Chương 24 CÁNH CỬA GARA
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
8h47
Tôi sợ.
Không còn tiếng động nào, cả trong nhà lẫn trong gara. Tôi chỉ nghe thấy tiếng những nắm tay nhỏ bé của mình gõ vào cửa phòng tắm.
Càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, ba cũng ra khỏi phòng tắm. Ba đã thay quần áo. Ba choàng tay ôm tôi.
— Ba đây, con yêu. Ba đây rồi.
Thật kỳ cục, ba không hỏi tại sao tôi lại đập vào cánh cửa như một con điên. Đột nhiên, tôi không dám nói với ba về chiếc xe mà tôi nghe thấy dừng lại trong gara. Ngay bên cạnh, ngay sau cánh cửa. Tôi nghĩ đến một chuyện khác, còn kỳ cục hơn. Tóc ba không ướt. Chắc là ba đã sấy khô, hoặc ba không cho nước chảy vào đầu. Đó là điều tôi thích nhất trong lúc tắm, được ghé đầu dưới vòi nước.
— Ta đi nhé, con yêu? Bây giờ thì không nên chần chừ nữa.
Ba nhét quần áo vào một chiếc túi lớn: giày thể thao, quần, áo thun. Có vẻ chúng tôi sẽ đến một nơi trời lạnh. Tôi thấy thật khó tin. Từ khi ở đây, ở Réunion này, tôi chưa từng thấy nóng như thế trong đời. Hơn nữa, cậu bé ở trong nhà này, người mà tôi đang mượn quần soóc và áo, cao hơn tôi một chút, và tôi những muốn có thời gian để lựa chọn những quần áo khác, và cả thử chúng nữa.
— Sẽ ổn thôi, - ba nói.
Ba cũng đã nói rằng tôi không nên khó tính, rằng bà già tóc xanh lơ đã rất tốt bụng khi cho chúng tôi mượn tất cả đồ đạc cùng với ngôi nhà...
Ba dọn sạch chiếc tủ bên trên chậu rửa bát. Nhét những gói bánh gatô vào túi.
Tôi vẫn nhăn nhó.
— Đừng lấy những cái đấy, ba ơi, trông có vẻ không ngon...
Ba không nói gì, lôi mấy cái bánh gatô ra và để trên bàn. Ba căng thẳng. Ba lại nhìn tôi bằng một vẻ lạ lùng, vẫn vẻ mặt đó từ lúc trước, khi ba ra khỏi phòng tắm. Có thể là do anh trai đã chết của tôi. Chắc chắn là anh trai cũng có đôi nét giống tôi và chính vì thế mà ba đã bảo tôi cải trang thành con trai.
Tôi muốn có một bức ảnh của anh quá... Ba vớ lấy chiếc túi. Tôi ngước mắt nhìn ba.
— Chúng ta đi có xa không, ba?
Giọng ba cũng căng thẳng:
— Có, ba nói với con rồi mà... Sang phía bên kia đảo, để gặp lại mẹ.
Ba bước về phía cửa gara. Tôi chần chừ một giây, rồi buột miệng:
— Ba... Lúc trước con vừa nghe thấy tiếng xe, trong lúc ba đang tắm. Hình như nó dừng ngay bên cạnh... Trong... trong gara.
Ba đưa ánh mắt hoảng hốt nhìn tôi, như thể tôi vừa thông báo rằng tôi đã gọi điện cho cảnh sát để nói chúng tôi đang ở đâu.
— Con... con có nhìn thấy gì không?
— Không ba ạ. Không gì cả. Cửa gara vẫn đóng. Không có ai vào...
Ba sải bước đi dọc nhà. Tôi lúp xúp chạy theo. Ba mở hé cửa gara và quay sang phía tôi.
— Con ở đây, con yêu, ba đi xem đã...
Ba đóng cửa lại sau lưng.
Tôi sẵn sàng chờ đến vài giờ, nhưng ba quay lại gần như ngay lập tức. Ba mỉm cười với tôi, nhưng tôi thấy rõ là ba đang cố làm thế.
— Sao ạ?
— Không có gì, Sofa. Con... chắc là con nhầm... Không... không có ai.
Ba nói dối. Lại còn dở nữa. Tôi biết điều đó nhưng đóng vai cô con gái ngoan.
— Thế càng tốt, ba ạ, lúc trước con hơi sợ...
— Con ở đó, Sofa, ba chỉ xem qua trong vườn để xem đường có thông không. Khi nào ba gọi thì con chạy ra ngay nhé.
— Ba nên chú ý để cảnh sát không nhận ra ba nhé!
— Con ngoan quá, con yêu.
Ba hôn tôi. Rồi đi ra.
Có chuyện gì trong gara? Ba còn giấu tôi điều gì? Tôi cần phải biết...
Tôi mở cửa.
Trong gara, có một chiếc xe màu vàng. Nhỏ, tròn và bóng loáng. Tôi không nhận ra nhãn hiệu xe.
Tôi bước vào.
Có ai đó ngồi sau tay lái.
Tôi lại gần. Giờ thì tôi đã nhận ra.
Chính là bà già có mái tóc màu xanh lơ.
Bà ngồi đó, cứng đơ trên ghế lái. Đôi kính xanh lơ rơi xuống đất. Tôi lại gần thêm nữa, không gây tiếng động. Như thể bà già đang ngủ...
Tôi đặt tay lên cánh cửa màu vàng rồi kiễng chân lên. Và nuối tiếc ngay lập tức.
Trong một phần tư giây, mắt tôi không tin vào những gì đang nhìn thấy. Ngay lập tức, tôi hét lên!
Bà già tóc xanh lơ bị một con dao đâm vào cổ họng!
Máu chảy lênh láng từ cổ xuống, cả trên cằm, trên ngực bà, giống như một người bị dây bẩn trong lúc ăn. Chiếc váy xanh lơ bà đang mặc ướt đẫm, gần như tím lại, cùng màu với những lọn tóc xanh bị nhúng trong máu.
Tôi chuẩn bị hét tiếp, để đánh thức cả khu nhà, nhưng một bàn tay đã bịt miệng tôi.
Bàn tay to tướng của một người đàn ông lông lá mà tôi chỉ nhìn thấy cái bóng