← Quay lại trang sách

Chương 26 CHỖ CỦA NGƯỜI CHẾT

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

9h03

Bàn tay lông lá bịt miệng khiến tôi bị ngạt. Tôi không thở được nữa.

Tôi nghẹt thở. Vì ngước mắt. Vì sợ. Tôi muốn cắn bàn tay đó, nghiến ngấu nó bằng răng giống như một con thú hoang, xé rách nó và rứt từng ngón tay một.

Con quái vật thở sau lưng tôi, phả vào gáy tôi một luồng khí nóng ran.

— Suỵt, Sofa. Không được hét. Không được... Ba?

Bàn tay lỏng ra. Tôi quay lại, không hiểu.

— Ba?

Ba đứng trước mặt tôi. Ba quỳ xuống để ngang tầm với tôi. Mắt nhìn vào mắt tôi.

— Bình tĩnh nào, con yêu, ba đã chạy lại ngay khi nghe thấy con hét. Không nên lặp lại nữa. Không bao giờ. Ba đã đóng cửa gara nhưng hàng xóm có thể nghe thấy chúng ta. Họ có thể báo cảnh sát. Họ có thể...

Tôi không còn muốn nghe ba nói, tôi đưa hai tay lên bịt tai mà vẫn gào lên:

— Bà ấy chết rồi, ba ạ! Bà già tóc xanh lơ chết rồi...

Ba lùa tay vào trong tóc tôi, tay ba lạnh và lông lá như một con nhện.

— Suỵt. Sofa. Không nên nghĩ đến việc đó. Phải đi thôi. Nhanh lên. Một con nhện khổng lồ và chết chóc.

— Ba, bà già bị đâm dao vào cổ. Ba đã giết bà ấy.

Mắt tôi nhìn thẳng vào mắt ba.

— Chính là ba. Chắc chắn ba đã giết bà ấy!

Ba càng lại gần hơn nữa.

Con nhện đậu lên vai tôi, chân nó bò trên cổ tôi.

— Tất nhiên là không, Sofa! Làm sao con có thể tin điều đó? Không bao giờ được nói lại những điều như thế, Sofa. Con nghe ba nói không? Không bao giờ. Con phải tin ba, luôn luôn, luôn luôn phải tin ba, mặc cho tất cả những điều người ta sẽ nói với con, mặc cho tất cả những gì con có thể sẽ nhìn thấy. Đi nào, bây giờ ta phải đi, chúng ta sẽ đi lấy túi và chuồn thôi.

Tôi run cầm cập. Tôi mặc kệ. Tôi sẽ không nhúc nhích.

— Con biết là ba đã giết bà ấy, ba ạ. Chỉ có chúng ta ở trong nhà.

— Đừng nói linh tinh, Sofa, lúc nào ba chẳng ở cùng với con.

Con nhện bò xuống tim tôi, trong một giây nó lại quay lên đậu trên tóc tôi.

Tôi run rẩy. Tôi khóc. Tôi biết mình nói đúng.

— Ba đã không tắm! Ba đã giết bà già để lấy xe của bà ấy. Để lấy nhà của bà ấy nữa. Và cả đồ đạc. Và bộ đồ con trai mà con đang mặc.

Tôi nhận thấy mình gào lên càng lúc càng to. Con nhện bỗng bay lên trên má tôi. Tôi không kịp hiểu ra ngay lúc đó.

Cái tát như xé rách mặt tôi.

Tôi lùi lại, ngạc nhiên, và bỗng im bặt.

— Bây giờ thì đủ rồi, Sofa! Chúng ta không có thời gian để mất đâu! Quay lại đi!

— Không!

Con nhện lại ló ra, đe dọa. Lần này thì tôi nhượng bộ.

Ba mở cửa phụ của chiếc xe màu vàng. Vô cùng nhẹ nhàng, gần như không gây tiếng động. Dù không nhìn, tôi vẫn biết ba đang làm gì.

Ba lôi bà già ra khỏi xe. Không quan tâm đến máu dây ra ghế. Không quan tâm việc bà đã chết. Không quan tâm việc bà không bao giờ còn có thể chơi với cậu bé mà tôi đang mượn quần soóc, áo và giày.

Ba chẳng quan tâm đến cái gì hết.

Tất cả những gì ba muốn, đó là một chiếc xe để cảnh sát không bắt được ba.

Bởi vì ba đã giết mẹ, bây giờ thì tôi biết chắc như vậy.

Bởi vì ba đã giết mẹ và không muốn bị đi tù.

9h11

— Con có thể quay lại rồi, Sofa.

Chiếc áo xanh lơ của ba dính đầy máu.

Tôi nhìn thấy chân bà già thò ra sau hai chiếc lốp cũ và một chiếc máy xén cỏ.

— Lên xe đi, Sofa. Ba rất tiếc vì đã tát con, nhưng ba không có cách nào khác. Mặc dù con còn nhỏ, nhưng con vẫn phải hiểu. Chúng ta phải tiếp tục, bằng mọi giá. Con sẽ thấy, Sofa, ba sẽ chỉ cho con xem những cảnh đẹp tuyệt vời, những cảnh mà con chưa từng thấy...

Cảnh đẹp ư? Tôi ngồi vào sau xe. Chiếc xe của một người chết. Ba điên rồi.

— Con không cần cảnh đẹp. Con muốn gặp mẹ!

Ba bình tĩnh trở lại.

— Thế thì con phải đi theo ba, Sofa. Và tin ba. Nếu con muốn gặp lại mẹ, chúng ta phải đến được bên kia đảo vào chiều nay.

— Ba hứa chứ?

Tôi không hiểu tại sao lại hỏi câu đó. Dù sao, tôi cũng sẽ không tin ba...

— Ba hứa, con yêu. Đúng. Ba hứa với con.

9h17

Martial chốc chốc lại quay đầu rất nhanh, nhìn vào trong gương chiếu hậu để giám sát Sofa ở băng ghế sau chiếc Nissan Micra màu vàng, rồi lại nhìn thẳng trước mặt để xác định bất cứ dấu vết nghi vấn nhỏ nào. Lúc này, những con đường ở Ermitage les Bains còn khá vắng vẻ.

Martial đã đi được một kilômét.

Không hơn.

Ngón tay anh co rúm lại trên tay lái.

Con đường Saint Pierre bị chặn trước mặt anh. Một hàng xe kéo dài mấy trăm mét đằng trước một chốt chặn của cảnh sát, ngay trước bùng binh ở ngã tư giao với đường Bruniquel. Martial khẽ nghiêng người sang phải quan sát cảnh tượng. Cảnh sát chặn từng chiếc xe, kiểm tra giấy tờ của lái xe, nhìn mặt từng hành khách, mở cốp xe. Anh không có cơ may nào để qua được, mặc dù Sofa đã cải trang thành con trai, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để thay đổi khuôn mặt bằng cách cạo râu và lông mày, đeo kính dày cộp và chụp lên đầu chiếc mũ có lưỡi trai rộng vành.

Một ông bố và một đứa trẻ sáu tuổi. Không giấy tờ.

Chắc chắn họ sẽ nghi ngờ. Hỏng bét. Rơi vào bẫy...

Một chiếc 4x4 bấm còi sau lưng anh. Anh dừng xe sát vào lề đường, nghiền nát đám rễ cây phong ba xanh tốt.

Martial kín đáo nhìn Sofa đang lả đi trên băng ghế sau, trong đầu luẩn quẩn một phương trình không lời giải: Cảnh sát đang tìm một ông bố và một đứa trẻ sáu tuổi.

Chỉ có một cách để giải bài toán. Một giải pháp kinh khủng đối với Sofa, quái đản nhất trong tất cả những gì anh vừa bắt con gái phải gánh chịu, còn khủng khiếp hơn cả việc phải đối đầu với xác chết của một bà già trong gara.

Thế nhưng, một lần nữa, anh không có lựa chọn nào khác.

Sofa mở tròn mắt ngạc nhiên trong khi anh hành động một cách kín đáo nhất có thể.

— Ba, sao ta lại quay lại?