← Quay lại trang sách

Chương 13 LUẬT SƯ LÊN THỚT

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

17h16

— A lô, Aja phải không?

Nữ đại úy Purvi tách mình vào trong phòng chính của đội cảnh sát, đi qua tia sáng của chiếc máy chiếu và phủ lên thành phố Saint Gilles một vùng bóng đen đột ngột giống như vùng mây bão.

— Vâng?

— Gildas, đại úy đội cảnh sát Saint Benoît đây. Cô nhận ra tôi chứ, đội cảnh sát đi bốt và mặc áo vải dầu...

Aja nhận ra anh ta. Gildas Yacou là đại úy từ hai mươi lăm năm nay tại đội cảnh sát đất liền độc lập của Saint Benoît. Hai mươi lăm năm tích lũy nỗi chua chát giống như người khác trồng thuốc phiện, đòi hỏi những thay đổi chẳng bao giờ xảy ra. Saint Benoît, là một trăm ngày mưa mỗi năm, gần 50% dân số thất nghiệp và giữ kỷ lục về tỷ lệ bạo lực trên đầu người của đảo...

— Anh muốn gì ở tôi, Gildas? Ở đây, chúng tôi đang hơi căng. Nếu để đề nghị giúp đỡ tôi thì...

Gildas bật ho, như thể ở đó đang là mùa đông.

— Tôi có tin mới về vụ Bellion, Aja ạ.

Aja cảm thấy chân mình bủn rủn. Martial Bellion đã lọt qua những mắt lưới. Anh ta đã ở phía bên kia đảo. Anh ta sẽ biến mất ở Mafate hoặc Salazie.

— Anh... anh đã định vị được Martial Bellion?

— Không... Tôi muốn thế lắm, cô biết đấy. Chắc chắn tôi sẽ không nhổ vào năm phút vinh quang của mình sau vài thập kỷ phục vụ tốt và trung thành mà chẳng ai thèm quan tâm đến. Không, cô đứng cho vững nhé, chính là nhân viên tập sự của tôi, Flora, trực ban của đội tuần này... Cô ấy đã nhìn thấy Liane Bellion.

Aja ngồi sụp xuống chiếc ghế đầu tiên mà cô với được.

— Cô ta còn sống...?

Gildas lại ho vào điện thoại. Chỉ thiếu chút nữa, có thể tưởng tượng anh ta đang quàng khăn và đội mũ trùm đầu.

— Đúng, không gì sống động hơn thế.

Lại thêm một cơn ho. Gildas dừng lại một chút.

— Nhưng đó là cách đây năm ngày...

Aja những muốn đối diện với Gildas mà tự tay bóp cổ anh ta.

— Đừng đùa nữa, Gildas. Ở đây chúng tôi đang làm việc.

Viên đại úy đội cảnh sát Saint Benoît không bỏ cuộc.

— Liane Bellion đã đích thân đến trình diện ở đội cảnh sát, thứ Ba, ngày 26.

Ba ngày trước khi mất tích, Aja nhẩm tính.

— Cô ấy muốn gì? - Cô hỏi, giọng như phát sốt.

— Khó nói lắm. Theo như tôi được biết, cô ấy đã nói những điều khá siêu thực, nhưng nếu muốn biết chi tiết thì phải hỏi Flora, chính cô ấy là người đã ghi lời khai.

— OK, Gildas. Anh đến đây cùng với Flora đi. Chúng tôi đợi...

Tiếng ho của Gildas có lẫn cả tiếng cười khùng khục.

— Cô không thay đổi gì, Aja ạ. Đúng là một bà sếp nhỏ. Ở đây chúng tôi cũng có công việc của mình, xin cô biết cho. Nếu cô muốn gặp Flora, mời cô lên xe và làm một vòng quanh đảo. Cô may mắn đấy, dự báo là không có cơn bão nào trong một giờ tới đâu...

— Chúng tôi có một kẻ giết người đang tự do ở đây, Gildas.

— Vâng... tôi nghĩ là tôi hiểu... Điều tra giết người thì mỗi tuần tôi có một vụ. Không kể những vụ hãm hiếp và tấn công...

— Đừng gây chuyện nữa, Gildas. ComGend sẽ nhảy vào đầu anh nếu anh không hợp tác đấy.

Gildas nổ tung, giọng nói không còn chút khách khí nào.

— Đừng chơi trò đó với tôi, Aja! Tôi có gì mà phải bận tâm đến lũ Zoreille ở Saint Denis? Chỉ có thể nói là tôi không có cùng ưu tiên, và chúng ta sẽ vẫn là bạn tốt. Ta chia đôi đường, cô đồng ý không? Tôi đi đến Tampon. Cô đi nửa đường còn lại và chúng ta sẽ gặp nhau ở Entre Deux, trước nghĩa trang Bras de Pontho?

Aja đang quan sát tấm bản đồ khổng lồ trên tường được nhuộm màu chậm chạp, rất chậm, bằng màu vàng, cho thấy đội tuần tra đã rà soát qua nơi đó.

— Tôi đâu chỉ có mỗi việc đó, Gildas ạ, mọi người cần tôi ở đây.

— Phải ủy quyền đi, Aja ạ, phải ủy quyền...

17h21

Christos ra hiệu cho vợ chồng nhà Jourdain yên vị, rồi khoan khoái ngồi vào chiếc ghế phô tơi dày bằng da của giám đốc khách sạn Alamanda.

Ông đã đuổi thẳng Armand Zuttor ra ngoài, không giấu được vẻ khoái trá. “Nào, ra ngoài nào, ông bạn, phòng của ông được trưng dụng. Trường hợp bất khả kháng!” Christos rất thích thú trước khuôn mặt sững sờ của Ông chủ Da trắng. Còn may là cặp mông của viên thiếu úy đã thế chỗ để nấu cháo khách hàng của ông ta không phải là màu đen... Christos ngồi lút sâu vào ghế, vốn được đặt ở vị trí hoàn hảo để làn gió mát từ chiếc quạt trần mơn man đúng vào gáy. Nói cho cùng, ông hiểu rõ Zuttor. Ta thường nhanh chóng quen với những dấu hiệu tạm bợ như thế này của quyền lực...

Đôi vợ chồng trước mặt ông không được thoải mái cho lắm. Viên luật sư và bà vợ. Jacques và Margaux Jourdain.

Christos đặt con dao hiệu Maisons du Mondu lên bàn.

— Ông bà Jourdain, tôi xin hỏi lại hai vị, đây có phải là con dao của Martial Bellion không?

— À thì...

— Đừng lươn lẹo, luật sư ạ.

Christos đâu có ngốc. Jacques Jourdain đã nhận ra con dao, đương nhiên, nhưng ông ta đang kháng cự. Vấn đề danh dự, đoàn kết giai cấp, thỏa thuận ngầm. Dù sao, ông ta cũng ngồi cùng bàn với Martial Bellion tối qua...

— Ông bà Jourdain, chúng ta hãy nói cho rõ nhé. Trong khi cả ba chúng ta đang ngồi yên ả trong văn phòng giám đốc này, toàn bộ cảnh sát trên đảo đã được huy động để tiến hành truy tìm. Một bầy chó săn, một con mồi lớn, và ở giữa là cuộc sống của một bé gái sáu tuổi. Thế nên hãy suy nghĩ nhanh cho...

Christos xoay con dao như một mũi tên trên bánh xe xổ số.

— Đây là vũ khí đã được tìm thấy trên bụng một người đàn ông xấu số, trên cán có vân tay của Bellion. Các vị sẽ không tố giác ai cả... Tôi chỉ yêu cầu các vị xác nhận.

Jacques Jourdain tỏ vẻ trang nghiêm và trách nhiệm.

— Thật... thật khó nói...

Đúng thế, hãy coi tôi là thằng ngốc đi. Christos thở dài. Ông chán nản ngước mắt lên rồi ngắm nghía căn phòng.

Trên tường treo đầy những tranh đen trắng, rõ ràng là để dành cho đám nhân viên quèn được tiếp đón trong văn phòng. Những bức tranh in lito kể lại lịch sử của hòn đảo, nhưng là lịch sử đã dừng lại vào năm 1946, khi hòn đảo trở thành một tỉnh thuộc Pháp. Người Créole xếp hàng giống như tù khổ sai trên những cánh đồng mía, những chiếc váy phồng của các bà chủ đằng trước căn biệt thự kiểu thuộc địa đồ sộ với những điểm màn cửa trau chuốt, những thanh niên người Cafre cởi trần, răng trắng và da đen như mun, chân dung cận cảnh các Ông chủ Da trắng đã trôi vào quên lãng, thái độ kiêu căng tự mãn dưới chòm râu buồn bã...

Vang bóng một thời...

Christos tuốt gươm.

— Tôi hiểu ông. Đoàn kết, hả? Khi trời nổi gió, ta phải biết sát cánh bên nhau.

Chẳng khác nào ông vừa nhét một con nhím biển dưới mông viên luật sư. Jacques Jourdain nhảy dựng lên.

— Tại sao ông lại nói thế?

Để khiến mi phản ứng, đồ ngốc.

— Bởi vì một kẻ giết người đang lang thang trên đảo! Bởi vì hắn đã giết người, bởi vì hắn sẽ còn giết người, bởi vì chúng ta cần phải có thông tin chắc chắn. Không có bí mật nghề nghiệp nào đứng vững được đâu, ông Jourdain ạ. Ông không phải là luật sư của Bellion. Ông không có nghĩa vụ gì với anh ta hết. Chúng tôi không yêu cầu ông hợp tác với cảnh sát nước ngoài bằng việc tố giác một đồng bào của ông. Ở đây, ông cũng đang ở trên đất Pháp...

Christos tự hỏi liệu ông có ấn lưỡi cày quá sâu không.

— Đó là con dao của anh ta, - Margaux Jourdain bỗng thì thầm.

Lớp da dày của chiếc phô tơi khiến cú giật mình được giảm nhẹ.

— Bà chắc chắn chứ?

— Vâng. Chúng tôi đã cùng lên Cilaos, ba ngày trước. Một chuyến píc níc theo truyền thống của người Créole. Chúng tôi đã dùng một trong số các bộ đồ nướng dọc tuyến đường có 400 chỗ ngoặt. Tất cả chúng tôi cùng dùng con dao đó.

Margaux quan sát con dao gần hơn, xem xét từng chi tiết không hoàn hảo trên lưỡi dao, cán dao, rồi khẳng định:

— Đó là con dao của anh ta.

Jacques đưa ánh mắt giận dữ nhìn Margaux. Cho hợp lẽ thôi! Thực ra ông ta hài lòng vì vợ mình đã vào cuộc. Christos cất con dao vào một chiếc túi ni lông trong suốt.

— Cảm ơn, có tiến triển rồi đây... Thế còn chiều qua? Tôi chắc là hai vị cùng bì bõm trong bể bơi với nhà Bellion.

Với thái độ đạo đức giả chuyên nghiệp, Jacques lại vào cuộc.

— Chính xác. Martial đã nhờ chúng tôi trông giúp Sofa trước khi lên phòng gặp Liane.

Christos đẩy ra mặt bàn chiếc đồng hồ bằng đồng hẳn là phải có từ trước khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ. Xung quanh mặt đồng hồ là bốn người Créole nhỏ khỏa thân bê một chiếc giỏ chứa đầy trái cây ngoại lai.

— Tôi rất tiếc, nhưng cần phải chi tiết hơn. Liane Bellion lên phòng vào lúc 15h01. Naivo Randrianasoloarimino đã cùng với Martial Bellion mở cửa phòng 38 vào lúc 16h06, căn phòng trống rỗng. Câu hỏi không thể đơn giản hơn: Martial Bellion có rời khỏi vườn khách sạn trong khoảng từ 15h đến 16h không?

Jacques Jourdain trả lời, có vẻ hơi quá nhanh.

— Khó nói lắm. Ông cũng biết đấy. Ngủ trưa, đọc sách, nghỉ ngơi. Chúng tôi không rình rập ai. Cũng không đeo đồng hồ...

Để xem nào.

— Ông bà Jourdain, tôi sẽ không nhắc lại lần nữa toàn bộ lập luận, về kẻ giết người đang tự do, về cô bé Sofa, về việc lời khai của các vị rất quan trọng...

Jacques không từ bỏ mà vẫn cố gắng tìm mọi lối thoát.

— Thiếu úy, tôi cho rằng chính Martial Bellion hẳn cũng đã khẳng định với ông về điểm này. Trong khách sạn mọi người cũng kể rằng ông đã lấy lời khai của nhân viên khách sạn. Của cả ba đứa trẻ trong phố nữa. Như thế còn chưa đủ với ông sao?

Christos đưa mắt về phía những bức tranh thời thuộc địa, rồi lại nhìn sang Jacques Jourdain.

— Với tôi thì đủ... Với người khác thì... Nói thật với ông, lời khai của Martial Bellion mỗi lúc một khác.

Margaux lại lên tiếng:

— Martial đã rời vườn khách sạn mười lăm phút sau Liane. Kín đáo. Mọi người đều ngủ trên ghế gấp, chỉ có mình tôi đang bơi trong bể. Có thể anh ta nghĩ rằng không ai nhận thấy điều đó. Nửa giờ sau anh ta quay trở lại, ở cùng chúng tôi khoảng hai mươi phút, rồi lại quay lên lần nữa, lần này thì công khai, bằng cách nhờ chúng tôi trông giúp Sofa.

— Bà chắc chắn chứ?

— Chắc chắn. Lúc đầu tôi nghĩ anh ta lên gặp vợ để vui vẻ buổi trưa... và tôi đã tự nhủ cô ta thật may mắn.

Nghe đi, luật sư. Một phụ nữ rất thẳng thắn...

— Rồi thời gian trôi đi, và tôi tự nhủ cô ta thật sự rất may mắn.

Một phụ nữ vụng về...

Christos mỉm cười. Nếu gãi đúng chỗ ngứa, nàng Margaux Jourdain vô vị hẳn là cũng ra trò. Jacques Jourdain không chịu đựng nổi nụ cười quan tòa của ông.

— Nhưng em thấy đấy, cô ta đâu có thật sự may mắn như thế, em yêu.

Viên luật sư né đòn và tung quả đấm móc.

Ánh mắt thiếu phụ tư sản bỗng sáng lên, gần như chân thành:

— Thiếu úy? Ông có thật sự nghĩ rằng Martial đã giết vợ và... ông già... ờ... bản xứ đó không?

Cẩn thận nào, người đẹp, đường trơn đấy. Đừng bao giờ, đừng bao giờ dùng từ đó trên hòn đảo này. Ông chồng luật sư của bà có thể giải thích rõ hơn tôi. Trong chăn, bà xứng đáng được như thế.

— Có khả năng như thế, bà Jourdain ạ. Và tôi hy vọng rằng anh ta sẽ không gieo rắc thêm các xác chết khác trên đường đi.