Chương 22 CHIM CẮT ĐÂU, RA ĐI
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
8h04
Tôi đi trên đại lộ lớn dành cho khách bộ hành đi xuống bãi biển. Hai bên đường, các ngôi nhà hình hộp sơn màu phấn, giống như những ngôi nhà búp bê mới tinh, mái hoặc tường nhà có thể nhấc ra được. Tôi đánh vần tên phố trên một tấm biển treo dưới chữ thập màu xanh lục của hiệu thuốc. “Đường đi dạo Rodrigues”.
Từ khi ba đóng cửa lại sau lưng tôi, tôi đã vâng theo tất cả các chỉ dẫn. Rất ngoan ngoãn. Không chạy. Đi trên vỉa hè. Xuống cầu thang. Đi qua đường. Đến con đường đi bộ rộng không có ô tô nhưng cũng không bao giờ được chạy.
Tôi đã ghi nhớ hết những điều cần làm tiếp theo. Đến mỗi cửa hàng, đưa cho người bán hàng danh sách những thứ cần mua. Chờ. Trả tiền.
Dễ dàng, mặc dù phải đeo đôi kính mát to tướng nên cứ bước vào bóng râm là tôi lại không nhìn thấy gì. Nhưng ba đã nói rất nghiêm túc. Không được quyền bỏ nó ra!
Ở đầu phố, gần bãi biển, có một cảnh sát mặc đồng phục. Ông ta đứng một mình. Ông đứng thẳng, chỉ có đôi mắt là cử động sang mọi hướng, giống như con mèo lười đang giám sát lũ chim sẻ.
Lúc này, ông ấy đang nhìn tôi. Chắc là tôi đã có cử chỉ gì đó khiến ông ngạc nhiên. May thay, tôi đã không hét lên, cũng không làm gì, tôi cố gắng càng kiềm chế càng tốt. Trong khi mọi thứ đang đảo lộn trong đầu tôi.
Chính là tôi ở trên tờ báo! To tướng, ngay trên trang nhất, với ba và mẹ. Có cả chồng báo đặt trước hầu hết các cửa hàng. Thế nhưng tôi vẫn phải tiếp tục đi bình thường, như ba đã dặn. Phải ranh ma. Trên bức ảnh ở tờ báo, tôi mặc chiếc váy vàng, tóc dài, còn nhìn thấy cả mắt tôi nữa. Không ai có thể nhận ra tôi. Dù sao thì cũng chắc chắn không phải là ông cảnh sát mèo đực to xác này.
Tôi vào thẳng cửa hàng thực phẩm.
— Cháu muốn gì, cậu bé?
Tôi câm lặng và đưa danh sách cho người phụ nữ đứng sau mấy chiếc sọt. Bánh mì, giăm bông, bánh ga tô và chuối. Bà ta mất đến cả giờ đồng hồ để xếp tất cả các thứ vào túi xách. Khi bà làm xong, và sau khi bà mất cả một giờ nữa để trả tiền lẻ lại cho tôi, tôi chỉ trả lời rất nhỏ, gần như thì thầm:
— Cháu cảm ơn bà.
Ba đã nói với tôi là không được đổi giọng, chỉ nói càng nhỏ càng tốt, như thể tôi đang nhút nhát.
Tôi đi ra. Cảnh sát mèo béo vẫn ở đó, ông ta không nhúc nhích nhưng cứ như thể ông ta đang lại gần, giống như trò Một, hai, ba, mặt trời.
Tôi đi tiếp như chưa từng có chuyện gì.
Bốn cửa hàng. Hai cửa hàng quần áo, một cửa hàng hoa, một cửa hàng bánh kẹp.
Tôi đi qua. Cố gắng bước thật nhẹ nhàng. Một hiệu sách.
Tôi bước vào.
— Cháu tìm gì nào, cậu bé?
Tôi ngước mắt lên. Ngay lập tức, ông ta khiến tôi sợ hãi. Một người Trung Hoa.
Tôi sợ người Trung Hoa, tiếp sau lũ quỷ ăn thịt người và cướp biển Caribê thì tôi sợ người Trung Hoa nhất. Cả ở Paris, trong các nhà hàng, tôi cũng sợ họ. Mẹ rất thích ăn ở đó mỗi khi chúng tôi đi chợ, nhưng tôi thì không. Ở trường, Timéo kể rằng họ ăn những thứ kỳ quặc, ăn thịt chó lạc, nhện và cá không mắt. Ở đây thì họ ăn dưa chuột đầy nhớt. Tôi khẽ giở tờ giấy ba đưa cho, vừa tự mắng mình là ngốc.
Tôi biết rõ rằng Timéo kể toàn chuyện linh tinh. Với lại người Trung Hoa này bán sách... Và báo.
Lại có ảnh tôi, ngay trước mũi, đúng ngang tầm mắt. Tôi thầm đánh vần những chữ hoa in đậm.
KẺ GI-ẾT NGƯ-ỜI ĐANG B-Ỏ TR-ỐN.
— Cháu muốn mua báo à, cậu bé? Tuổi này mà đã biết đọc rồi sao?
Tôi cúi đầu, nhăn trán, nhìn vào đôi dép con trai đang đi. Tôi chỉ có một thứ cần mua, nhưng tôi phải đọc để hỏi, mà cửa hàng thì quá tối, tối hơn cả một căn hầm ma. Đành vậy, tôi không thể làm khác được, tôi bỏ cặp kính đen ra và đánh vần không hề vấp.
— Một bản đồ tỷ lệ 1/25.000. Loại 4406 RT.
Người Trung Hoa ngần ngừ một phần tư giây, rồi chìa ra một tấm bản đồ màu xanh lơ gấp vuông vắn.
— Cháu sắp đi cắm trại với ba mẹ trên núi à, cậu bé?
Tôi không trả lời, chìa ra một tờ tiền, cúi đầu, đôi dép của tôi xấu quá. Dù sao thì cũng tốt vì tôi gặp phải một người Trung Hoa. Hẳn là ông ta nghĩ tôi sợ. Ông ta chắc đã quen rồi.
Tôi đã có đủ. Tôi bước ra.
Viên cảnh sát lại di chuyển. Ông ta chơi gian, ông ta đang đi trên đường dành cho người đi bộ, bây giờ ông ta ở phía trên tôi. Chắc chắn tôi sẽ phải gặp ông ta thì mới trở lên ngôi nhà của bà già tóc xanh lơ nơi ba đang đợi được.
Không sao. Không sao. Không sao. Ông ta không thể nhận ra tôi!
Hai mươi mét nữa.
Nào, ta chơi trò khác, chấm dứt trò Một, hai, ba, mặt trời, chuyển sang trò Chim cắt đâu, ra đi. Tôi quá giỏi trò Chim cắt đâu, ra đi. Mẹo chơi để chuyển từ bên này sang bên khác mà không bị bắt, chính là khiến người ta quên mình đi. Không ngu ngốc chạy như những thằng con trai tưởng mình quá giỏi mà lại luôn bị bắt trước tôi.
Tôi đi qua trước mặt viên cảnh sát mà không thay đổi nhịp điệu, thậm chí không cả quay đầu đi. Có thể ông ta nhìn tôi, có thể ông ta đang để mắt tới tôi, thậm chí có thể ông ta đang nhìn theo sau lưng tôi. Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, tôi mặc kệ, ông ta không thể nhận ra tôi, con chim cắt to béo vô dụng đó.
Ba mươi mét nữa.
Tôi chỉ còn phải đi qua phố. Giờ thì có thể quay đầu lại rồi. Viên cảnh sát đã ở xa, ông ta đi về phía bãi biển, ở đầu kia đường. Tôi quá giỏi!
Qua đường xong, chỉ còn phải leo lên một cầu thang hai mươi bậc và sau đó, tôi có thể chạy, chạy, nhanh, nhanh lên, tôi muốn chạy quá rồi. Tôi chỉ còn phải để cho những chiếc ôtô chạy qua hết.
Chỉ có một chiếc. To và đen với mấy bánh xe rất cao để chạy trên đường núi.
Nó đi chậm lại. Dừng lại để tôi đi qua.
Tôi đặt một chân lên lối đi bộ sang đường, rồi quay đầu lại theo phản xạ.
Người đàn ông ngồi trước vô lăng quá kỳ cục! Ông ta có nước da sẫm, gần như màu cam, mặc chiếc áo sơmi Ấn Độ và đội trên đầu mũ lưỡi trai xanh lục có thêu một con hổ màu đỏ. Một người Malbar, ba gọi những người này như thế, trong khách sạn cũng có một người cắt cỏ là người Malbar. Ông ta cũng đeo kính mát.
Đầu người đàn ông đó cứ ngoảnh theo tôi trong khi tôi băng qua đường, tôi leo lên bậc cầu thang và vòng tránh cây cọ nằm giữa lối đi. Tôi có một cảm giác khủng khiếp, cả người tôi run rẩy, những con kiến điên cuồng chạy trên chân tôi, tôi không nhìn thấy mắt ông ta, nhưng, nhưng tôi gần như chắc chắn... ông ta đã đoán ra là tôi cải trang.
Ông ta biết tôi là con gái! Ông ta không bị mắc bẫy như viên cảnh sát ngu ngốc hay con quỷ Trung Hoa ở hiệu sách.
Thoáng nghĩ như thế, tôi còn sợ người Malbar hơn cả người Trung Hoa. Chân tôi run lên, như thể con phố với ba cây cọ còn dài hơn cả một khu rừng có ma.
Tôi thật ngốc. Tôi gần đến nơi rồi. Ba đang đợi tôi ở đó, sau lối rẽ, tôi sắp nhìn thấy ngôi nhà rồi. Bây giờ tôi chạy trên vỉa hè mà không quay nhìn về phía chiếc xe to tướng màu đen, chắc là nó đã nổ máy đi rồi.
— Ba!
Cánh cửa nhà mở ra, tôi nhận ra ba mặc dù trông đầu ba thật buồn cười với mái tóc cắt siêu ngắn và đôi môi rất nhỏ không có râu và ria mép. Tôi lao vào hành lang, ba đóng cửa lại và hôn tôi.
Tôi rất thích được ba hôn. Việc đó không thường xuyên. Rốt cuộc, tôi cũng thích ở một mình với ba. Chúng tôi làm nhiều điều kỳ quặc hơn là khi ở với mẹ. Những trò chơi mới. Những trò chơi mà tôi luôn giỏi nhất! Tôi đưa mấy cái túi cho ba, tôi đã chiến thắng trong cuộc truy tìm kho báu mà không bị bắt! Và nhất là, chiều nay, chúng tôi sẽ gặp lại mẹ.
Ba xem từng thứ có trong chiếc túi thứ nhất, ba có vẻ hài lòng, quá tự hào về tôi, ba lùa tay vào trong tóc tôi, như để làm nó rối tung lên.
Tôi chỉ muốn khóc vì mái tóc của mình. Bây giờ tôi nghĩ lẽ ra không cần phải cắt nó. Có lẽ chỉ cần đội mũ lưỡi trai là đủ, một cái mũ to màu xanh lục với một con hổ ở trên như mũ của người đàn ông Malbar đó.
Ba đã xem xong những thứ đựng trong túi cuối cùng, cái túi có tấm bản đồ.
— Con là nhà vô địch, con yêu ạ.
— Mình đi gặp mẹ thôi chứ ba?
Ba choàng tay ôm tôi.
— Con nghe kỹ này, Sofa. Ba sẽ khóa cửa nhà lại. Ba sẽ bật tivi cho con. Con để tiếng thật nhỏ và nhất là không mở cửa cho bất kỳ ai. Con đừng rời khỏi chiếc ghế dài. Bây giờ con về rồi, ba sẽ đi tắm. Chỉ khoảng năm phút thôi, rồi sau đó, chúng ta đi...
8h21
Mới xem Titeuf được hai phút, không hơn, tôi nghe có tiếng xe bên ngoài, ngay trước cửa nhà. Tôi lưỡng lự không biết có nên đứng dậy không.
Tôi cho tiếng tivi nhỏ hơn nữa. Titeuf đã bị khóa miệng! Có tiếng động trong gara, cái gara mà ba đã để mở.
Như thể có một chiếc xe đi vào đó.
Tôi những muốn ít nhất là đi ra cửa sổ để xem có đúng không. Tôi có cảm giác thật sự chiếc xe không đậu ngoài phố. Nó ở đó, rất gần, tôi nghe thấy tiếng động cơ.
Có một cái cửa giữa gara và nhà. Nếu đúng thế thì nó đang mở.
Ai đó có thể vào nhà.
Không biết tại sao, tôi lại nghĩ đến người đàn ông Malbar có khuôn mặt màu cam trong chiếc xe đen có bánh lớn. Tôi phải gọi ba, nhưng ba đã bảo tôi gây càng ít tiếng động càng tốt. Thế nhưng tôi lại phải gào to thì ba mới nghe thấy tôi, vì ba đang tắm. Tôi không thể vào phòng tắm, tôi còn không được phép ra khỏi chiếc ghế.
Trừ phi...
Tôi đứng dậy. Khẽ khàng bước đến bên cửa phòng tắm, lớp thảm dày lút chân.
Không có gì. Không còn gì. Tôi không còn nghe thấy tiếng động nào. Cả Titeuf và Nadia đều câm lặng trong tivi.
Cả tiếng động trong gara cũng không.
Thậm chí tôi còn không nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.