← Quay lại trang sách

Chương 16 NGÔI NHÀ CỦA BÀ GIÀ

Chủ Nhật

Ngày 31 tháng Ba năm 2013

19h50

Qua những mắt cáo trên rèm cửa sổ, Martial kín đáo quan sát những ngôi nhà ở phố Malpes. Chiếc bóng đèn halogen điều chỉnh xuống nấc nhỏ nhất chỉ tỏa ra trong căn phòng một thứ ánh sáng mờ dịu không thể nhìn thấy từ bên ngoài.

Việc vào nhà bà Chantal Letellier có vẻ đơn giản hơn dự đoán. Căn nhà được miêu tả kỹ đến từng chi tiết nhỏ nhất trên trang https://www.papvacances.fr. Theo sơ đồ và những bức ảnh, cửa sổ phòng tắm vừa là nơi kín đáo nhất lại vừa dễ phá nhất. Nói cho cùng, việc khó khăn nhất chính là giải thích việc đột nhập với Sofa.

— Một bà già cho chúng ta mượn nhà, con yêu ạ... nhưng bà ấy quên không để lại chìa khóa.

Con bé không nói gì. Chỉ chờ đến khi anh mở cửa kính trước hiên, rồi đưa mắt nhìn mấy bức tường, tò mò ngắm nghía những bức ảnh của bà già tóc xanh lơ mà cô bé không hề quen biết, xung quanh là những đứa trẻ tóc vàng và rám nắng, một đứa con trai khoảng mười tuổi và một đứa khác trạc tuổi cô bé. Những bức ảnh vui vẻ của bọn trẻ ở công viên Nanh Móc, trang trại cá sấu của Hồ Mặn, trước dòng chảy bạc của thác Voan Cưới, trong một cánh đồng mía cao gấp ba lần chúng.

Martial tiếp tục rình xem có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống trong khu nhà vắng vẻ không. Một hình bóng dưới rặng phi lao, một làn hơi gợn sóng bề mặt bể bơi, một tiếng chân trên vỉa hè. Trong khu nhà của dân về hưu gần như không có người ở này, những cư dân hiếm hoi sống ở đây hẳn sẽ dành thời gian để săm soi từng chi tiết bất thường. Kiểu người sẵn sàng gọi điện cho cảnh sát khi có một tấm rèm lay động, một bóng đèn quên tắt...

Một cửa gara để mở...

Martial muốn mạo hiểm, anh đã để mở hé tấm cửa sập bằng sắt của gara, chỉ đủ để từ ngoài phố người ta có thể nhận thấy nó trống rỗng. Anh đã nhìn thấy cảnh sát từ hai giờ trước, ở đầu kia của khu nhà. Hình như họ mở tất cả các gara, ít nhiều ngẫu nhiên, chắc chắn là để tìm một chiếc xe Clio cho thuê màu xám. Nếu cảnh sát đi qua trước nhà bà Chantal Letellier và chỉ thấy một căn nhà đóng kín, lặng lẽ, tối om, gara trống rỗng, họ sẽ không dừng lại. Ít ra là có thể như thế...

Martial lùi lại rồi vớ lấy điều khiển chiếc tivi nhỏ. Anh chỉnh âm thanh xuống mức nhỏ nhất và bật màn hình. Rồi nằm vật xuống chiếc ghế dài.

Sofa ngủ bên cạnh, trong phòng của cháu trai bà Chantal Letellier, một căn phòng tám mét vuông nhỏ xinh được trang trí bằng những con rối Créole, vỏ ốc, sao biển, diều và những chiếc thuyền buồm nhỏ.

Sofa tỏ ra ngoan ngoãn. Quá ngoan ngoãn. Gần như im lặng. Nói thật lòng, Martial không có căn cứ nào để đánh giá, vì đây là lần đầu tiên anh ở một mình với con bé. Những suy nghĩ gì có thể lướt qua đầu óc đứa trẻ được bao bọc từ khi sinh ra như một con búp bê bằng sứ này? Cô bé có sức lực nào để chống chọi với hàng loạt sự kiện xảy ra tới tấp như vậy? Tất nhiên, con bé đã hôn anh, đã mỉm cười với anh, đã trả lời anh “Vâng, thưa ba” khi anh vụng về nói “Chúc ngủ ngon, con gái yêu”.

Nhưng từ đáy lòng, con bé có thể nghĩ gì về anh?

20h45

Trên kênh Réunion 1, chương trình thời sự đã được phát từ gần một giờ. Lần thứ ba Martial quan sát bức ảnh Liane hiện lên trên màn hình, rồi hình ảnh tiếp theo là thông báo triển khai kế hoạch Papangue[33]. Số điện thoại của ComGend chạy trên dòng thông báo bên dưới màn hình, trong khi ảnh của chính anh hiện ra, tiếp theo là ảnh Sofa. Giọng một bình luận viên khác đưa ra những lập luận quyết đoán: Hai vụ giết người. Những bằng chứng rõ ràng... Nguy hiểm và có thể có vũ khí... Kêu gọi nhân chứng...

Bức ảnh chân dung của Martial và Sofa cuối cùng cũng biến mất, nhường chỗ cho gã phóng viên sầu não nói thêm vào sau mỗi chớp sáng: Khẩn cấp, cảnh giác, cẩn trọng...

Martial ngồi thẳng trên ghế, gác hai chân lên chiếc bàn thấp trước mặt. Anh cảm thấy bình tĩnh đến lạ lùng, gần như xa lạ với cảnh náo loạn mà anh đã gây ra, mặc dù anh đang phải chịu những hậu quả khủng khiếp. Giống như đứa trẻ vô tâm đã quẹt một que diêm trong cánh đồng rơm, đã ném một hòn đá trên đường cao tốc vào ngày người ta ùn ùn đổ đi chơi... Và đang nhận thấy những tác hại mà không có cách nào để thay đổi dòng chảy của các sự kiện.

20h51

Ba đã giết mẹ!

Tôi đã nghi ngờ từ khi bọn trẻ con trong bể bơi nói thế, nhưng bây giờ thì tôi tin chắc. Người ta đã nói ở mục tin tức, nhiều lần rồi. Ba đã để tiếng tivi rất nhỏ, nhưng dù sao tôi vẫn nghe thấy.

Còn có cả ảnh của nhà tôi nữa. Ba đã giết mẹ.

Tôi có cảm giác đã đứng sau cánh cửa mở của phòng khách nhiều giờ liền.

Thật sự, tôi đã cố ngủ mãi nhưng không ngủ được.

Không thể.

Tôi xuống khỏi giường và đi ra thật khẽ, không một tiếng động. Ba đã nói với tôi là không được nói to, không được làm đổ thứ gì, không được bật đèn.

Ba ngồi trên ghế dài nhưng từ nơi đang đứng, tôi chỉ nhìn thấy mũi giày của ba trên chiếc bàn thấp. Trừ phi ba đứng lên, đi ra cửa sổ, nhìn ra ngoài qua tấm rèm.

Như lúc này. Tiếng xe ôtô trên phố bỗng nhiên to hơn tiếng nói trong tivi. Như thể có ánh đèn pha chiếu vào trong phòng, rồi không có gì nữa, chiếc xe đã đi qua.

Ba vẫn đứng rình.

Tôi sẽ không nói to, chỉ đủ để ba nghe thấy tiếng tôi thay vì tiếng những phóng viên trong tivi.

— Ba ơi, mẹ có bị đau không, khi ba giết mẹ ấy!

20h52

Martial quay phắt lại, như bị điện giật. Điều duy nhất anh nghĩ được để trả lời Sofa là đưa một ngón tay lên trước miệng. Có ánh đèn bật sáng trong ngôi nhà gần nhất. Hẳn là những người hàng xóm đã về. Martial vẫn cầm điều khiển ở tay, anh liền tắt tiếng.

— Im đi, Sofa.

Anh quay lại. Mọi thứ bỗng đảo lộn. Đôi chân không còn giữ nổi anh.

Sofa nằm im trên sàn nhà. Một vũng máu nhỏ chảy ra từ dưới trán.

Chú thích:

[33] Kế hoạch can thiệp tức thời của cảnh sát nhằm khoanh vùng, ngăn ô để định vị và chặn bắt một hoặc nhiều nghi phạm.