← Quay lại trang sách

Chương 12 SOFA Ở THIÊN ĐƯỜNG

Chủ Nhật Ngày 31 tháng Ba năm 2013 17h01 Mỗi lần Sofa thò ngón tay lại gần, đám lá cây xấu hổ lại cụp lại. Thật kỳ lạ! Cứ như một con vật nhỏ. Vài giây sau, những chiếc lá lại duỗi ra, nhút nhát và ngờ vực. Sofa say sưa với cái cây. Chỉ một cái vuốt ve, chỉ một hơi thở, chỉ một giọt nước cũng đủ khiến bông hoa cụp lại như chú ốc sên. Lúc đầu, Sofa thấy sợ, nhưng bây giờ, cô bé bị cuốn vào trò chơi. Và đây mới chỉ là khởi đầu. Còn có biết bao giống cây kỳ lạ khác để khám phá trong vườn Địa đàng. Thiên đường, Martial đã không nói dối. Anh quan sát con gái. Yên tâm. Sofa tạm quên lãng được một thời gian. Anh ngờ rằng bên ngoài công viên, ngược lại, đang là cảnh hỗn độn. Hẳn là tất cả cảnh sát đều đang truy tìm anh. Điên cuồng vì đã để anh lọt lưới. Đang tự đặt ra hàng ngàn câu hỏi. Lô gích thôi! Ai có thể nghĩ rằng một tên tội phạm đang bị truy tìm gắt gao nhất đảo, thay vì trốn tránh hoặc ẩn nấp trong một căn nhà, lại đang cùng con gái bình thản thăm thú vườn Địa đàng, công viên cây xanh nổi tiếng nhất hòn đảo Réunion? Cảnh sát nào lại có ý tưởng đến đây để điều tra cơ chứ? Cảnh sát đang tìm một chiếc Clio màu xám. Ta có thể giấu một chiếc xe thuê ở đâu? Cách đây chưa đầy một giờ, Martial còn đang bị dồn ép bởi những hồi còi hụ và mắc kẹt giữa những chốt chặn ở bốn góc thành phố, chỉ có vài giây để đưa ra quyết định. Quyết định ấy đã hiện ra trong anh như một điều hiển nhiên: nơi ẩn nấp tốt nhất luôn là nơi... ta không phải ẩn nấp. — Khiếp! - Sofa kêu và phá lên cười. Cô bé đã dừng lại trước một cây trôm và đánh vần cái tên được viết trên tấm bảng gỗ: Cây trôm. Cô bé ngửi những bông hoa trên cành, bịt mũi, lại cười, rồi tiếp tục vừa đi vừa nhảy nhót. Martial đi theo cô bé, lặng lẽ. Không lẩn trốn... Tưởng tượng luôn dễ hơn thực hiện! Một lần nữa, Martial lại phải lái xe ngược lên đại lộ Bourbon, đi qua trước mặt tiền khách sạn Alamanda mấy trăm mét, ngay trước mũi cảnh sát. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể gặp một chiếc xe hòm. Anh đã đột ngột dừng xe lại trước hàng rào quanh khoảng sân nhỏ rải nhựa của một tòa nhà bê tông màu tím hoa cà: Công ty có thuê xe ITC Tropicar. Năm chiếc xe cho thuê đậu trong bãi đỗ xe, trong đó có hai chiếc Clio màu xám. Rõ ràng, việc làm ăn của ông chủ không được phát đạt lắm... Mặt khác, công ty đóng cửa vào dịp lễ Phục sinh cuối tuần, nên các khách hàng, vốn đều có mã cửa ra vào, phải bỏ lại chìa khóa trong một thùng thư hoặc gọi điện thoại cho người quản lý để anh ta tự đi lấy xe, số điện thoại được sơn đen trên bức tường màu tím. Martial đã đậu chiếc Clio ở ngay đầu bãi, dưới rặng phi lao, để người từ ngoài phố không thể nhìn ngay ra nó. Năm hay sáu chiếc xe? Có một chiếc thừa ra? Ai có thể biết điều đó trừ người cho thuê? Sớm nhất thì cũng phải sáng thứ Ba ông ta mới nhận thấy điều đó, khi mở cửa hàng! Còn cảnh sát, rất ít nguy cơ họ sẽ xác minh lại. Một kẻ chạy trốn bị cảnh sát truy đuổi hiếm khi dành thời gian để trả lại chiếc xe thuê vào bãi đỗ xe của công ty, nhất là khi nó lại nằm cách khách sạn nơi anh ta trốn khỏi có ba trăm mét. Như thế, anh sẽ có được hai ngày... Sofa bước vào vườn xương rồng. Con bé vui thích cúi xuống quả cầu lớn đầy lông. Thêm một cái cây nữa giống như con vật! Một loại nhím sa mạc cuộn tròn như quả bóng. — Gối của mẹ kế, - Sofa đọc ê a theo ngón tay lần trên bảng. Con bé lại phá lên cười rồi chạy về phía cây cầu bằng gỗ ở giữa vườn tre. Martial đi sau con bé, chìm đắm trong suy nghĩ. Công ty ITC Tropicar còn có một lợi thế khác, bãi đỗ xe của công ty nhìn thẳng ra khu rừng nhỏ, ta có thể đi men ngoại vi Saint Gilles trong bóng râm suốt một kilômét, cho đến tận lối vào vườn Địa đàng. Công viên cây xanh gần như vắng tanh vào dịp cuối tuần này, khi học sinh không phải đến trường: các gia đình người Créole đi píc níc ở vùng Thượng. Ở đây ta chỉ gặp vài du khách, độ tuổi không mấy trẻ trung, tay cầm cuốn Cẩm Nang Xanh[30]. Rõ ràng, chưa ai biết đến vụ truy đuổi đang diễn ra bên ngoài. Lúc này, vườn Địa đàng là một thiên đường bất khả xâm phạm, nơi ẩn náu lý tưởng để nán lại. Trong lúc này... Sofa ngước mắt nhìn về phía cây chuối rẻ quạt, con bé bị những chiếc lá hình mặt trời tỏa lên trời thành hàng trăm tia nắng màu lục chinh phục. Từ khi bước vào khu vườn, con bé mải mê tìm cách đọc lời chú thích viết trên những tấm biển nhỏ gắn trước các loài hoa. Những từ ngữ bác học bằng tiếng La Tinh, những thuật ngữ phức tạp về thực vật, biết bao từ ngữ mà con bé không thể hiểu nổi. Ravinala. Tuy nhiên lúc này Sofa đang tạo dáng, nhăn trán, lùa bàn tay vào trong mái tóc dài. Martial nhận thấy con bé trông giống hệt mẹ mỗi khi đến bảo tàng hoặc một buổi triển lãm. Anh ngạc nhiên thấy mình hít thở bình tĩnh hơn từ vài phút trở lại đây, thích thú giờ khắc này mặc dù đang bị cảnh sát lần theo. Thích thú vì được dành thời gian ngắm nhìn con gái. Sofa là một đứa trẻ tai ác, nhưng tai ác kiểu dễ thương. Có khiếu. Say mê. Kiên quyết. Liane đã quá chiều chuộng con bé, đương nhiên là thế. Anh có vị thế gì để chống lại việc đó? Từ trước đến nay anh có vị thế gì? Liane đã bỏ khóa ngôn ngữ - xã hội học để nuôi nấng Sofa. Liane phải bảo vệ luận văn trong khi mang thai, dự kiến là như thế, chín tháng để viết bốn trăm trang về sự chuyển đổi từ nói sang viết, qua các bản dịch ngoại lai và bí mật nhất của cuốn Hoàng tử bé. Về lý thuyết, việc đó có thể thực hiện được, kể cả khi cô vừa viết vừa làm thủ thư ba buổi mỗi tuần tại quỹ Saint Exupéry dành cho thanh thiếu nhi ở Issy les Moulineaux. Liane thậm chí còn không viết được đoạn mở đầu. Bỏ dở công trình vào tháng thứ tư của thai kỳ, trong khi chỉ cần bảo vệ xong là cô sẽ nhận được một chân chính thức ở quỹ. Thai kỳ có thể khiến một phụ nữ thay đổi. Làm sao Martial đã có thể lãng quên đến mức đó? Liane đột nhiên bỏ mặc tất cả các tham vọng cá nhân để dành toàn bộ thời gian chăm sóc cho cô gái bé nhỏ nặng 3,512 kilô. “Tất cả tham vọng cá nhân”... Hẳn là Liane sẽ hét lên nếu anh nói những từ này trước mặt cô. Anh không hiểu gì cả! Từ khi có Sofa, chưa bao giờ Liane cảm thấy hòa hợp với chính mình đến thế... Anh đã không hiểu gì về Liane... Cũng chẳng hiểu gì về hai người... Thai kỳ rồi sinh nở cũng đã ngốn mất cô gái Liane từng quấn quýt xung quanh anh, cô gái Liane từng phát điên với trò chơi nhục dục giàu tưởng tượng nhất của họ. Không phải là từ khi có Sofa họ không còn đời sống tình dục... nhưng những lần vui đùa của họ đã bị bớt xén, bị dàn xếp, gần như trượt sang danh sách những nhiệm vụ hằng tuần. Vẫn cần thiết, đương nhiên, nhưng không còn được ưu tiên nữa... Kể cả anh cũng thế. Martial vẫn ở đó, vẫn quan trọng với Liane, nhưng không còn là đối tượng ưu tiên. Thật không dễ chấp nhận. Sofa vẫn chạy, cây cối lướt qua. Thỉnh thoảng con bé chần chừ, thỉnh thoảng con bé nhìn trời, thỉnh thoảng con bé mở to đôi mắt cú vọ trước cuộc điều hành của cây cối hóa trang giống như trong một lễ hội Carnaval. Bao báp. Sa kê. Cọ dầu. Cây dầu dừa. Đột nhiên con bé cúi đầu rồi chui xuống bên dưới cây cầu đỏ phủ đầy hoa giấy. Martial mất hút con bé trong chốc lát. “Cuộc đời là thế! Liane làm duyên trong lúc hát ru Sofa. Cuộc đời là thế, Martial! Chuyện thường nhật. Điều gắn kết chúng ta, vĩnh viễn... Tất cả các cặp vợ chồng bền vững đều phải trải qua chuyện đó.” Không, Liane! Biết bao lần Martial muốn gào lên. Không, Liane, không phải tất cả các cặp vợ chồng đâu! Liane không bao giờ trách móc anh, nhưng sự im lặng thật nặng nề, những suy nghĩ sâu xa thật rõ ràng. Martial có khả năng chăm sóc Sofa không? Hoặc chỉ đơn giản là yêu thương con bé thôi? Có thể tin tưởng ở anh không? Liane không bao giờ nói với anh về những chuyện trước đây. Cô chưa bao giờ nhắc đến tên Alex. Liane là một cô gái nhẹ nhàng, tế nhị, nhưng Martial có thể đọc thấy nỗi nghi ngờ trong mắt cô, và mỗi lần như thế, anh lại lạc trong vòng xoáy của nỗi băn khoăn hẳn là đang tra tấn Liane. Sofa, phải chăng ba con là một con quái vật? Cẩn thận! Theo bản năng, Martial giơ tay ra phía trước và tóm được cổ tay Sofa. Con gái anh nhìn lại bằng ánh mắt tối sầm. Phật lòng nhiều hơn là tức giận. — Quả đuôi cá, - Martial giải thích và đưa tay chỉ những chùm quả xanh treo lủng lẳng bên vệ đường. - Nếu con ăn phải sẽ rất độc, còn nếu con chạm vào thì sẽ tha hồ mà gãi. Nghi hoặc, Sofa quan sát cái cây kỳ lạ với vẻ dè chừng, rồi lại tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ, không nói với ba nó lời nào. Sofa, phải chăng ba con là một con quái vật? Anh không có câu trả lời. Anh không được để mình bị mất tập trung nữa. Khu vườn đóng cửa vào lúc 18 giờ. Hai cha con chỉ còn vài phút trước khi lại trở ra bên ngoài. Anh chẳng có kế hoạch nào. Chắc hẳn khu này đang đầy cảnh sát, họ tụ về khắp đảo chỉ vì anh và con gái anh. Kênh truyền hình Réunion 1 chẳng mấy chốc sẽ phát đi chân dung anh. Chân dung của Sofa. Một người cha đơn độc cùng với con gái... Chắc chắn sẽ có người nhận ra họ, tố giác họ. Một du khách, một người qua đường. Sofa dừng lại bên đường. Một con tắc kè hoa nhỏ lười biếng đang ngủ thiếp trên một cành hồng, giữa cụm hoa hồng màu sứ. Theo nhịp rung rinh của cánh hoa, những sắc tố da của con vật chuyển từ màu đỏ sang xanh lục. Với một chút tưởng tượng... Mà Sofa thì không thiếu thứ đó. — Con ở đó à, con yêu? Ba đang ở cửa vườn. Sofa không trả lời, cô bé say mê đôi mắt chú tắc kè hoa nhỏ đang nhìn về hai hướng khác nhau, giống như hai Beyblade[31]. Martial đưa mắt lần cuối nhìn Sofa rồi chui xuống dưới giàn dây leo. Anh nhận ra rằng hai cha con không còn xe, không có quần áo nào ngoài những gì đang mặc trên người, không có nhà để ngủ và không có gì để ăn. Anh còn không quen biết ai ở đảo này, ở bãi tắm này lại càng không. Một mình chống lại tất cả. Anh chẳng có gì trong tay, không một thế mạnh nào. Lối vào khu vườn phải đi qua một cái thùng lớn, một thùng gỗ sồi đóng năm 1847 chứa được 57.000 lít rượu rum, theo như thông tin ghi trên tấm biển gắn vào thùng. Martial đi tiếp và quan sát cô gái đứng ở quầy tiếp đón phía sau những tấm bưu thiếp. Cô đang gõ ngón tay trên chiếc iPhone. Móng tay sơn, tóc tết kiểu châu Phi, mũi xỏ khuyên. Xét về mặt thống kê, có nhiều cơ may là người đẹp đang lướt Facebook hơn là vào một trang tin tức có phát tán ảnh của kẻ chạy trốn... Martial đeo kính mát vào. Anh không có lựa chọn khác, phải thử vận may thôi. Trong phòng đón tiếp không có gì đáng kể, những tờ rơi xếp trên một chiếc kệ giới thiệu các hoạt động chính trên đảo, một cuốn nguyệt san ca ngợi vẻ đẹp của bãi biển Saint Gilles, những tờ quảng cáo các loại... Nhìn qua, chẳng thấy có gì dùng được... Nhìn qua. Một ý tưởng nảy ra trong đầu Martial. Chỉ cần may mắn. Một chút thôi. Và thật táo bạo.

Chú thích:

[29] Đội cơ động của cảnh sát quốc gia. [30] Xê ri sách hướng dẫn du lịch bằng tiếng Pháp của nhà xuất bản Hachette Livre, bắt đầu được phát hành từ năm 1841. [31] Con quay.