Chương 25 MẬT NGỌT CHO THANH TRA
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
8h49
Christos đậu chiếc xe bán tải Mazda dưới mái vòm của tòa nhà mới tinh Terrasses de Roquefeuil, một khu mới của Saint Gilles được xây dựng cách bờ phá hai bước chân. Roquefeuil là cậu học trò giỏi về các kế hoạch đô thị hóa bền vững, một sự pha trộn khôn ngoan giữa những ngôi nhà có bể bơi dành cho người giàu, có tường bao và lưới sắt, với những tòa nhà rất bình dân cao vài tầng chồng đống lên nhau, tất cả những người này buộc phải học ở những ngôi trường giống nhau, đến những khu thương mại và công viên giống nhau.
Ôi trời, Christos nghĩ, ông không thật sự bị thuyết phục trước sự pha trộn bề mặt. Niềm tin của cá nhân ông, đó là chỉ có một nơi duy nhất trên đảo mà tất cả các chủng tộc hòa trộn vào nhau: bãi biển! Mọi người đều ở trần, đều bình đẳng. Thật kỳ lạ, các màu da càng lộ ra nhiều thì người ta càng bỏ quên chúng.
Viên thiếu úy bước lên ba bậc, đi vào sảnh tòa nhà và đọc tên khắc trên những tấm biển nhỏ bằng đồng: Charline Tai Leung. Cầu thang B. Tầng ba. Nhà số 11.
Chưa đầy 1% người dân đảo Réunion chấp nhận từ bỏ nhà hoặc biệt thự của họ để đến sống chồng đống trong những tòa nhà chung cư, nên người ta liền chải chuốt cho chúng; xây nhà cao tầng là giải pháp duy nhất để có chỗ ở cho mười nghìn dân Réunion phát sinh mỗi năm và chặn đứng xu thế đô thị hóa hỗn loạn ngốn hết các không gian thiên nhiên của đảo, chẳng khác gì một đám cháy rừng.
Một thang máy êm ru. Một tấm thảm chùi chân màu hồng. Một cánh cửa đỏ. Một chiếc chuông vàng óng.
Đẳng cấp!
Giữa hai hồi chuông, Christos ôn lại những ảo ảnh về các nữ tiếp viên hàng không châu Á bị quấy rầy trong giường của họ vào buổi sáng.
Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, để lộ thân hình bốc lửa khoảng một mét sáu nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát với đôi mắt to của nhân vật truyện tranh manga mới ngủ dậy. Khuôn mặt tròn được mái tóc đen cứng bao quanh, kiểu nhà thám hiểm Dora. Christos cố gắng không nhìn xuống thấp hơn, chiếc áo tee shirt mà cô ta đang mặc chỉ che được chút ít cặp đùi, khiến ông có cảm giác mỗi lần cô gái hít thở, cặp vú nhỏ đang chĩa ra lại kéo lớp vải lên, để lộ cả vùng kín.
Ông chìa thẻ ra. Cô ta dụi mắt và đào bới trong trí nhớ mù mịt.
— À vâng, đúng rồi, anh chàng ở sân bay. Ông vào đi.
Dora trơ trẽn mời ông ngồi xuống ghế trước, rồi mời cà phê.
Christos thích thú. Ông tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ mở ra toàn cảnh Ấn Độ Dương nhìn từ căn nhà, hoặc nếu xoay người một chút, là cái khe giữa cặp mông tròn rám nắng của Charline, khi cô ta cúi xuống để kéo khay đồ ăn sáng lại gần. Cà phê, bánh bích quy và mật ong.
— Cảnh sát các ông làm việc sớm nhỉ!
Christos thể hiện uy quyền.
— Trường hợp bất khả kháng, thưa cô. Chúng tôi có một kẻ giết người đang bỏ trốn. Cô hình dung ra rồi đấy. Mỗi phút đều đáng giá.
Cô ta hình dung. Đến lượt cô ta trèo lên ghế và bắt tréo chân. Chiếc áo tee shirt lại co lên đến rốn. Dora chơi trò Sharon Stone. Christos cắn môi để tránh cho chiếc lưỡi thè lè khỏi rơi vào cốc cà phê nóng bỏng. Người đẹp mỉm cười, không ngượng ngùng, đúng ra là vui thích trước vẻ bối rối của viên cảnh sát.
— Dù sao ông cũng chờ được hai giây chứ? Tôi đi mặc cái gì đó.
Tiếc quá...
Cô ta biến mất vào phòng ngủ. Christos chưa kịp chùng xuống thì cô ta đã quay lại. Đã phủ lên vai một chiếc váy mỏng bằng vải pôpơlin hồng che thêm được chừng một xăngtimét trên cặp đùi trần.
Sự e thẹn kiểu Dora.
Bù lại, cái cổ tròn kín đáo của chiếc áo tee shirt được thay thế bằng cổ váy khoét sâu tài tình, hai sợi dây mỏng mảnh chiến đấu với mong muốn tận hưởng ngày mới của hai núm vú sẫm màu.
Christos quay đầu nhìn ra phía biển. Một tấm ván lướt sóng choán hết ban công.
Lại còn thể thao nữa...
Viên thiếu úy bật ho.
— Vậy là cô đã gặp Martial Bellion ở sân bay Roland Garros? Cách đây năm ngày?
Charline cười rúc rích.
— Vâng... kẻ thù số 1 của quốc gia. Hơn nữa còn khá đẹp trai. Nếu anh ta phạm tội hiếp dâm thay vì giết người, tôi sẽ sẵn sàng tập chạy ở phía Saint Gilles.
Cô ta lại nhảy lên ghế, cách Christos một mét, và tạo dáng ngồi Lolita. Đầu gối áp vào ngực.
Cô ả đang khêu gợi ông! Có thực sự là ông đang làm việc với một cô nhóc bị ám ảnh về những nữ anh hùng đại diện cho lực lượng giữ gìn trật tự chăng? Ông ngần ngại không muốn suy đoán mà chỉ tạm thời đan hai bàn tay trên bụng dưới để che đi sự cương cứng.
— Martial Bellion muốn gì?
— Chẳng có gì bất thường. Anh ta chỉ muốn đổi ngày trên vé về.
— Anh ta có nói với cô tại sao không?
— Tôn trọng cuộc sống riêng của khách hàng, đó là điều khoản đầu tiên trong hợp đồng của chúng tôi với Corsair.
Christos nhăn nhó khó chịu.
— Thế cuối cùng, Bellion có đổi được vé không?
— Không, không thể! Anh ta muốn quay về Paris sớm hơn, nhưng tất cả các chuyến đều kín chỗ. Ít nhất cũng phải đợi một tuần để có một chỗ trên chuyến bay thẳng, cũng gần với ngày về dự kiến của anh ta, ngày 7 tháng Tư.
— Anh ta phản ứng thế nào?
— Hoảng sợ ra mặt. Anh ta đã nài nỉ. Chúng tôi đã thử mọi cách... Phức tạp là vì anh ta không có hộ chiếu. Khả năng duy nhất là bay quá cảnh, hoặc qua Sydney, hoặc qua Delhi. Đắt gấp ba lần.
— Rồi sao?
— Anh ta nói không... Nhưng anh ta đã lưỡng lự.
— À...
Christos cố gắng tập trung vào những vùng tối trong vụ điều tra hơn là vùng tối giữa chiếc váy của Charline Tai Leung và khe đùi cô ta. Martial Bellion đã kín đáo chuẩn bị quay về trước thời hạn! Gần như bằng mọi giá. Từ quan điểm của một biện lý, điều đó có thể có nghĩa là việc giết vợ không đơn thuần là tai nạn, mà là một tội ác có kế hoạch... Nhưng trái lại, tại sao lại trốn về Pháp? Bởi vì trốn ở chính quốc thì dễ hơn ở một hòn đảo ư? Hừm...
— Martian có nói với cô điều gì nữa không?
— Không. Anh ta có vẻ khá dễ mến. Bực bội nhưng dễ mến.
Trong tư thế nhào lộn trên ghế, cô gái vừa cười tươi vừa cúi xuống nhón một chiếc bích quy. Chiếc váy trượt khỏi mông và tốc lên đến tận xương cụt, trong khi cặp vú nhỏ lộ ra ngoài lớp vải và nhảy múa trước mũi viên thiếu úy. Ngồi im như tượng, không thử làm gì sẽ là sự thiếu đứng đắn tồi tệ nhất. Christos với tay về phía chiếc khay đựng đồ ăn sáng, lướt qua một bên bầu vú.
— Ông còn muốn gì khác không, thanh tra?
Cô nhóc không nhúc nhích xăngtimét nào. Da chạm da.
Christos ấp úng:
— Chút... chút mật...
Khó có thể ngu ngốc hơn.
Trong khi ông đang lưỡng lự giữa việc đưa ra lời ám chỉ ranh mãnh trực tiếp hơn hay áp thẳng bàn tay lên bộ ngực trêu ngươi kia, một tiếng giật nước bỗng át những suy nghĩ tà dâm của ông. Tiếng vòi nước mở ra rồi đóng lại. Một cánh cửa kêu cót két.
Một gã mặc quần thụng đỏ bước vào phòng. Cởi trần, để lộ những cơ bắp dài cuồn cuộn, tóc vàng kiểu Hoàng tử bé rối tung. Loại đàn ông có thể làm tình cả đêm. Và lướt sóng trong thời gian còn lại.
— Mật à, thanh tra? - cô ả Dora hỏi lại.
— Cảm ơn...
Vị ngọt xua đi vị đắng.
Gã vận động viên lướt sóng không nhiều lời. Anh ta ngồi uể oải trên một chiếc ghế và uống cạn cả lít nước.
Cô Tai Leung, Christos lúng túng.
— Martial Bellion có vẻ muốn bỏ trốn không?
— Chính xác thì ông muốn nói gì với từ “bỏ trốn”, thanh tra?
— À, thì, hình như anh ta muốn rời khỏi đảo bằng mọi giá... Theo cô, phải chăng anh ta sợ điều gì đó?
Anh chàng vận động viên lướt sóng đứng dậy gãi vùng bẹn bên trong quần thụng. Charline ném cho anh ta ánh mắt tình tứ rồi lại quay đôi mắt to như búp bê về phía Christos.
— Có, thanh tra ạ. Anh ta sợ, chính xác là thế.