Chương 23 CAP CHAMPAGNE
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
8h32
— Chúa ơi, anh không hiểu sao, đại tá? Bỏ chốt chặn sẽ là điều ngu ngốc tột bậc.
Aja bấu chặt chiếc điện thoại. Laroche gọi cho cô ngay sau khi nói chuyện xong với tỉnh trưởng. Cùng lắm là mười phút; vẫn ông tỉnh trưởng ngay trước đó đã phải hội đàm qua video với một bộ trưởng nào đó, của Bộ Nội vụ hoặc Bộ Hải ngoại. Cùng lắm là hai phút. Rõ ràng là chuyện đang nóng lên... theo từng đợt. Một thác nước quan liêu nặng nề thêm sau mỗi cấp hành chính để rồi đổ xuống đầu cô qua miệng đại tá Laroche.
— Những cái chốt chặn chết tiệt của cô huy động hết ba mươi người của tôi từ tối qua, đại úy Purvi ạ. Kết quả duy nhất chỉ là một cảnh hỗn độn chưa từng thấy ở Réunion kể từ hồi con đường ven biển bị sụt lở vào tháng Hai năm 2006.
— Đại tá, hãy tin tôi! Bellion sẽ ra khỏi hang, đêm qua hắn trốn để cho con hắn ngủ, hắn không có cách nào khác, nhưng bây giờ hắn sẽ phải tính cách khác. Vấn đề chỉ là phải kiên nhẫn thôi.
Aja quan sát tấm bản đồ Saint Gilles được chiếu trên tường của đội cảnh sát.
— Quá một phần ba các ngôi nhà trong vùng đã được lục soát. Trừ phi Bellion đã sang bên kia đảo. - Laroche bình thản nói. Lạnh lùng. Không gây sự.
Aja nổ tung.
— Không thể nào! Bellion đã bị mắc vào thòng lọng. Chỉ cần kéo nhẹ mối buộc. Tôi biết rõ vùng này, đại tá...
— Tôi nghi ngờ điều đó, đại úy Purvi. Cô biết rõ vùng này hơn tôi, nếu cô muốn ám chỉ điều đó. Nhưng như thế cũng không ngăn cản tôi biết việc của mình và có những người phối hợp có năng lực. Hôm nay là thứ Hai dịp lễ Phục sinh, ngày đi cắm trại truyền thống của người Créole lên vùng Thượng. Tất cả các thành phố trên đảo đều vắng người. Các chốt chặn của cô sẽ gây ra cảnh lộn tùng phèo lịch sử trong truyền thống ẩm thực của đảo.
— Đúng thế, đại tá ạ, Bellion biết điều đó. Hắn sẽ tìm cách lợi dụng điều đó để chui qua các mắt lưới.
Laroche im lặng một lát, hình như đang suy nghĩ. Theo đúng lô gích, lẽ ra Aja phải nói với anh ta về việc một nữ tiếp viên đã tiếp đón Martial Bellion ở sân bay Roland Garros. Giữ lại những thông tin loại này sẽ là lỗi nghiệp vụ, cô biết rõ điều đó. Chỉ trừ phi cô không thực sự giữ kín, mà chỉ giữ lại một thời gian ngắn. Ngay khi Christos báo cáo lại, cô sẽ chuyển giao thông tin. Nếu nó quan trọng...
Laroche thở dài ở đầu dây bên kia.
— OK, đại úy Purvi. Ta sẽ giữ các chốt chặn ở quanh Saint Gilles thêm vài giờ nữa. Chuyện này sẽ ầm ĩ đến tận quảng trường Beauvau nhưng lúc này ta không còn hướng nào khác.
Aja áp lưng vào bức tường trắng của văn phòng đội cảnh sát. Cô đã thắng.
— Cảm ơn đại tá. Người ở đây cũng mệt rồi. Họ đã canh chừng suốt đêm nhưng họ sẽ không bỏ cuộc, nếu tôi yêu cầu họ tiếp tục...
— Đừng làm quá, đại úy Purvi...
— Đừng quá nghĩa là sao?
Laroche không nổi cáu. Aja ngờ rằng anh ta có toàn bộ thông tin về các sĩ quan trên đảo, các nét tính cách của đại úy Aja Purvi hẳn cũng được nêu ra. Gạch chân bằng mực đỏ.
— Giải thích với cô thế nào nhỉ, đại úy? Để đơn giản, tôi sẽ quay lại ẩn dụ vừa rồi của cô, cái thòng lọng và nút thắt, cô nhớ không? Ẩn dụ của cô rất thú vị, nhưng nó bị sai. Nói chính xác là không đầy đủ. Kế hoạch Papangue là một chiến dịch rất phức tạp, ngay cả trên một hòn đảo như Réunion. Cái mà chúng ta giăng ra không phải là thòng lọng, mà là tấm lưới, bao gồm rất nhiều sợi dây kết nối với nhau. Và điều quan trọng nhất, đại úy ạ, chính là cách thắt nút. Đây không phải là một tấm lưới trắc địa đơn thuần, mà đúng ra là nhiều vòng tròn nằm trong nhau, bắt đầu từ vòng tròn thứ nhất, đơn giản nhất, được vạch ra vài trăm mét xung quanh nơi Bellion đã bốc hơi, cho đến những vòng tròn khác, phức tạp hơn, lôi kéo sự tham gia của rất nhiều tác nhân, các phương tiện giao thông, các mạng lưới giám sát, các đội hành động chuyên nghiệp...
Gã khốn này muốn đi đến đâu đây?
— Cô yên tâm, đại úy Purvi ạ, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng ở cô...
Im lặng. Lần này là có tính toán.
—... để duy trì sợi dây ở vòng tròn thứ nhất...
Aja tưởng tượng ra nụ cười của gã Laroche đạo đức giả. Không chắc là gã nhìn thấy ngón tay thối mà cô dành cho gã.
8h36
Aja ngồi xuống chiếc võng mắc giữa hai cây phi lao, đặt máy tính lên đầu gối. Cô luôn thấy việc mắc võng ở bãi đỗ xe của đội cảnh sát là buồn cười, lại một ý tưởng của Christos, nhưng cô không vì chuyện quá nhỏ này mà biến tất cả đồng nghiệp trong đội cảnh sát thành kẻ thù... Hôm nay, sau một đêm gần như không ngủ, cuối cùng cô cũng thấy dễ chịu khi được ru ngủ trong khi đang kiểm tra email.
Ánh mặt trời chiếu là là, gió từ biển thổi vào qua các ngôi nhà, hàng cây cọ đổ bóng mát, từng ấy điều kiện lý tưởng để tự tặng mình một khoảng trống nhỏ giữa cuộc truy đuổi và tập trung vào tâm lý của Martial Bellion, mặc dù cô không tin lắm vào những lý thuyết lờ mờ về những kẻ giết người tái phạm vốn được những người tự cho mình có tài nhận diện rao giảng ở trường đại học: phương thức hành động, chữ ký, tâm lý đồi trụy và ái kỷ, khủng hoảng cảm xúc và những điều ngu ngốc khác tương tự. Cô vẫn luôn cho rằng các cảnh sát này che đậy năng lực kém cỏi của họ bằng cách chém gió, gần giống với những giáo viên không có khả năng giảng dạy bị điều chuyển về IUFM[37].
ComGend đã hành động, họ đã gửi đến tất cả các đội cảnh sát chịu trách nhiệm giữ một đầu dây của tấm lưới nổi danh của Laroche một email mật gắn kèm bốn tệp tài liệu. Aja mở tài liệu đầu tiên. Nó được sở cảnh sát Deuil la Barre soạn thảo khẩn cấp. Trong đó là hồ sơ lý lịch vắn tắt của Martial Bellion.
Sinh tại Palaiseau năm 1973. Trải qua thời niên thiếu ở Orsay rồi ở Ulis.
Sau hai năm học ngành STAPS[38] tại trường Paris 11, hắn rời trường đại học mà không có bằng, ngoại trừ một chứng chỉ giám sát bơi lội và một chứng chỉ khác về đồng hành trên thuyền kayak, sau đó đến Réunion. Khi đó hắn hai mươi mốt tuổi. Hắn trở thành hoạt náo viên thể thao cho câu lạc bộ bơi thuyền Bourbon ở Saint Gilles. Hắn đã ở đó trong chín năm. Tháng Chín năm 1996, hắn kết hôn với Graziella Doré, người quản lý của quán bar - nhà hàng Cap Champagne trên bãi biển Boucan Canot. Graziella lúc ấy đang có thai ba tháng. Cậu bé Alex sinh ngày 11 tháng Ba. Ba mẹ cậu ly hôn sau đó mười tám tháng và chia nhau trông giữ cậu. Mỗi người một cuối tuần.
Chủ nhật ngày 4 tháng Năm năm 2003, là cuối tuần đến phiên Martial trong con, thi thể Alex được các khách du lịch tìm thấy, cậu bé bị chết đuối trên biển. Tin này chiếm trang nhất của các báo trong vài ngày. Viên dự thẩm do dự khá lâu trong việc định tội giữa ngộ sát và gây chết người do tai nạn. Sau nhiều bàn cãi dài dòng, kết luận đưa ra là gây chết người do tai nạn, điều đó tránh cho Martial Bellion việc phải ra trước tòa án tiểu hình... và giải thích việc không có dấu vết nào về vụ án được lưu trong hồ sơ của cảnh sát.
Martial Bellion rời Réunion vài tháng sau đó. Quay lại Pháp. Hắn gặp Liane Armati vào năm 2005. Josapha ra đời vào tháng Một năm 2007. Họ cưới nhau vào năm sau đó. Từ năm 2009, Martial là bảo vệ của một phòng tập thể dục tại vùng Paris, ở Deuil la Barre. Liane Bellion đã bỏ học để nuôi dạy con gái.
Chỉ có thế.
Aja ngáp. Ánh mặt trời xuyên qua hàng phi lao, đốt nóng gáy cô. Chiếc võng rung rinh. Cô có cảm giác đang bập bềnh trên một tấm đệm hơi giữa đại dương. Một đại dương nơi ta vẫn bắt được sóng Wi-Fi. Cô lại ngáp và nhấp chuột vào tệp tài liệu thứ hai.
Cô phát hiện ra một báo cáo vắn tắt về tai nạn của Alex Bellion, do thẩm phán Martin Gaillard, người chịu trách nhiệm tổng hợp thông tin, soạn thảo.
Tối xảy ra thảm kịch, Martial Bellion đang trông Alex. Mọi chuyện xảy ra trong khoảng từ 22h, thời điểm Martial Bellion đón con từ nhà mẹ cậu bé, trên bãi biển Boucan Canot, đến 6h sáng hôm sau, thời điểm mà thi thể cậu bé Alex, sáu tuổi, được tìm thấy đã chết đuối trên bờ biển. Kết quả điều tra của tòa án đối với Bellion là không thể chối cãi và quy tội một cách chắc chắn cho người cha đã không giám sát con. Tất cả các khách hàng của Bambou Bar, cách bãi biển Boucan Canot một trăm mét, đều khẳng định rằng Martial Bellion đã uống hết cốc này đến cốc khác trong khoảng thời gian con trai hắn chết đuối. Tình tiết tăng nặng là Martial Bellion không hề báo động. Chính cảnh sát là người đến báo hung tin tại căn hộ của hắn ở Saint Paul vào sáng hôm sau. Martial Bellion có 1,2 gram cồn trong máu và 150 nanogram cần sa trong nước tiểu.
Chết tiệt...
Aja nhắm mắt. Đương nhiên, cô nghĩ đến Jade và Lola.
Cha mẹ làm sao có thể sống sót sau một thảm kịch như vậy? Họ còn gì để gây dựng lại sau đó?
Phải chăng Martial Bellion đã trở thành quái vật do cẩu thả? Gần như do ngẫu nhiên? Cô tưởng tượng ra một khớp nối, vừa ngu ngốc vừa bần tiện. “Con đừng đi đâu, Alex, ba chỉ đi hút thuốc và uống một lát ở đằng kia, đầu bãi biển ấy, ba sẽ về ngay lập tức, đó không phải chỗ dành cho trẻ con...”
Phải chăng tất cả đều có thể bị đảo lộn chỉ bởi vài ly rượu quá chén? Đầu tiên là một mạng sống, rồi đến nhiều mạng sống khác...
Liane Bellion. Rodin. Sofa Bellion.
Aja nhấp chuột vào tệp tin thứ ba: bản chụp PDF một bài viết trên tờ nhật báo đảo Réunion hiện ra, bài đăng ngày 1 tháng Bảy năm 2003, tức hai tháng sau vụ tai nạn. Một mục nhỏ thông báo đóng cửa quán bar - nhà hàng Cap Champagne do Graziella Doré quản lý. Để thêm mắm dặm muối, phóng viên không bỏ qua việc nhắc lại thảm kịch về cái chết của Alex. Mặc dù anh ta hiểu rằng Graziella Doré khó mà có thể tiếp tục sống đối diện với những con sóng đã từng đưa thân thể đã chết của con trai về với cô, nhưng những hậu quả của việc đóng cửa kinh doanh cũng rất thê thảm: bảy người Créole hôm trước hôm sau đã rơi vào cảnh thất nghiệp! Nhân viên quầy bar, nhân viên phục vụ, đầu bếp... Lao công...
Aja ghi nhận sự trùng hợp kỳ lạ. Chính ba mẹ cô cũng từng là nhân viên của khách sạn Alamanda trong nhiều năm. Một công việc bấp bênh giống như công việc của bảy người Créole được nhắc đến trong bài báo. Bối rối, Aja đẩy lập luận đi xa hơn: chắc chắn là trong số những người Créole đột nhiên bị mất việc làm do cái chết của Alex Bellion, một vài người đã tìm cách chuyển sang làm ở Alamanda. Tuy nhiên, không một nhân viên khách sạn nào trong số những người được hỏi sau khi Liane Bellion biến mất nhắc đến vụ án cũ này: Gabin Payet, Eve Marie Nativel, Naivo Randrianasoloarimino, Tanguy Dijoux.
Tại sao?
Trong một góc trí não, Aja ghi nhận rằng cần phải xác minh nhân thân của bảy nhân viên ở Cap Champagne. Toàn bộ vụ điều tra, ngay từ đầu, dựa trên một định đề cơ bản: Martial Bellion là thủ phạm duy nhất có thể gây án. Năm nhân chứng chống lại một, trong đó có lời khai của Eve Marie Nativel khẳng định rằng Liane Bellion không hề ra khỏi phòng 38. Cô vẫn nhớ rõ từng lời trong kết luận đã được kiểm chứng với Christos: “Khó mà tưởng tượng rằng toàn bộ nhân viên trong khách sạn lại liên minh cùng chống lại một người. Họ hành động như thế vì lý do chết tiệt gì chứ?”
Năm nhân chứng chống lại một.
Cô hoang tưởng rồi! Có lẽ cô phải ngủ.
Cơ thể cô đòi hỏi điều đó. Khẩn khoản. Trừ việc các ngón tay cô vẫn nhảy múa trên bàn phím, tất cả các bộ phận và cơ quan khác trong cơ thể dường như đang hoạt động chậm lại, gần như ở chế độ chờ. Suy nghĩ của cô bay về phía bãi biển Boucan Canot. Cô không thể ngăn mình nghĩ đến số phận kỳ lạ của bãi biển vốn là biểu tượng cho hòn đảo. Chính sự nguy hiểm đã làm nên sức hấp dẫn của nó, bãi biển mấp mô với những con sóng lừng, không có vùng phá ở Boucan Canot, chỉ có những con sóng đẹp cho người lướt sóng ở tất cả các cấp độ. Cho đến khi vào tháng Chín năm 2011, vận động viên lướt sóng nổi tiếng nhất vùng đã bị một con cá mập nuốt trọn ở cách bãi biển mười lăm mét... Một cơn chấn động đối với khách du lịch và một thảm họa đối với các khách sạn, nhà hàng và cửa hiệu, không có gì đáng so sánh với một vụ chết đuối do tai nạn, cách đây mười năm, mà mọi người đều đã lãng quên...
Aja ngáp. Cô đấu tranh chống lại cơn buồn ngủ bằng cách mở tệp tin thứ tư. Cô phát hiện ra một cuộc nói chuyện dài với Agnès Sourisseau, cô giáo của Alex Bellion. Rõ ràng là một tài liệu khác được thẩm phán Martin Gaillard đưa vào hồ sơ.
Câu hỏi của thẩm phán.
“Martial Bellion là người cha thế nào?”
Aja đọc chéo câu trả lời dài dòng của cô giáo.
“Martial Bellion là một người cha hay vắng mặt, hay thay đổi, không tập trung lắm. Ngược lại, Graziella Bellion là người thực tế. Một mình cô đảm nhận việc dạy dỗ Alex. Dù sao cũng là một mối quan hệ vợ chồng khá kinh điển, theo cô giáo. Martial Bellion chỉ đơn giản là chưa sẵn sàng làm cha. Chưa sẵn sàng hy sinh những say mê cá nhân vì một đứa trẻ.”
“Say mê cá nhân?”
“Thể thao, bạn bè, rượu bia, cần sa... phụ nữ.”
“Phụ nữ?”
“Martial Bellion đẹp trai. Dáng thể thao. Lướt từ bữa tiệc này sang cuộc vui khác. Anh ta chỉ cần búng ngón tay, mặc dù tôi nghĩ là trước khi Alex chết vài tháng, anh ta đã khôn ra, và ít nhiều có cặp với một cô gái trẻ người Créole.”
“Nghĩa là thảm kịch không khiến cô ngạc nhiên?”
“Không, không. Tôi không nói thế. Martial Bellion không phải là một người cha biết điều lắm, nhưng từ đó dẫn đến việc tưởng tượng ra vụ tai nạn thì...”
“Đúng thế. Đã có thể xảy ra chuyện gì?”
“Ai mà biết được? Khác với các bãi biển khác ở vùng phá, Boucan Canot nguy hiểm, do vách đá ngầm, ta sẽ bị trượt chân ngay tức khắc. Cậu bé Alex không biết điều đó. Đó là một cậu bé thích bơi như người lớn. Thật kinh khủng khi nói điều đó, nhưng cậu rất ngưỡng mộ cha. Cậu bé luôn vẽ hình anh ta, trên một tấm ván trượt buồm hoặc ván lướt, giữa bầy cá. Về phía anh ta, như tôi đã nói, Martial Bellion thích bạn bè, gái đẹp qua đường, những đêm sôi động hơn... Anh ta không độc ác, chỉ là giống với anh trai hơn một người cha... Với lại... Tất cả những gì tôi kể với ông, là những điều chúng tôi đã sắp xếp lại sau vụ việc, để giải thích. Nếu ông hỏi tôi trước vụ tai nạn, có lẽ tôi sẽ khẳng định với ông là cậu bé Alex là một đứa trẻ hoàn toàn cân bằng, và mặc dù cha mẹ ly hôn, cậu sẽ lớn lên trên hòn đảo này như trong một câu chuyện cổ tích, được thụ hưởng lý trí và uy thế của người mẹ, cùng sự phóng khoáng của người cha..”
“Những đứa trẻ khác trong trường phản ứng thế nào sau cái chết của Alex?”
Aja sẽ không đọc câu trả lời. Ít ra là ngay bây giờ.
Cô ngủ thiếp đi, được ru vỗ bởi những làn gió tín phong và nhịp võng đung đưa.
Chú thích:
[37] Bộ Giáo dục Pháp.