Chương 14 CÁ NHÂN VỚI CÁ NHÂN
Chủ Nhật
Ngày 31 tháng Ba năm 2013
17h33
Martial ngồi trên ghế và giấu mặt sau tờ thông tin về Saint Gilles, một tờ báo nhỏ gồm bốn trang giấy láng, phòng khi cô gái lễ tân ngước mắt lên khỏi chiếc iPhone. Ít có nguy cơ đó, vì cô ta đang gõ ngón tay trên điện thoại với niềm say mê của một bậc kỳ tài đang chơi nhạc Mozart ở khán phòng Royal Albert Hall.
Tiêu đề chạy dọc trang nhất tờ báo vùng khiến Martial chú ý.
Bãi bỏ ITR[32]. Bất động sản đóng băng ở Saint Gilles les Bains.
Tiêu đề đơn giản đó đã gieo mầm một chiến lược, nhưng Martial cần biết rõ hơn. Giống như tất cả mọi người trên đảo, anh đã nghe nói đến vụ tranh luận về trợ cấp hưu trí tạm thời, nhưng anh không được có bất kỳ hành động mạo hiểm nào, phải thu thập tối đa thông tin trong khả năng có thể.
Anh hạ tờ báo xuống một lát rồi đưa mắt nhìn để đảm bảo rằng Sofa vẫn đang ở trong vườn Địa đàng. Con bé đã bỏ mặc con vật đang thiếp ngủ trên cành hoa để tập trung vào lũ bướm. Đôi mắt nó những muốn dõi theo đôi cánh màu cam và đen của một chú bướm vua đang rập rờn giữa hai cây hoa phong lan. Yên tâm rồi, Martial lại cắm cúi đọc bài báo.
Từ năm 1952, tất cả công chức Pháp nghỉ hưu tại đảo Réunion, không chịu điều kiện nào khác ngoài việc không được rời khỏi đảo quá bốn mươi ngày mỗi năm, sẽ được hưởng một khoản trợ cấp phụ trội là 35%. Hơn ba mươi ngàn người thụ hưởng, vài trăm người trong số đó không bao giờ, hoặc hầu như không bao giờ ở trên đảo. Cải cách Jégo năm 2008 chỉ xóa bỏ các ưu đãi này sau khoảng 20 năm nữa... Không có chuyện đột ngột chặt đầu con gà đẻ trứng vàng: những người nghỉ hưu chính là hàng trăm triệu euro được tiêm vào nền kinh tế của Réunion... và nhất là đổ vào bất động sản ở Saint Gilles.
Martial lại đưa mắt nhìn Sofa. Mọi chuyện đều ổn. Con bé lại đang tra tấn con tắc kè hoa, đưa một cánh tay ra phía sau con vật để xem nó có chuyển sang màu hồng không.
Anh tập trung trở lại vào bài báo. Thật ra, anh không quan tâm đến các chi tiết và tương lai của những người nghỉ hưu trên đảo. Chỉ có một yếu tố đáng kể: Saint Gilles đầy rẫy những căn nhà trống, về mặt lý thuyết là phải có người chính quốc ở trong đó suốt hơn ba trăm ngày mỗi năm, trong khi trên thực tế họ gần như không bao giờ đặt chân đến. Martial ngờ rằng vài người trong số họ đang tìm cách nhân đôi cơ hội. Họ không chỉ được hưởng trợ cấp phụ trội bằng cách đăng ký định cư tại một căn nhà mà họ không bao giờ, hoặc ít khi đến ở, mà còn kiếm thêm bằng cách cho thuê lại. Làm sao có thể chống lại cám dỗ đó? Một căn nhà trống ở miền xích đạo, đối diện với vùng phá. Nếu có thể tận dụng...
Martial buông tờ báo xuống. Những ngón tay của cô gái lễ tân vẫn tiếp tục lướt với tốc độ trượt băng Olympic trên màn hình cảm ứng, quay hai vòng và nhảy ba lần. Cho dù cảnh sát có đến hỏi, thì cũng rất ít khả năng họ khiến cô ta mô tả được điều gì về khách tham quan phục vụ cho việc nhận dạng hình ảnh.
Martial lại chui xuống dưới tán cây và vào trong vườn Địa đàng. Đứng cách trước mặt anh mười mét, Sofa đưa mắt nài nỉ.
— Ba ơi, con quay lại xem cây xấu hổ được không?
— Được, Sofa ạ. Nhanh lên nhé. Ta sẽ không ở lại lâu đâu.
Trong chốc lát, anh tự nhủ liệu có nên bỏ Sofa ở lại đây và bỏ trốn một mình không. Liệu anh có đủ khả năng chỉ để lường trước tình huống sẽ diễn ra trong những giờ sắp tới không? Liệu anh có đủ khả năng chỉ để biết chính anh sẽ hành động thế nào không? Liane sẽ không bao giờ để anh đi với Sofa. Từ khi con gái họ ra đời, cô vẫn luôn phản đối việc đó, chỉ vì một lý do đơn giản. Nỗi sợ...
Nhưng Liane không còn ở đây.
Từng giọt mồ hôi chảy dọc thái dương Martial. Anh không được để mình hoảng loạn. Sự ngập ngừng của anh thật nực cười, anh không có lựa chọn nào khác, Sofa phải ở với anh. Con gái anh chính là con tin. Một con tin thuận tiện, ngoan ngoãn và thông hiểu. Một khoản trao đổi, khi đến lúc.
Martial móc trong túi ra chiếc điện thoại di động, một chiếc BlackBerry Curve 9300. Anh đã mua nó từ một người Trung Hoa, ba ngày trước ở Saint Denis, ở chợ đen trên phố Abattoir, thậm chí anh còn không nói tên, nên không hề có nguy cơ anh bị cảnh sát định vị qua nó. Kết nối Internet tốt. Anh nhanh tay bấm: https://www.papvacances.fr
Trang web là một cổng thông tin mở ra năm mươi nghìn thông báo cho thuê nhà, cá nhân với cá nhân. Một danh mục với thanh cuộn đưa ra các lựa chọn có thể tham khảo trên toàn thế giới.
Vùng hay thành phố?
Ngón tay anh trượt trên bàn phím.
SAINT GILLES LES BAINS
Chọn lựa trong chưa đầy bốn giây. Bốn mươi bảy thông báo. Martial xem rất nhanh. Đa số là thông báo liên quan đến những căn hộ. Anh thở dài. Khá mạo hiểm. Anh quay lại danh mục cuộn ban đầu.
Loại tài sản?
Martial thêm một tiêu chí.
NHÀ HOẶC BIỆT THỰ
Lần này là ba giây. Còn lại mười tám thông báo. Martial bồn chồn nhấp vào biểu tượng ‘Xem chi tiết’. Nhờ hệ thống thông tin địa lý Google Earth tích hợp vào trang web, anh xem xét vị trí của từng nhà, rồi tập trung vào địa chỉ email của chủ nhà. Việc đó mất chưa đầy một phút. Đến thông báo thứ mười hai, anh đã tìm thấy thứ cần tìm. Ngôi nhà cách vườn Địa đàng chưa đến ba trăm mét, trên phố Malpes. Bốn bức ảnh gắn kèm thông báo mang một ý niệm rõ ràng hơn về vị trí ngôi nhà: một khu vườn nhỏ kín đáo có tường bê tông bao quanh, một mái hiên nhìn ra một khung cửa kính lớn.
Lý tưởng...
Liên hệ [email protected]
Thậm chí còn có một địa chỉ ở chính quốc.
Chantal Letellier
Số 13 phố Clairvaux
Montmorency
Martial xem lại một lần nữa để chắc chắn ngôi nhà còn trống. Hình như nó được để trống và cho thuê năm tuần mỗi năm... Chính là năm tuần tới... Mọi thứ có vẻ quá hoàn hảo, Martial không được để bất cứ thứ gì là ngẫu nhiên. Anh quay lại trang trước: https://www.google.fr
Hình ảnh. Anh bấm phím, cẩn thận xem lại chính tả.
Chantal Letellier Montmorency
Một giây sau, mười lăm bức ảnh nhỏ của một phụ nữ tuổi lục tuần tươi cười có mái tóc xanh lơ hiện ra.
Martial nhấp vào bức ảnh đầu tiên.
Copainsdavant.linternaute.com
Martial xem lướt toàn bộ tiểu sử của Chantal Letellier. Ngắn gọn. Làm y tá trong vòng ba mươi tám năm tại bệnh viện Bichat. Anh nhấp vào bức ảnh thứ hai và gặp phải một giao diện Facebook. Chantal tóc xanh lơ đã thay ảnh đại diện bằng ảnh những đứa cháu. Rõ ràng là không có ông.
Martial cố gắng kiềm chế nỗi phấn khích. Mục tiêu mơ ước! Chantal Letellier cho thuê căn nhà ở Réunion năm tuần trong năm... Nếu bà y tá thành thật, thì đây là khoảng thời gian hợp pháp bà được quay về chính quốc để thăm cháu... Nếu nói dối, thì hẳn là bà không bao giờ đặt chân đến miền nhiệt đới này, và cho thuê căn nhà trong năm tuần nhưng trên thực tế là rao trên trang web suốt cả năm.
Dù thế nào, căn nhà cũng đang bỏ không, ở gần đây, và tách biệt...
Hoàn hảo. Anh ghi nhớ lần cuối địa chỉ của căn nhà, số 3, phố Malpes, rồi cuối cùng ngước mắt lên.
Sofa? Sofa đâu rồi?
Không chút dấu vết nào của con bé gần những cây xấu hổ!
Sofa?
Martial hoảng hốt. Sẽ quá mạo hiểm nếu hỏi khách tham quan, lại càng nguy hiểm nếu hét gọi tên con gái. Anh bỏ điện thoại vào túi và bắt đầu chạy.
Một lối đi, hai lối đi. Anh va vào những thân cây. Lẽ ra không nên để con bé một mình mà không để mắt giám sát nó. Liane nói đúng. Anh rất vô ý. Có một cái ao ở cuối vườn Địa đàng. Một cái ao đầy cá chình, cá sóc và những loại cá đủ màu sắc khác. Có thể con bé đã...
Sofa đang ở đó. Con bé ngạc nhiên quan sát khu vườn thiền kỳ lạ.
Không khí tĩnh mịch đầy ấn tượng của nơi này đối lập với tiếng chim hót váng đầu ở mọi nơi khác trong vườn. Đất nâu vàng. Sỏi xám rải trên lối đi. Những con rắn bằng sỏi trắng giữa những cái gò bo tròn bằng cát đen. Martial nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sofa, không nói lời nào.
Ánh mắt con bé van nài.
— Ba ơi, mình có thể ở lại thêm không?
— Không, ta đi thôi, Sofa.
Con bé mỉm cười với anh. Trong chốc lát, con bé đã quên tấn thảm kịch. Những tiếng còi hụ của cảnh sát. Cuộc rượt đuổi bằng ôtô. Mẹ con bé.
Trong chốc lát.
Chú thích:
[31] Con quay.
[32] Tờ khai thuế thu nhập.