← Quay lại trang sách

Chương 8 CON MA TRÊN VÙNG PHÁ

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

9h31

— Ba ơi, khi nào thì ta về?

Ba đang ngồi trên bãi biển. Ba trả lời mà không nhìn tôi.

— Sắp rồi, Sofa ạ, sắp rồi.

Tôi hy vọng.

Tôi không thích vùng phá này lắm. Gần như không có nước. Nó giống như một cái chậu nhỏ trong bể bơi, nhưng người ta đang để một số thứ lang thang trong đó. Những thứ bẩn thỉu, biết cắn. Để đi trong vùng phá, ta phải xỏ những đôi dép nhựa khiến chân đỏ cả lên.

Ba và mẹ nói rằng ở đây còn thích hơn bể bơi, rằng nếu nhìn kỹ, nếu kiên nhẫn, tôi sẽ nhìn thấy những chú cá đủ màu sắc. Cá thì cũng tốt thôi, tôi đã nhìn thấy rồi. Tôi đâu có ngốc. Những con cá nhỏ. Đen và trắng. Nhưng chúng bơi cạnh rặng san hô. Mẹ bảo san hô đẹp vô cùng, nhưng thực ra, đó chỉ là một mỏm đá dưới nước, một mỏm đá đâm vào ta và là nơi lũ cá ẩn nấp. Cứ thả người cho trôi theo phao bơi là tôi lại có cảm giác rặng san hô sẽ xé rách da đầu gối mình...

Vùng phá, là một cái bể bơi nguy hiểm nơi ta chỉ có thể đi bộ. Mà lại còn phải vừa đi vừa chú ý nữa. Dưới đáy nước, có những đám tảo. Khi ta lại gần, tưởng như đó là một chú cá đang vờn vào mắt cá chân, nhưng không, đó chỉ là một thứ xà lách dính nhớt liếm vào chân ta để dán vào đó những cái mụn. Dưới nước còn có cả lũ sên to tướng phủ đầy lông. Kinh khủng! Mẹ bảo chúng vô hại, chúng chính là hải sâm, và người ta gọi thế vì người Trung Quốc ăn chúng. Ăn sên! Dù sao điều đó cũng khiến tôi ngạc nhiên, nhất là vì ở đây, tất cả các cửa hàng đều bị người Trung Quốc mua lại, kể cả nhà hàng. Đôi khi mẹ cũng nói những chuyện vớ vẩn. Giống như khi ba và mẹ nói rằng tôi chẳng bao giờ hài lòng, trong khi hai người họ thì chẳng bao giờ tắm.

— Ba ơi, mình về bây giờ nhé?

— Sắp rồi. Con đừng bơi xa quá, Sofa.

Ba nằm dài trên bãi biển, dưới một cái cây có rễ to như những con rắn. Ba không bao giờ nghe những gì tôi nói. Tôi tin chắc là nếu tôi bỏ phao bơi ra, ba thậm chí cũng sẽ không nhận thấy. Ba luôn bảo tôi phải chú ý, nhưng ba thì chẳng bao giờ chú ý đến tôi.

Đấy, tôi nhăn mặt với ba, như thế, để xem, để chắc chắn rằng ba không nhìn thấy. Ba luôn làm thế, ba ngước mắt lên, hỏi tôi có ổn không, có nóng quá không, có lạnh quá không, đừng bơi quá xa, rồi chỉ ngay sau đó, ba lại chìm vào những suy nghĩ buồn rầu... Ba nhìn đi nơi khác, ngay bên cạnh tôi, như thể có một người nào đó ở dưới nước. Nhưng không phải tôi, một đứa trẻ vô hình. Thậm chí có một lần, ba còn nhầm cả tên tôi. Ba đã gọi tôi là Alex.

Giống như ba đang nói chuyện với một bóng ma mà chỉ mình ba nhìn thấy.

Đôi khi ba thật kỳ lạ.

Nhất là từ khi mẹ bỏ đi.

Dù thế nào, một điều chắc chắn là tôi vẫn thích bể bơi hơn. Nước ấm hơn. Cũng xanh hơn nữa. Và chắc chắn là đỡ rộng hơn. Tôi nhìn ra biển, xa hết mức có thể. Nếu đủ dũng cảm, tôi sẽ bỏ đi, thẳng về phía trước, nơi biển hẳn là phải sâu hơn và san hô không cọ vào đùi. Chỉ để xem ba có nhận thấy hay không. Ở đằng xa, nước vỡ ra như bị va vào một khuôn cửa sổ. Âm thanh khá đáng sợ. Đó là hàng rào san hô, mẹ đã giải thích với tôi như vậy. Đó là một bức tường ngầm dưới nước bảo vệ chúng ta, hình như phía bên kia tường có cá mập.

— Ba ơi, chúng ta quay về bể bơi nhé?

Bây giờ thì tôi đã quen, tôi phải nói điều đó ít nhất ba lần, mỗi lần lại to hơn. Cho đến khi ba nghe thấy.

9h33

Martial không nghe thấy. Anh nhìn chăm chăm ra ngoài phá. Trống rỗng.

Anh phải gượng dậy, phải hành động; nhất là, không được nói năng mâu thuẫn. Anh phải trả lời cảnh sát một cách thống nhất. Anh phải đưa ra một chiến lược và bám sát chiến lược đó. Cũng phải cẩn thận nữa. Anh không còn lựa chọn nào khác, lúc này mọi chuyện sẽ diễn tiến nhanh chóng. Anh còn bao lâu? Chưa đầy vài giờ. Anh phải thật tập trung.

Thế nhưng những suy nghĩ cứ chạy trốn anh. Mắt anh nhòa đi. Vẫn là vùng phá này, chỉ có điều nhà cửa xung quanh ít hơn. Không có những người thuê xe đạp, không có những người bán kem. Chỉ có rặng phi lao trông chừng bãi biển. Mặt trời cũng đang lặn. Chỉ còn vài món đồ chơi xúc cát bị bỏ lại trên bãi biển. Một cái xô màu đỏ. Một cái xẻng màu vàng. Một dáng người bé nhỏ dưới nước. Một bé trai sáu tuổi. Một mình.

— Baaaaa! Con chán rôôồi! Quay về bể bơi thôôôôi!

Martial quay trở lại với thực tại.

— Đây, đây, Sofa. Bể bơi à? Ta vừa mới để...

Anh không nói thêm nữa.

— Đồng ý, con yêu, mình quay về khách sạn thôi.

Con bé lên bờ, vứt bỏ phao bơi và đôi dép.

— Bao giờ mẹ quay về?

— Sắp rồi, Sofa ạ. Sắp rồi.