Chương 15 HẸN GẶP Ở TAMPON
Chủ Nhật Ngày 31 tháng Ba năm 2013 18h12 Aja đỗ xe ngay trước nghĩa trang Bras de Pontho. Những nấm mồ được đặt theo dốc thoai thoải, xếp hàng ngay ngắn, như thể mỗi ngôi phải được vĩnh viễn hưởng thụ toàn bộ quang cảnh Bras de la Plaine, khe nước Citron và ngôi giáo đường tự nhiên được tạo nên từ những hàng cột bằng đá bazan. Trời dịu mát; cái bóng lừng lững của đỉnh núi Tuyết tạo cảm giác hoàng hôn buông xuống nơi này không đột ngột như ở những nơi khác. Aja nhìn đồng hồ và rủa thầm. Chưa đầy một giờ nữa, ComGend sẽ tiếp quản vụ án, mỗi phút đều đáng giá mà cô lại đang bị kẹt ở góc này của thế giới để chờ đợi một gã cớm khốn kiếp đến muộn, luôn làm phiền cô vì những chuyện không đâu. 18h25 Cuối cùng thì Gildas Yacou cũng tới. Anh ta chui ra từ chiếc xe Jeep sơn vàng. Áo sơmi mở phanh. Cà vạt hoa. Kiểu như Cảnh sát Hawaii phiên bản Bollywood. Gã cớm to béo ôm eo một nữ cảnh sát run rẩy, trẻ trung, người Créole, không xinh lắm ngoại trừ hàng mi dài chớp loạn như cánh bướm. May là chỉ có hai người họ thôi. Flora chăm chăm nhìn đám sỏi. — Flora, anh giới thiệu với em đây là Aja. Anh đã biết cô ấy từ khi cô ấy còn nhỏ xíu, giống như em vậy. Cô ấy đã đi thực địa lần đầu tiên ở vùng của anh. Một nữ chiến binh. Gildas dành cho Aja một nụ cười ra chiều đồng cảm, rồi nói tiếp: — Hơi khó chịu, căng thẳng còn hơn cả một người Zoreille mới cập bến, nhưng là một cô nàng liêm khiết. Aja gảy chân vào lớp bụi. — Anh diễn xong chưa thế? — Ờ... — Thế thì ta vào việc thôi. Với những trò ngu ngốc của anh, lẽ ra tôi nên ở lại Saint Gilles thì hơn. — Nhẹ nhàng thôi, Aja, nhẹ nhàng thôi. Cô bé này có làm gì đâu... — Tôi không có chuyện gì với cô ấy. Chính là với anh... Mắt Gildas ánh lên như mắt người ngư dân không còn biết sợ trước cơn bão. — Cô phải bình tĩnh lại, Aja... Cô bé này ở đây từ hai tháng nay. Cô bé đến từ vùng Thượng, Hell Bourg. Cô ấy đã chiến đấu để đến đây, cô có thể hiểu điều đó... Thế nên cứ hỏi đi, nhưng đừng có gay gắt quá. Gã cảnh sát vòng tay vẻ cha chú qua vai Flora. Cô gái hơi run. Aja khó mà đoán biết đó là do những va chạm của cấp trên, do cái tiếng là kẻ chuyên hành hạ người khác mà anh ta gán cho cô... hay do những điều cô bé sắp nói ra. Aja quay sang phía Flora. — Thế là cô đã gặp Liane Bellion? Cô nàng sĩ quan tập sự ngần ngại, loanh quanh. — Vâng... Thứ Ba. Năm ngày trước... Gildas càng áp sát vào bụng Flora và thở vào tai cô: — Nói đi, cưng, cô ấy không ăn thịt em đâu. Aja tập trung. Hai người này đang giấu cô điều gì đó. Cô gái nhỏ đã làm một việc dại dột và gã lợn Gildas này đang tìm cách bao che cho cô ta. Theo mọi nghĩa của từ này... Flora thì thầm thay vì nói. — Cô ấy... cô ấy đã đến đội cảnh sát Saint Benoît. — Gì cơ? Con chó pitbull trong Aja lại trỗi dậy. Trấn tĩnh đi. Để cho cô bé nói. Flora lấy hơi rồi nói như một cái máy. Lời lẽ đua nhau tuôn ra, như thể đang lao xuống dốc. — Chính tôi đã ở quầy tiếp đón. Một mình tôi. Cô ấy đến vào buổi sáng, lúc mở cửa, khoảng chín giờ. Cô ấy đã hỏi tôi một chuyện kỳ lạ. Khá lộn xộn, nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra là cô ấy muốn được bảo vệ. Aja cố gắng kìm sợi dây dắt con chó ngao đang sẵn sàng lao phốc tới. Cô kiềm chế để không hét lên: — Đến yêu cầu cảnh sát bảo vệ. Cô gọi đó là một chuyện kỳ lạ ư? Những ngón tay của Gildas bấu chặt vào eo cô bé cảnh sát, vuốt ve lưng cô dưới lớp áo, như thể đang gợi ý những câu trả lời được ghi bằng chữ nổi. Flora bối rối. — Không, đại úy Purvi. Không... Tôi không muốn nói như thế. Liane Bellion không trình bày như vậy. Đúng hơn là cô ấy hỏi tôi rằng cảnh sát có thể bảo vệ cho các cá nhân... các cá nhân nói chung... — Nhưng cô ấy nói về chính mình chứ? — Vâng... Điều đó có vẻ khá rõ ràng. Aja cố gắng kiểm soát lượng adrenalin đang dâng lên. — Cô không ngốc. Hẳn là cô đã tìm cách moi thêm thông tin từ cô ấy. — Đương nhiên, đại úy Purvi, tôi đã tìm cách để cô ấy nói ra. Tôi đã đặt câu hỏi, đưa vào những cụm từ kiểu như “bảo vệ ai? chống lại cái gì?” Chính lúc đó thì Liane Bellion bị mắc. Cô ấy đã trả lời tôi câu gì đó đại loại như “bảo vệ những cá nhân không thể tiết lộ điều đang đe dọa mình?” — Cái gì? Flora trở nên tự tin hơn. Cô bước lên trước một mét, và đôi tay Gildas giờ đây trở nên quá ngắn để có thể sờ soạng cô. — Chính xác thế, đại úy ạ... “Cái gì?” Đó cũng chính là câu mà tôi đã đáp lại Liane Bellion. Từ lúc đó, cô ấy bắt đầu đặt mình vào những lời giải thích, bắt đầu xưng tôi lần đầu tiên. Lập luận của cô ấy lòng vòng. “Tôi sợ, thưa chị,” cô ấy nói với tôi. “Chính vì tôi sợ nên tôi mới không thể nói gì với chị.”. Rồi cô ấy hỏi tôi cảnh sát sẽ làm gì nếu cô ấy thổ lộ nhiều hơn. — Và cô trả lời thế nào? — Rằng chúng tôi sẽ xác minh sự việc! Tôi có thể nói gì khác được? Thế là cô ấy hoảng lên. “Như thế sẽ còn tệ hơn!” Cô ấy hét lên. “Chị không hiểu sao. Cần phải tin tôi. Nếu các vị không tin lời tôi nói, nếu các vị tiến hành điều tra, thế thì lời đe dọa sẽ không còn chỉ là đe dọa đâu.” Aja ngọ nguậy muốn hỏi một câu. Gildas định bước lên để tóm lấy một cánh tay Flora, một vạt áo, một mảng da trần. Flora vung tay đầy tự chủ, để không bị cắt ngang. — Tôi đã nài nỉ, đại úy Purvi ạ. Tin tôi đi, tôi đã nài nỉ. “Cô phải nói thêm với tôi,” tôi đã bảo Liane Bellion như thế. “Làm sao chúng tôi có thể can thiệp được nếu cô không cho tôi biết chi tiết nào?” Thế là Liane Bellion suy sụp. Cô ấy là một phụ nữ rất xinh đẹp, có vẻ khá tự tin, nhưng vào lúc đó, cô ấy đã mất kiểm soát. Cô ấy gần như gào lên: “Chị không hiểu tôi sao? Ít nhất thì chị cũng nghe tôi nói chứ? Tôi không thể nói gì được! Tôi chỉ muốn các vị bảo vệ tôi thôi!” Flora đột ngột im bặt, đôi bướm đen chắp cánh cho hàng mi nhút nhát của cô quay sang phía núi Tuyết rồi bay hướng lên đỉnh. Aja cố gắng nói giọng dịu dàng nhất có thể. — Sau đó, Flora, cô đã làm chủ câu chuyện như thế nào? — Tôi đã cố gắng tiếp tục hỏi thêm thông tin chi tiết, ít ra là một đầu mối, điều gì đó xác thực. Liane Bellion dần dần bình tĩnh lại. Cô ấy không muốn nói thêm điều gì, ngoại trừ ý nghĩ siêu thực là chúng tôi cử ra cho cô ấy một vệ sĩ, hoặc một đội bảo vệ bí mật, nhưng không tiết lộ gì về mối nguy hiểm đang đe dọa cô ấy. Sau vài phút thương lượng, chính cô ấy đã muốn rút ngắn câu chuyện, như thể rốt cuộc cô ấy tiếc rằng mình đã đến. Cô ấy vừa bỏ đi vừa nói một câu kiểu như: “Không nghiêm trọng đâu, hẳn là tôi lo lắng không đâu, không nghiêm trọng đến thế đâu.”. — Không gì khác nữa sao? Aja rủa thầm cô nàng cảnh sát ngu ngốc. Khó khăn lắm cô mới che giấu được cơn giận. — Flora, cô đã để cô ấy đi sao? Cô tin cô ấy ư? — Không... Không, đại úy... Không hẳn thế, nhưng... Tôi có thể làm gì khác? Cô ấy không muốn làm đơn, cô ấy không muốn nói, cô ấy xin lỗi đã quấy rầy tôi vì một chuyện nhỏ nhặt... Nữ cảnh sát tập sự bỗng òa khóc. Gildas không bỏ lỡ cơ hội. Anh ta lại sán vào người cô và nhìn Aja bằng ánh mắt của một ông bố tức giận. Còn may là anh ta biết điều không nói thêm gì. Flora nức nở. — Đại úy Purvi... Cô... cô có cho rằng chuyện này là do tôi không? Có phải cô ấy không dám nói rằng cô ấy cảm thấy bị chồng đe dọa bởi vì cô ấy quá sợ hãi cho chính mình không? Aja buông một câu trả lời lạnh lùng và sắc lẹm: — Không phải cho cô ấy. Cô ấy sợ cho con gái. Nước mắt lại tuôn trào. Những lời thì thầm nghẹn ngào: — Giá như... giá như tôi... Gildas ra vẻ chuyên gia tâm lý: — Không... không đâu... em bé... Aja không có lòng dạ nào để nói thêm. Có ích gì đâu? Liệu có thể tránh được tấn thảm kịch nếu Flora không coi Liane Bellion là người thích bịa chuyện? Câu trả lời chẳng có gì quan trọng... Lời chứng của Flora chỉ góp thêm một dòng trong danh sách những sự việc không chối cãi được mà Martial Bellion phải chịu trách nhiệm. Cứ như thế đã... Aja đưa mắt nhìn mông lung về phía nghĩa trang. Phần lớn các ngôi mộ không có bia, cũng không có biển bằng đá cẩm thạch. Người quá cố bằng lòng với một cái hộp hình chữ nhật lút sâu trong cô, một vài thanh rào đôi khi được trang trí, đa số đã hoen gỉ. Viên đại úy lại quay sang hai cảnh sát. — Theo ý hai người, tại sao Liane Bellion lại đến tận Saint Benoît, ở phía bên kia của hòn đảo để khiếu nại? Gildas là người trả lời. Áo anh ta ướt đẫm bởi mồ hôi trộn với nước mắt của Flora: — Để giấu tên, Aja ạ. Những phụ nữ bị bạo hành hiếm khi khiếu kiện tại trụ sở cảnh sát khu họ ở... — Chính xác, Gildas ạ. Gildas là một gã bẩn thỉu có đôi tay hay rờ rẫm, cô đã trải qua khi ở tuổi Flora, nhưng anh ta không phải một cảnh sát tồi. Flora vẫn khóc thút thít. Cái giếng xấu hổ của cô vẫn chưa thôi tràn bờ. — Tôi... tôi đã không thể đoán trước, đại úy... Aja không nói gì thêm. Đằng sau chiếc mặt nạ thanh liêm, xét cho cùng cả cô cũng chỉ là kẻ đạo đức giả. Cô cảm thấy mình cũng có trách nhiệm không kém Flora. Cô đã để Martial Bellion lọt khỏi tay. Cô lúng túng. Vụ điều tra cũng vậy. Sai lầm của cô thực tập sinh này chẳng là gì so với sự thiếu năng lực của cô. Cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn điện thoại. Không có gì mới. Cô đã thất bại. Chỉ vài phút nữa, ComGend và tên khốn Laroche sẽ nắm quyền chỉ đạo vụ điều tra. Thế nhưng rõ ràng là Liane Bellion lo sợ cho bản thân cô ấy. Cho con gái cô ấy. Mắt cô không còn phân biệt nổi những chiếc hộp nhỏ nở hoa rải rác trong nghĩa trang, những cột mốc nhỏ nhắn hình chữ nhật, những chi tiết trang trí uốn bằng sắt trắng. Aja không nhìn thấy nấm mồ nào nữa, mà chỉ thấy hàng chục chiếc giường trẻ em; một căn phòng lộ thiên nơi những đứa trẻ sơ sinh bị chôn sống đang ngủ.