Chương 11 NHỮNG KẺ VỚ VẨN
Chủ Nhật
Ngày 31 tháng Ba năm 2013
16h57
Bãi đỗ xe của đội cảnh sát đất liền độc lập Saint Gilles bình thường chỉ là một bãi đất trống chìm trong ánh mặt trời, đôi khi giống với một bãi đất chơi bi sắt không đúng quy cách lắm, trên đó Christos cùng với Jean Jacques là cặp đôi vô địch từ hơn chục năm nay.
Bị trưng dụng, bãi đất đột nhiên biến thành đại bản doanh trong cuộc vây dồn Martial Bellion. Xung quanh năm chiếc xe hòm, những chiếc Jumper cửa mở toang, khoảng hai chục cảnh sát đang nhốn nháo.
Aja đi từ nhóm này sang nhóm khác giống như một đạo diễn căng thẳng trước buổi tổng diễn. Suốt nhiều phút qua, cô hét vào điện thoại.
— Anh ta không kịp đi đâu! - Nữ đại úy gào lên. - Đúng, tôi tin chắc như thế! Toàn bộ các lối ra đã bị chặn. Thời gian chỉ tính bằng phút thôi, hãy tin vào chúng tôi, khỉ thật, chúng tôi hiểu rõ địa bàn, chúng tôi sẽ tóm được anh ta!
Aja điên tiết. Đến giờ đã là hơn một tiếng đồng hồ bọn họ rà soát từng đường phố ở Saint Gilles và khu vực xung quanh, mà vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của chiếc Clio thuê màu xám, lại càng chẳng có dấu vết gì của Martial và con gái. Tưởng chừng chiếc xe đã không cánh mà bay! Aja đã phải quyết định gọi cho ComGend[28] ở Saint Denis. Một nhân viên quèn hoảng hốt đã mất chưa đầy một phút để kết nối cô với đại tá Laroche. Một anh chàng lịch sự, kiên nhẫn, không để lộ dù chỉ chút sợ hãi. Ngược lại, gã khốn kia nói giọng đầy vẻ gia ơn, cứ như thể đang tìm cách trấn an cô:
— Bình tĩnh nào, đại úy, chúng tôi tin chắc rằng cô và người của cô đã làm tối đa trong khả năng của mình. GIPN[29] và các đội của chúng tôi sẽ tiếp tục... Chúng ta sẽ giữ liên lạc...
Tối đa trong khả năng của mình?
Cái gã đặc giọng dân Zoreille, mới đặt chân lên đảo chưa được ba tháng, đang nói với cô như với một đứa trẻ. Aja phải khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Tuy nhiên, cô phải kiếm thêm vài giờ nữa. ComGend là đội khoảng chục người được rèn luyện quá mức, chỉ chờ một cái cớ nhỏ nhất để được khởi động chân cẳng; những đội cảnh sát đi môtô, cảnh sát đường thủy, đường không, đường núi... Người trong đội của cô chẳng thấm tháp gì, nhưng cô hy vọng Laroche không muốn nhả toàn bộ quân của anh ta vào bãi tắm đắt khách nhất của đảo. Triển khai một cuộc truy bắt đối tượng giữa thanh thiên bạch nhật cũng chính là cách xua đuổi du khách hiệu quả hơn cả một đàn muỗi vằn.
Aja thương lượng trong nhiều phút.
— Đồng ý, đại úy Purvi, - cuối cùng Laroche cũng nhượng bộ. - Tôi cho cô hai giờ để tóm cho được gã du khách chạy trốn đó. Dù sao thì một kẻ giết người bỏ trốn cùng với con gái cũng không thể coi như một vụ bắt cóc trẻ em...
Viên đại tá dừng lại, rồi kết thúc:
— Nhất là khi mẹ cô bé lại không có ở đó để khiếu nại.
Im lặng.
— Tôi đùa thôi, đại úy Purvi.
Đồ khốn! Aja những muốn dập máy vào mũi anh ta. Thế nhưng cô vẫn khẳng định với anh ta rằng cô sẽ thông báo tin tức cho anh ta mười lăm phút một lần. Cô cảm ơn anh ta lần nữa, rồi gác máy.
Đồ khốn!
Cô ý thức được rằng nếu không nhanh chóng tìm thấy Martial Bellion, hai tiếng đồng hồ cho thêm cũng không thay đổi được gì. Vụ điều tra sẽ được giao cho ComGend của Laroche và cô sẽ được xem đoạn kết của vở kịch tại tòa.
Christos đứng lùi lại phía sau một chút, dưới bóng hai cây phi lao được dùng làm cột để mắc chiếc võng mọt ruỗng, quan sát cảnh tượng với vẻ ngạc nhiên. Siêu thực. Bãi đỗ xe đã biến thành trung tâm đầu não của cuộc truy đuổi không khoan nhượng, nhưng cách đó vài mét, chưa đầy hai dãy nhà, bãi biển Saint Gilles trải dài. Khách du lịch đi qua, quan sát mọi việc, lo lắng trước những chiếc bộ đàm đang rào rào như đàn côn trùng. Những kẻ lanh lợi hơn có thể sẽ tưởng rằng núi lửa đã thức dậy, hoặc một chiến dịch lớn chống uống rượu khi lái xe đang được triển khai nhân dịp lễ Phục sinh vào cuối tuần. Thực ra đó cũng là cách phải thích mà Aja yêu cầu cảnh sát nói với du khách để hợp lý hóa chốt chặn ở các lối ra của thành phố.
Mọi thứ sẽ nổ tung, Christos nghĩ. Cơn bão sẽ đổ xuống bãi tắm nhỏ... Tận hưởng đi, những kẻ lười biếng, hãy tận hưởng những chú cá hề, những ly cocktail dưới tán dù hay trên ghế nệm màu da cam, và cảnh hoàng hôn, trước khi lệnh giới nghiêm được ban bố. Các vị sắp được biết rồi... Một kẻ giết người đang chạy trên phố. Hắn đã giết vợ, đến giờ này thậm chí có thể là cả con gái hắn. Có thể hắn đã chôn họ trong đống cát mà con các vị đang đào...
Không quan tâm đến cảnh biển, Aja quay lưng về bãi biển rồi bước vào phòng chính của trụ sở cảnh sát. Toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ đều mở toang. Trên bức tường chính, một máy chiếu nối với máy tính xách tay đang chiếu tấm bản đồ tỷ lệ 1/10.000 của Saint Gilles. Dài bốn mét, rộng hai mét. Một cảnh sát cập nhật vào máy tính vị trí của các chốt chặn, những địa điểm đã được lục soát; màu sắc đậm nhạt thể hiện số lần đội tuần tra đã đi qua.
Aja quan sát một lát tấm bản đồ đang được nhuộm màu. Vàng. Da cam. Đỏ. Sẽ phải mất nhiều giờ để vẽ... Đột nhiên, cô nhặt hộp bút đánh dấu, lại gần bức tường đối diện, bức tường này cũng trắng không tì vết. Cô kiễng chân, cố viết thật cao, bằng chữ hoa to tướng:
Màu đen
CHIẾC XE ĐANG Ở ĐÂU?
Màu đỏ
XÁC LIANE BELLION ĐANG Ở ĐÂU?
Màu xanh da trời
CÔ BÉ ĐANG Ở ĐÂU?
Màu xanh lá cây
BELLION ĐANG Ở ĐÂU?
Aja đậy nắp chiếc bút dạ cuối cùng. Christos khẽ bước đến sau cô.
— Lẽ ra ta không nên huy động cả đội đến bắt Bellion ở khách sạn.
Nữ đại úy quay lại, rõ ràng là đang căng thẳng.
— Thế đề xuất của chú là gì? Mặc áo tắm và bao vây bể bơi?
Christos không giận. Ông hiểu. Cô bé Aja tham vọng, có đôi chút tự đánh giá cao bản thân, thế nhưng cô đã thất bại thảm hại ngay từ lần đầu tiên chỉ huy một chiến dịch truy bắt tội phạm hình sự xứng với tên gọi đó.
— Cháu không có gì phải trách mình cả, Aja ạ. Cháu đã huy động toàn bộ lực lượng cháu có.
Ông đặt tay lên vai nữ đại úy, nhìn những cảnh sát trên bãi đỗ xe đang nhốn nháo giống như đám kiến hoảng loạn, rồi nói tiếp:
— Cháu gái xinh đẹp, cháu hãy nhớ lại lần cuối cùng cảnh sát Saint Paul, Saint Gilles và Saint Leu tác nghiệp cùng nhau, đó là để truy bắt những kẻ khỏa thân ở Souris Chaude... Áp dụng luật tháng Chín năm 2005. Tuy nhiên, một nửa số khách đã chuồn đến tận Trois Bassins, trần như nhộng...
Aja khẽ nhếch miệng cười.
— Bellion chưa thoát được đâu, chú Christos ạ! Chúng ta đã chặn cả thành phố ngay lập tức, thậm chí cháu còn cử Gavrama và Larose kiểm tra tàu bè rời cảng ra khơi.
Viên đại úy dừng lại một chút để ngắm nghía tấm bản đồ tường rộng lớn điểm những vòng tròn màu cam.
— Hắn vẫn còn ở đây, đâu đó, rất gần. Cháu cảm thấy thế.
Đến lượt Christos chăm chú nhìn tấm bản đồ và nhăn mặt.
— Thế thì Bellion phải là ảo thuật gia. Giấu cả một chiếc xe thuê và một bé gái sáu tuổi trong một ngôi làng ba nghìn năm trăm dân, trong khi hàng chục cảnh sát đang ngang dọc khắp các phố...
Aja không nghe ông nói. Cô xoay người, ra khỏi phòng, bước ra bãi đỗ xe lần nữa, rồi cao giọng.
Tất cả cảnh sát đều quay lại.
— Các anh em, ComGend sẽ cử người từ Saint Denis đến hỗ trợ chúng ta. Bởi vì trong mắt họ, chúng ta không đủ khả năng. Những kẻ “vớ vẩn”, không hơn... Thế nên chúng ta sẽ hành động! Tất cả chúng ta đều biết rằng Martial Bellion chưa thể ra khỏi thành phố. Các anh em sẽ lục soát giúp tôi không chỉ cốp của tất cả các xe rời khỏi Saint Gilles, mà cả toàn bộ gara của từng nhà, trong các lô nhà riêng, biệt thự, những nhà đóng cửa. Giàu hay nghèo, Créole hay Zoreille, tôi không cần biết. Tất cả các khu nhà! Chúng ta sẽ làm cả đêm nếu cần. Hắn đi một chiếc xe thuê, chết tiệt, với dòng chữ to tướng “ITC Tropicar”! Anh em, chúng ta sẽ tóm hắn. Chúng ta sẽ tự làm việc đó!
Một khoảng im lặng hoài nghi đặt dấu chấm hết cho đoạn trường thoại của nữ đại úy.
— Ấn tượng đấy, - Christos thì thầm vào tai cô. - Cứ như nghe John Wayne nói vậy. Chỉ còn phải xem xem đội kỵ binh của cháu đã sẵn sàng tấn công chưa...
Aja quay về phía viên thiếu úy và tiếp tục giữ nguyên giọng điệu:
— Còn chú, Chúa cứu thế, thôi đừng có tiên đoán nữa. Chú sẽ điều tra ở phía khách sạn Alamanda. Tra hỏi vợ chồng nhà Jourdain, nhân viên khách sạn, bọn trẻ trên bãi đỗ xe... Tất cả mọi người! Chú lập lại cho cháu thời gian biểu của gia đình Bellion trước vụ án, chi tiết đến từng giây.
Chú thích:
[28] Trung tâm chỉ huy của cảnh sát hải ngoại.