← Quay lại trang sách

Chương 10 ITC TROPICAR

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

16h01

Martial lưỡng lự. Lẽ ra anh phải dự kiến trước, lên phòng, nhét quần áo vào một chiếc vali. Cảnh sát sẽ đến, bây giờ thì điều đó là chắc chắn. Anh phải hét bảo Sofa ra khỏi bể bơi, phải bỏ trốn. Phải đi trước. Khoảng cách tối thiểu.

Sofa đang chơi đùa. Lần đầu tiên từ khi đến khách sạn, con bé tìm được những người bạn nhỏ. Con bé nhảy xuống nước, tay đeo phao bơi Dora. Những đứa trẻ khác đều vây quanh con bé, giống như cả triều đình quây quanh nữ hoàng. Sofa cười. Một thằng nhóc bé xíu, nước da rám nắng màu ca ra men, tóc dài, vừa xô vào lưng vừa thì thầm vào tai con bé. Sofa té nước vào nó rồi phá lên cười.

Tim Martial nhói lên.

Đừng nhu nhược nữa. Hành động thôi! Kéo Sofa ra khỏi bể bơi. Bỏ trốn...

Không được làm hỏng mọi thứ. Không phải lúc này...

16h03

Từ phố Général de Gaulle, chiếc xe hòm của cảnh sát chạy như bay lên sườn dốc, nghiền nát đám lá phong ba và những bông hoa khoai tím ở Durand. Morez nhấn chân ga. Những chiếc xe chạy trước mặt vội dạt sang một bên. Lần này, Aja đã quên mọi thủ tục ngoại giao, cô đã gấp gáp thu xếp việc chất vấn Martial Bellion, sẵn lòng hy sinh sự yên ả của bãi tắm và khách sạn Alamanda. Ngoài chiếc xe hòm của đội cảnh sát đất liền độc lập đang lao hết tốc lực về phía khách sạn, viên đại úy còn triệu tập các đồng nghiệp thuộc đội Saint Paul và Saint Leu. Bốn chiếc xe khác, hơn hai mươi cảnh sát, đổ về hướng họ. Mục tiêu là cắt đứt Saint Gilles với thế giới. Chặn tất cả các ngả đường, phòng khi việc bắt giữ không suôn sẻ. Ai có thể đoán trước Martial Bellion sẽ phản ứng thế nào?

Mặc dù đường xóc, Aja đang ngồi trên ghế hành khách vẫn đọc lại lần cuối kết quả phân tích của phòng khoa học Saint Denis. Các văn bản xác nhận rằng máu mà Christos thu được trên ga giường, trên thảm, trên giường là của Liane Bellion. Các mẫu máu đã được so sánh với thông tin được gửi đến từ phòng xét nghiệm Keufer de Deuil laBarre, vùng Val d’Oise, nơi Liane Bellion tiến hành lấy máu ở chính quốc. Nhưng chính kết quả xét nghiệm con dao được tìm thấy cắm trên ngực Rodin, được gửi đến trước đó mười lăm phút, mới dẫn đến lệnh bắt. Ngoài máu của ông già Créole, lưỡi dao còn vấy máu của một người khác, cũ hơn. Máu của Liane Bellion!

Một vũ khí. Hai nạn nhân. Một thủ phạm.

Để cuộc điều tra thêm sáng tỏ, những dấu vân tay in rõ mồn một xung quanh cán dao: Vân tay của Martial Bellion.

Morez tạo ra một làn mây bụi do vòng xe quá gấp trên đại lộ Bourbon.

Khách sạn Alamanda nằm ngay trước mặt, giữa công viên Nước và khu vực các quán bar mở cửa về đêm. Aja tiếc vì đã không bắt Bellion ngay hôm qua, trong khi anh ta ba hoa với cô ở văn phòng đội cảnh sát. Sáng nay, hai nhân viên đã đến lục soát bãi rác Ermitage: họ không tìm thấy dấu vết nào liên quan đến quần áo của Liane Bellion. Đúng là Martial đã chở xác của cô! Aja có cảm giác gã này bị những sự kiện làm choáng ngợp, hẳn là anh ta đã đâm chết vợ mà không có dự mưu từ trước, trong một lần tranh cãi, một cơn ghen, một cơn nóng giận, thậm chí có thể là do đứa trẻ... Sau đó anh ta đã hoảng hốt... Và lại giết người lần nữa, một nhân chứng đáng ngại.

Lần này thì giết một cách lạnh lùng.

Chúa mới biết bây giờ anh ta có thể làm gì.

16h05

Thật khó mà chạy được với đôi dép xỏ ngón.

Ba siết tay tôi chặt quá. Ba sẽ xé rách cánh tay tôi nếu cứ kéo như thế. Lúc trước ba đã làm thế khi tôi không muốn ra khỏi bể bơi.

— Ba, chậm lại đi, ba làm con đau...

— Đi nào, Sofa.

Ba kéo tôi ra phía sau khách sạn, về phía bãi đỗ xe, nơi chiếc xe chúng tôi thuê trong kỳ nghỉ đang đậu.

— Ba, ba đi nhanh quá...

Tôi bị mất một chiếc dép. Tôi có hơi cố tình làm thế, nhưng ba không quan tâm, vẫn tiếp tục kéo vai tôi. Sỏi đâm vào chân tôi, tôi dừng lại, gào lên. Ba không thích điều đó.

— Sofa! Đi nào. Ba xin con...

Ba không hét lên, thật kỳ lạ, ba nói gần như dịu dàng, như thể ba đang sợ, như thể có một lũ quỷ ăn thịt người đang đuổi theo sau chúng tôi. Bàn tay to lớn của ba bóp chặt tay tôi. Tôi buộc phải nhảy lò cò theo ba. Tôi ra sức than vãn, nhưng ba không nghe tôi nữa.

Chiếc xe ở đó, cách mặt chúng tôi hai mươi mét. Ba mở cửa bằng điều khiển từ xa, nhưng vẫn không đi chậm lại. Nền bãi đỗ xe bằng bê tông cào vào gan bàn chân tôi. Tôi kêu, to hơn nữa, nổi khùng như cách tôi vẫn làm, cho đến khi ba buông tay tôi ra.

Rốt cuộc, ba cũng dừng phắt lại. Không phải vì tiếng kêu của tôi. Ba nhìn chiếc xe như thể có người đã làm xước sơn, ăn cắp một cái bánh xe, hoặc tay lái. Giọng ba run lên:

— Nhanh lên, Sofa. Lên xe đi...

Tôi không nhúc nhích. Tôi thông minh, mẹ luôn bảo tôi như vậy. Tôi đã biết đọc. Gần như tất cả các từ.

Chẳng hạn những từ được viết trên lớp bụi ở kính xe.

Hẹn gặp

Vịnh Thác

Ngày mai

16h

Đến cùng con bé

Tôi thấy khó hiểu. Tôi muốn đọc lại những từ đó một lần nữa, để cố hiểu chúng. Ít ra là để ghi nhớ.

Tôi không có thời gian, gần như ngay lập tức ba đưa tay lau sạch lời nhắn. Để lại những vết bẩn lớn.

— Lên đi, Sofa. Nhanh lên.

Tôi chưa từng nghe ba nói với tôi bằng giọng nghiêm khắc đến thế. Tôi hơi sợ nhưng vẫn vâng lời. Tôi trèo lên sau xe ngồi vào ghế trẻ em.

Tại sao ba lại xóa hết những chữ đó, như thể tôi không nên đọc chúng? Thế thì ai mới nên đọc? Ai đã viết chúng? Ba? Mẹ?

Ngay trước khi động cơ khởi động, tôi nghe thấy những tiếng hét ở đằng sau.

16h08

Aja là người đầu tiên bước vào sảnh khách sạn Alamanda, sau cô là Morez. Christos quan sát sự việc từ xa.

Naivo đứng bật dậy sau quầy giống như một con rối gắn lò xo. Chưa đầy ba giây sau, đến lượt Armand Zuttor xuất hiện. Ông giám đốc trợn tròn mắt sững sờ, tóc dựng lên như lông nhím ở một bên thái dương, phía bên kia thì dính bết vào, như thể ông vừa bị đánh thức giữa giấc ngủ trưa. Aja không nhìn ông. Cô hét lên ra lệnh:

— Morez, lên tầng, phòng 17. Christos, ra vườn cùng tôi.

Thang máy mở ra. Eve Marie gào lên:

— Đừng đi vào chỗ ướt...

Ba kẻ khốn mặc quân phục, đi một hàng, không nghe lời bà, giẫm thẳng lên nền gạch. Những vết chân khiến hành lang bị cả đống bùn cát vấy bẩn đến tận cửa phòng số 22, đạp vào bức tường không tì vết ở phía đối diện để lấy đà, rồi đá bay chiếc then cửa bằng một cú gót giày.

Cánh cửa mở tung.

Những bàn chân ướt sục vào tấm thảm.

— Không có ai, - Morez hét vào máy bộ đàm. - Hắn biến mất rồi, đại úy!

— Chết tiệt! - Aja chửi thề.

Cô quan sát khu vườn khách sạn. Trước mặt cô, du khách nằm bất động giống như những con búp bê bơm hơi bị bỏ lại bên bể bơi. Chẳng cần cô ra lệnh, toán cảnh sát đã tản ra, bao bọc bốn phía khách sạn, tìm kiếm bất cứ nơi nào có thể làm chỗ ẩn nấp. Tất cả, trừ Christos... Tựa người vào một cây cọ, viên thiếu úy chỉ chăm chăm nhìn quầy bar và đưa mắt dò hỏi Gabin. Anh chàng bồi bàn nhún vai. Anh ta tỏ vẻ bất bình, như thể đang tự hỏi có nên thay đổi chỗ làm vì toàn bộ những chuyện ngu ngốc này không.

Christos nhăn trán, ra vẻ cố nài. Gabin pha cocktail giỏi hơn là biểu hiện bằng nét mặt, nhưng vẫn cố. Anh xua tay. Nếu là người khoan dung, có thể đoán rằng anh ta đang bắt chước một con papangue[25], một con tec-tec[26], cũng có thể là một con bướm. Tóm lại là con gì đó có cánh. Đủ để hiểu.

Bellion đã bay mất.

16h10

Martial phóng nhanh. Anh ngược lên đại lộ Bourbon rồi đến phố Général de Gaulle, Saint Gilles trải ra thành một dải ruy băng dài, giữa vùng phá và rừng. Để ra khỏi khu vực bãi tắm, anh phải ra được dường quốc lộ đồng thời tránh bến cảng dẫn thẳng đến đồn cảnh sát; không có lựa chọn nào khác ngoài việc cắt ngang những con phố nhỏ giữa các khu nhà phân lô, mà cứ hai phố thì có một phố kết thúc bằng ngõ cụt, giống như những lối đi giả trong một mê cung.

Còn một kilômét nữa giữa các tòa nhà. Martial phanh gấp và nén một câu chửi thề. Cây cầu duy nhất bắc qua sông dẫn đến con đường nối ra quốc lộ đã bị chặn. Một dãy ôtô nêm cứng kéo dài khoảng hai trăm mét...

Martial rủa thầm. Tắc đường bình thường hay cảnh sát chặn ở đầu ra? Không quan trọng. Không thể để mình bị mắc bẫy trong đám tắc đường, anh phải tìm cách qua lối khác.

Vòng lại. Lốp chiếc Clio rít lên.

Anh lại lao vào phố Bourbon, hướng ngược lại, rồi đột ngột, ở cách khách sạn Alamanda ba trăm mét, anh rẽ phải. Có thể chạy xe trên con đường đất chạy dọc theo bãi biển Ermitage suốt hai kilômét nếu như không đụng đầu với con tàu đỏ của bãi biển, thứ đảm nhiệm việc kết nối các con đường dẫn đến vùng phá với tốc độ rùa bò.

Hướng chính Nam, con đường nối vào La Saline les Bains. Martial buộc mình phải tin chắc rằng anh vẫn nhanh hơn cảnh sát một chút. Trong đám mây bụi màu nâu đất, chiếc Clio vượt qua công viên Nước, những tòa nhà song lập của làng San hô, ở Rodrigues. Những chiếc xe đạp dạt sang hai bên. Các gia đình đang chờ mua kem trước chiếc xe tải lưu động bật ho trong lớp bụi cuốn lên sau xe; những gã đàn ông cởi trần, khăn tắm vắt vai, chửi rủa anh. Martial ý thức được rằng cuộc trốn chạy của anh không có chút nào là kín đáo, và cứ với tốc độ này anh sẽ không trụ được lâu. Thế nhưng, anh chẳng có lựa chọn nào khác.

Qua cửa xe hạ thấp, cát bay vào bên trong chiếc Clio. Sofa khóc ở phía sau.

— Con bị đau mắt, ba ơi.

Martial căng thẳng kéo kính xe lên. Lô gích là anh sẽ tiếp tục đi thẳng xuống phía Nam bằng cách chạy dọc bãi biển, qua La Saline, đến đường Saint Pierre sau khi đi qua bãi Trou d’Eau. Saint Gilles nằm gọn trong một mớ bòng bong những con phố nhưng chỉ có ba lối ra, đó là đường quốc lộ chạy dọc bờ biển, ở phía Bắc và phía Nam... và tỉnh lộ 100 chạy lên vùng Thượng...

Quay lại đoạn đường rải nhựa, anh có thể tăng tốc thêm nữa. Bãi biển và đám đông lai tạp lộ ra thành những chấm nhỏ giữa những thân cây cong queo. Hàng cây phi lao khu Ermitage chạy dài giống như những chiếc cột điện thoại.

Sẽ qua được ở phía Nam, Martial cố nuôi hy vọng.

— Ba ơi, lái chậm lại đi!

Trong gương chiếu hậu, anh thấy Sofa bấu chặt vào thắt lưng an toàn. Kinh hoàng. Như thể ba nó là một người xa lạ đang lái xe đưa con bé xuống địa ngục. Kim đồng hồ đo tốc độ tiếp tục nhích lên.

Đột nhiên, một đứa bé hiện ra ở cổng một biệt thự. Sáu tuổi. Chân trần. Tay cắp ván lướt sóng. Nó đứng sững lại như con thỏ bị lóa mắt. Martial đạp nghiến chân phanh. Sofa gào lên. Đứa bé bỏ chạy và biến mất trong sân, phía sau một guétali[27].

Mồ hôi chảy đẫm lưng Martial. Trong một thoáng, anh tưởng mình vừa nhìn thấy Alex.

Anh điên rồi. Cuộc trốn chạy này đánh thức tất cả các con quỷ trong anh. Anh đắn đo không biết có nên khởi động lại xe. Hai thái dương như sắp nổ tung, anh kẹp chặt chúng giữa hai bàn tay xâm xấp ướt. Anh đã đưa ra quyết định. Chiếc Clio tiến thêm một mét, làm bắn tung những hòn sỏi nhỏ màu hồng trên lối đi dẫn vào biệt thự kiểu thuộc địa ẩn dưới bóng cánh cổng chính, rồi lồng lên theo hướng ngược lại.

— Ba, ba làm gì thế?

Martial không trả lời. Đột nhiên anh có cảm giác đang lao thẳng vào miệng sói. Được đại úy Purvi thông báo trước, cảnh sát ở Saint Leu và Saint Paul chắc chắn sẽ di chuyển về phía Saint Gilles. Phản ứng đầu tiên của họ sẽ là đậu những chiếc xe hòm dọc con đường và chặn các lối ra ở phía Nam, phía Bắc và dọc theo bờ biển.

Anh chỉ còn một cơ may. Đi qua vùng Thượng. Lái xe về phía núi.

Và sau đó...

16h14

— Một chiếc xe thuê! - Morez hét lên.

Viên cảnh sát chạy ào đến bãi đỗ xe đằng sau khách sạn Alamanda. Anh ngừng một giây để thở rồi nói thêm:

— Một chiếc Clio màu xám! Không thể mất dấu nó được, có một tấm kính chắn nắng ITC Tropicar ở đằng trước và một nhãn dính của hãng cho thuê ở cửa sau.

— OK! - Đến lượt Aja hét vào máy bộ đàm. - Tất cả các ngả đường đều bị chặn rồi, anh ta không thể đi xa được. Anh bổ sung giúp tôi các điểm chặn trên con đường ven biển dẫn ra ngoài Saint Gilles.

Viên đại úy vừa đi gót giày lên thảm cỏ trong vườn khách sạn vừa đưa ra một loạt mệnh lệnh. Các cảnh sát Saint Gilles, trừ Christos, nối gót cô giống như một nhóm vệ sĩ. Xung quanh bể bơi, vài du khách mặc lại quần áo. Những người khác vẫn bất động. Chỉ có cổ họ nhúc nhích, hòa theo vũ điệu của cảnh sát để không bỏ lỡ cảnh tượng nào. Phần lớn trẻ con đã trốn vào lòng bố mẹ, trừ một chú bé có mái tóc vàng dài dường như đang thách thức quyền lực của người lớn bằng ánh mắt.

Aja bắt gặp ánh mắt của vận động viên lướt sóng tí hon. Cô bỗng sững lại, rồi đưa bộ đàm lên môi:

— Không! Thay đổi chương trình, các anh chủ yếu ưu tiên cho vùng Thượng! Issindou, Minot, các anh vẫn ở đầu đại lộ Mer chứ? Các anh sẽ cắm chốt phía sau bùng binh D100. Con đường ven biển đang được đặt dưới tầm kiểm soát, Bellion chắc chắn sẽ lao về đường Maϊdo, để tiếp tục lao về phía rạp xiếc hoặc đi vào đường Tamarins. Các anh hãy sẵn sàng, vì Chúa, nếu tôi nói sai thì cứ chặt tay tôi đi, chắc chắn anh ta sẽ tìm cách trốn qua vùng Thượng!

Cô thở một hơi, rồi buộc mình phải nói bằng giọng dịu hơn:

— Phải thật cẩn trọng, các anh em, tôi biết chúng ta đang phải đối đầu với một kẻ đã giết hai mạng người... nhưng có một đứa trẻ ngồi trên băng ghế sau.

16h15

— Ba ơi, con buồn nôn!

Lần này tôi không nói dối. Tôi thật sự muốn ba dừng lại. Ba lái xe rất ẩu, thế nào rồi cũng sẽ đâm phải ai đó. Hoặc không xử lý kịp ở một ngã rẽ. Tôi mệt. Và cả sợ hãi. Tôi muốn quay về khách sạn. Muốn quay lại bể bơi.

Tôi muốn gặp lại mẹ.

Tôi đã hiểu, tôi không ngu ngốc mà nghĩ đến lũ quỷ ăn thịt người, ba bỏ trốn đúng lúc cảnh sát đến, khi ba nghe thấy tiếng còi hụ. Chuyện đó có liên quan đến mẹ, tôi rất nghi ngờ điều đó. Trong bể bơi, lũ trẻ kể rằng mẹ đã chết.

Tôi đã té nước vào chúng, tôi đã không muốn khóc trước mặt chúng, tôi đã phá lên cười nhưng chúng vẫn nói tiếp, chúng đưa ngón tay kéo ngang cổ và nhìn vào mắt tôi.

“Chính ba mày đã giết mẹ mày!”

Tôi đã cố cầm nước mắt, khóa cổ họng hai lần, chỉ để lộ ra một cái nhăn mặt.

“Vớ vẩn, nhưng trước hết làm sao mày biết chuyện đó?”

“Mẹ tao bảo thế!"

Đứa lớn nhất, đứa có mái tóc dài, có vẻ rất tự tin. Rốt cuộc, nó cũng chẳng ra dáng người lớn gì cho lắm. Nhưng điều nó nói vẫn có thể là đúng.

Như thể đoán được ý nghĩ của tôi, ba quay lại.

— Nhìn này, Sofa, con hãy nhìn ngọn núi ngay trước mặt kia. Chúng ta sẽ lên đó, nơi đầy mây ấy.

— Để gặp mẹ à? - tôi hỏi.

16h16

Martial không trả lời. Anh lái xe ngoằn ngoèo trong những con phố nhỏ khu Ermitage, đường Songes, đường Cocotiers, đường Dattiers. Mọi ngả đường đều dẫn đến đại lộ Mer, anh chỉ còn phải vượt qua bùng binh giao lộ giữa quốc lộ N1 và tỉnh lộ D100.

Sau đó, anh sẽ tự do...

Anh phải tăng tốc, chạy, vượt qua trước khi họ chặn đường.

— Ba ơi, có đúng thế không? Có phải mẹ đã đi vào trong mây không?

— Không, Sofa, tất nhiên là không...

— Thế thì, ba ơi, tại sao ba...

— Để sau đi, Sofa!

Martial đã cao giọng. Anh tự trách mình ngay lập tức. Anh không thể nào tập trung được. Anh không thể nào xóa bỏ được nỗi ngờ vực, một cảm giác mà anh càng rời xa biển thì nó lại càng bám riết lấy anh.

Anh sẽ không qua được.

Cảnh sát trao đổi với nhau bằng điện thoại, cập nhật liên tục, chắc chắn họ đã có mô tả về chiếc Clio và hẳn là đã chốt chặn ở các trục giao thông chính dẫn ra ngoài Saint Gilles. Kể cả con đường dẫn lên vùng Thượng.

Chiếc Clio nhường cho một chiếc Toyota cắt ngang. Martial lại hạ kính xuống. Anh nghe rõ tiếng còi hụ của xe cảnh sát, cách đó chỉ vài khu nhà.

— Ba ơi, mình quay về khách sạn à?

Anh nhận ra rằng anh chẳng có cơ may nào trong trò trốn tìm này. Không có thứ gì dễ nhận biết hơn chiếc xe thuê này. Cảnh sát sẽ nhẹ nhàng khép tấm lưới để bắt anh.

— Không, Sofa, không đâu. Không phải khách sạn. Ba... ba sẽ cho con một bất ngờ.

Anh nói bừa như thế để Sofa yên lặng, để anh đủ bình tĩnh tìm ra giải pháp.

Đỗ xe ở đây? Đi bộ tiếp? Thật nực cười, cảnh sát sẽ nhận ra chiếc xe. Cùng với Sofa, anh sẽ chẳng thể đi quá trăm mét.

— Con không muốn bất ngờ đâu, ba ơi. Con muốn quay về khách sạn.

Sofa giậm chân ở phía sau, hai chân cô bé như gõ trống vào lưng ghế của Martial.

— Con muốn gặp lại mẹ! Ba nghe thấy không? Mẹ!

Lại một hồi còi hụ xuyên qua các lô nhà. Ngắn gọn và sắc lạnh như còi tàu. Martial phải tìm ra lối thoát, để trấn an Sofa, để có thêm thời gian. Anh không thể để bị bắt, như vậy mọi chuyện sẽ hỏng hết.

Anh không có quyền thất bại. Để làm được việc đó, anh không nên ngần ngại khi phải hy sinh thứ khiến anh chậm chân.

— Ba sẽ dẫn con đi xem một thứ rất tuyệt vời, Sofa. Thiên đường, Sofa ạ. Con đã từng tưởng tượng được khám phá thiên đường chưa?

Chú thích:

[25] Chim săn mồi trên đảo Réunion.

[26] Chim sẻ trên đảo Réunion.

[27] Nhà chòi điển hình trong kiến trúc biệt thự trên đảo Réunion.