queo trên ghế, Aja có thể bị chuyển đi xa đến tận ngoại ô Dunkerque mà vẫn không hay biết gì.
Martial Bellion có những mối bận tâm khác, ngoài cảnh đẹp miền nhiệt đới này. Anh đã bị triệu đến đồn cảnh sát lúc 15 giờ. Anh đến sớm hai mươi phút. Vẫn không từ bỏ vẻ mặt của một con chó bị đòn. Hay đúng hơn là chó lạc, đang đi tìm cô chủ. Có thể là con chó bị cắm sừng cũng nên. Đại úy, cô có tin tức gì về vợ tôi không? Các vị có tìm thấy gì không? Tôi phát điên mất thôi. Sofa, con gái nhỏ của chúng tôi, lại càng tệ hơn...
Christos cảm thấy Aja sắp sửa nổ tung. Thế còn những vết máu trên tường thì sao, anh bạn? Cả con dao biến mất nữa?
Nữ đại úy không phải là người mềm mỏng với các nghi phạm. Tiểu xảo của Martial Bellion hẳn sẽ không làm cô thích thú được lâu.
— Tôi sẽ cho ông biết tin tức, ông Bellion ạ...
Aja đứng dậy. Christos ngắm nghía những nếp gấp không chê vào đâu được trên bộ đồng phục màu xanh da trời của cô, chiếc áo sơmi cài kín đến tận cúc trên cùng, quân hàm hồ bột. Christos đã từ bỏ bộ đồng phục chính thức từ rất lâu, nhưng không vì thế mà Aja thôi bắt ông ăn mặc chỉn chu hơn. Ít nhất thì cũng phải ủi phẳng cái áo, bỏ áo vào trong quần nếu không thắt cà vạt, đeo ngù vai và đội mũ kê pi. Đại úy Purvi thuộc loại người quấy rối dai dẳng. Martial Bellion có lẽ sẽ nhanh chóng hiểu ra điều đó.
Aja đột nhiên quay lại.
— Ông Bellion, tôi đã kiên nhẫn, tôi đã ngoan ngoãn nghe xong câu chuyện về ông chồng bị tổn thương của ông. Đã đến lúc chuyển sang hồi 2, ông không nghĩ thế sao? Ta hãy chơi bài ngửa đi. Eve Marie Nativel, bà lao công của khách sạn Alamanda, đã kể với chúng tôi tất cả các chi tiết về những lần đi qua đi lại của ông trong hành lang tầng ba, việc ông mượn một chiếc xe chở quần áo bẩn và mang nó xuống tận tầng trệt, phía Đông Bắc, qua thang máy dẫn ra bãi đỗ xe...
Bellion đảo mắt ngạc nhiên. Một điểm lợi cho anh ta, Christos ghi nhận, anh ta diễn kịch không tồi.
Aja nhấn mạnh thêm:
— Những chứng cứ đó rất khác với lời kể của ông, đúng không?
Bellion hít một hơi rồi dấn sâu thêm:
— Bà ta nhầm rồi. Hoặc bà ta nói dối.
Christos ghé mông ngồi lên bệ cửa sổ. Ông ngưỡng mộ trận đấu nhưng sẽ không đặt cược cho Bellion dù chỉ một euro. Góc đầu tiên trong tấm lưới. Lời đối đáp rất xoàng. Tại sao bà Eve Marie trung thực kia lại nói dối? Làm sao bà có thể nhầm được? Thật nực cười!
Aja tiếp tục dấn sâu thêm:
— Bà Eve Marie Nativel nói dối, cứ cho là như thế đi, ông Bellion. Vậy chúng ta tiếp tục nhé. Ngoài Eve Marie Nativel, ông Tanguy Dijoux, người làm vườn của khách sạn Alamanda, đã nhìn thấy ông đi bộ trong bãi đỗ xe vào lúc 15h25, khi ông đang đẩy chiếc xe chở vải đó. Một cảnh tượng khó có thể bỏ qua, đúng không, một người Zoreille giúp đỡ một bà già lao công Créole? Sau đó, ba đứa trẻ chơi đá bóng sau khách sạn đã nhìn thấy ông đi về phía chiếc xe mà ông đã thuê, một chiếc Clio màu xám đậu trong bãi đỗ xe.
Aja vươn người ra phía trước, nhìn thẳng vào mắt người khách du lịch:
— Đến nước này, ông Bellion, ông vẫn tiếp tục nói rằng ông không hề rời khỏi bể bơi trước 16 giờ chăng?
Thêm một lần nín thở, gần như không dài hơn, rồi Bellion nhả ra câu trả lời:
— Họ nhầm. Hoặc họ nói dối...
Aja ngước mắt lên trần nhà. Christos nhếch miệng cười. Martial thật cứng đầu. Hoặc ngu ngốc. Anh ta đang tự đào sâu thêm cái hố cát dưới chân mình.
— Tôi... tôi không nhớ chính xác nữa, thưa đại úy. Tôi đã chơi đùa với con gái, trong bể bơi, tôi dạy cháu tập bơi. Tôi còn ngủ trên chiếc ghế gấp nữa... Tôi... tôi không xem giờ nhưng...
Christos gần như thương hại cách tự vệ khốn khổ của Martial. Bơi ngược dòng... Ông sẵn lòng vứt cho anh ta một cái phao, nhưng sếp của ông sẽ không thích thế... Aja đi đi lại lại trong phòng. Hẳn là có chủ ý, cô để mặc cho Bellion tự suy sụp, kiểu như ta nấu món cà ri gà, ninh thật nhừ cho đến khi lớp da rời khỏi bộ xương. Còn Bellion, hai mắt anh ta bất động, nhìn chăm chăm vào những tấm áp phích xanh-trắng-đỏ vinh danh cảnh sát hải ngoại ghim trên tường. Cảnh sát biển ở bên phải, môtô nước, xuồng máy và áo lặn; cảnh sát không quân ở bên trái, thang dây và đổ bộ theo hiệu lệnh... Cả hòn đảo rùng mình dữ dội.
Nhập cuộc nào!
Aja bỗng nổ tung. Một cái cúc trên chiếc sơmi xanh lơ bật ra.
— Ông Bellion, ta không có cả ngày để bàn cãi về chuyện này đâu. Toàn bộ nhân sự trong khách sạn đều làm chứng chống lại ông! Những lời chứng trùng khớp với nhau. Câu chuyện của ông không đứng vững nổi dù chỉ một giây. Bà Eve Marie Nativel đã nói rõ ràng, hành lang được bà ấy giữ gìn cẩn thận còn hơn kẻ gác cổng địa ngục. Vợ ông đã vào phòng lúc 15h01 mà không hề trở ra. Người duy nhất đi vào, rồi đi ra, rồi lại đi vào, một giờ sau đó, chính là ông! Thế nên lần cuối cùng, ông Bellion, ông vẫn phủ nhận đã lên phòng mười lăm phút sau khi vợ ông lên chứ?
Martial do dự. Trên tường, một chiếc trực thăng bay qua hẻm núi Trou de Fer. Dường như anh ta đã quyết định nhảy vào đó, với hai chân chụm lại. Chỉ có một tiếng thì thầm:
— Không...
Christos nháy mắt về phía nữ đại úy. Tốt rồi, Martial, có tiến triển hơn rồi. Aja không để anh ta kịp nguội bớt.
— Cảm ơn, ông Bellion. Ông cũng phủ nhận đã mượn chiếc xe chở đồ vải của bà Eve Marie Nativel?
Năm giây bất tận. Ánh mắt anh bị hút về phía viên nữ cảnh sát ngồi trong tư thế con ếch trên chiếc xuồng Zodiac.
— Không...
Thêm một cái nháy mắt. Chỉ một từ, gần như một lời thú nhận. Nào, cố gắng lên chút nữa Martial...
Giọng Aja hạ xuống một quãng tám, trở nên gần như dịu dàng:
— Tại sao ông lại mượn chiếc xe đó, ông Bellion?
Lần này, ánh mắt Bellion lạc vào khoảng không, xuyên qua những tấm áp phích, những bức tường, biến mất trong khu rừng Bélouve, ngọn đèn hiệu trên đỉnh núi Đá Đen...
— Tôi xin phép được hỏi rõ thêm, ông Bellion. Vợ ông vẫn còn trong phòng khi ông ra khỏi đó chứ? Bà nhà còn... sống không?
Christos gục gặc đầu. Martial chẳng có phản ứng gì, anh như không còn ở cùng với họ. Anh không trôi nữa, cũng không cố bơi ngược dòng nữa. Anh nổi bập bềnh. Phó mặc theo những con sóng... Anh chờ thủy triều ngược. Anh có thể phải chờ lâu, trước những bằng chứng chất chồng.
Cuối cùng, môi anh cũng mấp máy:
— Khi tôi trở lên thì căn phòng trống rỗng, đại úy Purvi ạ. Chúng tôi... Mọi chuyện giữa chúng tôi không được tốt lắm kể từ khi chúng tôi đến đảo. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy muốn, nói thế nào nhỉ, tạo khoảng cách giữa chúng tôi.
— Đó không phải là điều mà ông nói với chúng tôi hôm qua, ông Bellion. Khi ông cho gọi tôi đến Alamanda, ông đã xác nhận với tôi rằng không phải vợ ông bỏ đi, rằng vợ ông sẽ không bao giờ đi mà không có con gái.
— Đó là hôm qua... Là để các vị tiến hành tìm kiếm.
Aja cắn môi, không mấy tin tưởng.
— Thế còn chiếc xe?
— Một phản ứng ngu ngốc khi tôi phát hiện ra căn phòng trống rỗng. Tôi đã chất quần áo của Liane vào đó. Cô ấy đã bỏ lại chúng trong phòng, chỉ mang theo một vali gần như rỗng không.
Christos mỉm cười với sếp. Rõ ràng là Bellion không từ bỏ hoàn toàn. Anh ta vẫn chiến đấu. Sẽ kéo dài bao lâu nữa trước khi trôi xuống vực xoáy?
— Chúng tôi sẽ xác minh, - Aja đáp bằng giọng lạnh tanh. - Không ai, tuyệt đối không một ai nhìn thấy vợ ông ra khỏi phòng.
Mặt Bellion càng thêm trắng nhợt.
— Tôi cũng không biết nữa, đại úy ạ. Có thể lúc ấy họ không ở vị trí làm việc và không muốn thú nhận điều đó. Tối qua, tôi đã gọi cô để giúp tìm lại vợ tôi, đại úy ạ. Tôi gọi cô đến làm gì nếu cô ấy không phải là tất cả những gì ý nghĩa nhất đối với tôi?
Aja chỉ nhún vai. Căn phòng im lặng trở lại, nặng nề. Nữ đại úy chỉ hỏi thêm cho đúng quy trình, và ghi chép từng câu trả lời tuyệt vọng của Bellion. Anh không hiểu tại sao con dao trong bộ đồ nướng lại biến mất. Có lẽ vợ anh mang theo chăng? Hoặc một nhân viên khách sạn? Anh đã vứt quần áo của vợ tại bãi rác Ermitage, trên đại lộ Bourbon, cách khách sạn Alamanda vài trăm mét, chúng được nhét bừa vào trong những chiếc túi đựng rác. Không có vết máu trong phòng 38 trước khi Liane lên đó, một mình. Anh chắc chắn như thế. Có thể cô đã bị thương trước khi bỏ đi chăng?
Nữ đại úy hiểu rằng cô sẽ không moi thêm được gì từ Martial Bellion. Christos liền vào cuộc. Ông chính là người phải chốt lại vấn đề. Thông tin kỹ thuật.
— Ông Bellion, chúng tôi sẽ yêu cầu ông sang phòng bên cạnh, phòng y tế. Đồng nghiệp Morez của chúng tôi sẽ lấy vài giọt máu của ông để so sánh với những vết máu tìm thấy trong phòng ông bà. Không giấu gì ông, tôi đã chơi trò tô màu với chúng cả sáng nay và vô cùng muốn phát hiện ra chúng thuộc về ai.
15h55
Qua cửa sổ, Christos quan sát Saint Gilles. Khoảng ba chục đứa trẻ con, mũ lưỡi trai phát sáng và quần soóc hoa, xếp hàng một đi sau người hoạt náo viên qua bãi biển. Chúng có biết rằng mình may mắn không? Một sân trường hướng ra biển, một bãi cát dài mười ki lô mét. Aja không quan tâm, cô đang đăm đăm nhìn vào những tấm áp phích tuyên truyền cho ngành cảnh sát nước nhà.
— Chú nghĩ sao, chú Christos?
Viên thiếu úy quay lại.
— Đây là một trò lừa bịp chết tiệt. Tốt hơn hết là phải cảnh báo cho lũ trẻ trên đảo, những đứa đang mơ ước được nhập vai, rằng máy bay trực thăng và môtô nước là thứ khá hiếm hoi ở các đội cảnh sát độc lập. Và hơn nữa, hiếm có người Créole nào được làm phi công...
— Thôi đừng nói chuyện linh tinh nữa, chú Christos! Chú nghĩ gì về vụ Bellion?
Christos bước lại tắt quạt rồi mở cửa sổ. Một làn gió nóng ùa vào phòng hỏi cung, mang theo những tiếng la hét của lũ trẻ.
— Mời cháu nói trước đi, Aja.
Aja ngồi lên bàn.
— Tóm lại, chúng ta đã có bằng chứng cho thấy Martial Bellion nói dối chúng ta về toàn bộ vụ việc. Chúng ta có năm lời chứng chống lại lời khai của anh ta. Thật khó mà tưởng tượng rằng toàn bộ nhân viên trong khách sạn lại liên kết với nhau để chống lại một người. Họ hành động như thế vì lý do gì chứ? Năm nhân chứng chống lại một.
— Sáu nhân chứng không chống lại ai cả, - viên thiếu úy sửa lại. - Cuối cùng Bellion đã thú nhận có lẻn lên phòng.
— Chính xác, chú Christos. Cháu rất muốn vợ anh ta có thể đã thoát khỏi sự cảnh giác của một nhân viên khách sạn, chứ không phải tất cả. Và chính vì cô ấy không thể ra khỏi phòng trên lưng Sitarane[19]... Nếu vết máu vương trong phòng là của vợ anh ta, thì coi như xong, chúng ta sẽ bắt giam anh ta.
— Và tạm giữ một thời gian chứ, Aja? Để giúp anh chàng Martial đẹp trai bình tĩnh lại?
— Chúng ta không có xác chết, chú Christos! Không hung khí, không động cơ, không khiếu nại, không nhân chứng. Không gì hết! Đừng quên rằng anh ta ăn sáng và tối với một luật sư ở Alamanda. Ông biện lý sẽ cười vào mũi chúng ta... Chúng ta sẽ theo dõi Bellion vài giờ trong khi chờ kết quả giám định, ta đang ở trên một hòn đảo, anh ta sẽ không bay đi được đâu.
Christos suy nghĩ một lát.
— Dù sao cũng lạ thật. Hôm qua anh ta đã gọi cảnh sát, trong khi biết rằng tất cả các nhân chứng sẽ chống lại mình. Thậm chí anh ta còn không tìm cách giấu mình cùng với chiếc xe đẩy chết tiệt, chỉ còn thiếu nước anh ta viết lên đó là đang chở xác vợ. Nếu anh ta là thủ phạm, nếu vợ anh ta không bỏ đi, thì chiến lược tự vệ của anh ta quả là tự sát.
— Có thể anh ta không có lựa chọn nào khác, chú Christos ạ!
Viên thiếu úy ngồi xuống ghế.
— Giải thích cho tôi xem nào, sếp.
— Chú hãy thử tưởng tượng. Người đẹp lên phòng. Chồng cô ấy kín đáo theo lên. Họ cãi nhau. Rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Anh ta giết cô ấy, cứ cho là vô tình đi. Vậy anh ta biết làm thế nào? Để cái xác trong phòng ư? Nếu mọi người phát hiện ra cái xác, anh ta tiêu đời. Không, anh ta chẳng có giải pháp nào khác. Nói cho cùng, anh ta đã lựa chọn đúng, anh ta sơ tán cái xác, trong khi vẫn mặc quần bơi. Cả hung khí nữa.
— Và đi qua trước mặt năm nhân chứng. Để vết máu lại khắp nơi. Quay về điểm xuất phát. Làm thế là tự sát.
Aja ném ánh mắt căng thẳng vào chiếc áo mở phanh của nhân viên cấp dưới.
— Ồ, không, chú Christos, hoàn toàn ngược lại. Không xác chết! Không hung khí! Không động cơ! Không lời thú tội! Cho dù toàn bộ chứng cứ đều chống lại anh ta, thì anh ta vẫn có cơ may trước tòa án. Đã có tiền lệ rồi. Vụ Viguier, chú có biết vụ đó không? Mọi thứ đều chứng tỏ Jacques Viguier đã sát hại vợ mình. Bà Suzanne Viguier mất tích, động cơ là bà ấy ngoại tình, có dấu vết vật lộn, người chồng giặt ga giường, rồi đến chiếc đệm bị vứt trong một bãi rác... Tất cả các quan sát viên đều tin chắc rằng Jacques Viguier là thủ phạm, thế nhưng, không xác chết, không hung khí, không lời thú tội... Ông ta đã được tha bổng vào năm 2010.
Christos bĩu môi, vẻ không mấy bị thuyết phục.
— Hừm. Nếu cháu nói đúng, nếu ta không tìm thấy Liane Bellion trong vòng tay một gã nào đó, thì thật vinh quang, Aja ạ! Các phương tiện truyền thông, phát sóng vào 20 giờ. Quên đi những tiếng ồn ào huyên náo ban đêm xung quanh mấy hộp đêm, những gã say mà ta phải thu nhặt trên bãi biển và những trận đua scooter... Một bàn đạp, người đẹp ạ, cháu đang trông chờ một cái bàn đạp.
— Chú đừng nói nữa, nhà tiên tri!
Christos ngó đầu qua cửa sổ, tận hưởng làn gió biển.
— Aja, giám định ADN mất bao nhiêu thời gian?
— Cháu sẽ thúc nhanh. Chú hiểu cháu mà. Chúng ta sẽ có kết quả trong chiều nay, tệ nhất là sáng mai, để có đủ thời gian. Từ giờ đến lúc ấy, có thể chúng ta sẽ tìm thấy quần áo lót của Liane Bellion trong bãi rác Ermitage.
— OK, thế thì chú cá mười nghìn là vụ này sẽ được xếp lại, và máu trong phòng là máu của vợ anh ta.
— Hai mươi nghìn, - một giọng nói vang lên sau lưng họ.
Sĩ quan hạng nhất Morez bước vào phòng. Một người trẻ trung. Tốt bụng.
Thông thường, trong những đêm gác chỉ có anh và Christos, anh uống bia Dodo[20] giỏi hơn là đối mặt với những ngón cờ bạc bịp.
— Chấp cả bàn luôn, - Morez bồi thêm. - Khi Bellion cởi áo thun để lấy máu, hai người đoán được gì không? Anh ta bị thương! Một vết cứa ở vùng dưới nách, ngoài da thôi nhưng rất rõ nét, kiểu như bị một con dao rất sắc cắt phải.
— Vết thương cũ chưa? - Christos hỏi.
— Cũ từ hôm qua, tôi cho là thế.
— Chết tiệt, - Aja buột miệng, - Bellion nhiều chuyện quá...