Chương 33 LÒ LỬA
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
11h34
Hang đá bazan nhô ra trên Ấn Độ Dương. Sóng lừng đập vào vách đá đen, không mệt mỏi, như thể đại dương đang ra sức đòi lại vài mét đất bị núi lửa đánh cắp sau mỗi đợt phun trào. Đôi khi những cơn sóng cao nổi lên và vài giọt bọt táo bạo bắn vào tận bên trong hang núi. Ngay khi đập vào vách đá, chúng đã bốc hơi hết, tạo thành một làn mây hơi nước.
Cuộc chiến vĩnh viễn giữa nước và lửa. Phòng tắm hơi của các công chúa Danaïde. Liane sẽ chết ở đây.
Hai tay cô bị trói quặt ra sau lưng còn hai chân bị cột bằng một sợi cáp sắt. Cô tỉnh dậy như thế, trong cái hang động nhô ra Ấn Độ Dương này. Cùng lắm thì cô cũng chỉ trườn được ra đến cửa hang, quỳ gối xuống và nhìn thấy đại dương trải ra vô tận. Gieo mình xuống nước sẽ là tự sát, sóng biển sẽ đập cô vào vách đá chỉ trong vài giây.
Điều đó sẽ chấm dứt nỗi khổ đau dai dẳng này. Tuy nhiên, cô phải trụ lại. Vì Sofa.
Cô đã không ngừng suy nghĩ từ khi tỉnh dậy. Có vẻ như cô đang ở giữa Sainte Rose và Saint Philippe, hướng chính Đông, tại một trong vô vàn kẽ nứt tạo thành bởi dung nham núi lửa chảy ra đến tận biển sau khi cắt ngang con đường ven biển, chỉ có thể tiếp cận bằng đường biển. Lần phun trào gần nhất là từ tháng Mười hai năm 2010. Không nhà địa chất nào thích vẽ bản đồ với những địa hình tạm thời như thế.
Liane có kêu gào thì cũng không ai nghe thấy cô. Tiếng sóng đập liên tục vào hang che lấp mọi âm thanh khác. Thế nhưng cô vẫn thử, nhiều giờ liền. Cô không còn sức nữa. Cổ họng cô chỉ còn là một ống khói rát bỏng, hơi nước có chứa điôxít lưu huỳnh gặm nhấm thanh quản cô theo từng hơi thở.
Nhiệt độ có thể là bao nhiêu? Năm mươi độ? Hay cao hơn? Mồ hôi nóng bỏng chảy liên tục trên làn da trần của cô. Mặc dù cô cố gắng cựa quậy thật ít. Cố gắng giữ đầu óc minh mẫn. Tự đặt cho mình hàng loạt câu hỏi.
Thật ra chỉ là một câu duy nhất. Sofa đang ở đâu? Martial có ở với con không? Có ở một mình với con không?
Sofa đang bị nguy hiểm. Liane đã tua lại trong đầu chuỗi các sự kiện, mười lần, một trăm lần. Lúc này mọi thứ đã rõ ràng. Mạng sống của cô không quan trọng. Không còn quan trọng. Cái chết của cô chỉ là một cái cớ. Thân thể cô chỉ là một miếng mồi, một mảnh thịt rách thối rữa trong đáy cái lồng được gài bẫy.
Sofa mới là mục tiêu thực sự.
Liane không sợ chết, nhưng cô điên cuồng vì phải chết ở đây, bất lực. Cô phải trụ thêm, chừng nào vẫn còn một cơ hội mong manh.
Sofa đang ở đâu?
Cô đã sống sót trong suốt những giờ qua chỉ để biết câu trả lời. Cô nằm dài trên nền đá nóng bỏng, rồi dùng chân đẩy về phía đại dương những hòn sỏi bở nhất, từng hòn một, từng xăngtimét một, để đào thành một cái khe nhỏ và mở rộng dần thành một cái chậu nhỏ xíu. Rồi cô lại tiếp tục, ngay bên cạnh, để tạo thành khoảng chục cái đĩa lõm sâu trong đá.
Cô đã chờ đợi.
Khi những con sóng mạnh nhất dội lên, làm bắn vào hang những đám bụi nước nhanh chóng chuyển thành hơi nước nóng bỏng, vài giọt nước bị mắc vào những cái lỗ trên đá, tạo thành hốc nước ấm sâu chừng vài milimét. Liane liền áp mặt, miệng, lỗ mũi, mắt vào đó, chớp lấy bề mặt nhỏ bé đó trước khi nó bay hơi. Liane lại bắt đầu lại, một lần, mười lần, để làn da khỏi bị nứt rạn như đất sét nung quá lửa.
Tốn công vô ích. Cô đã nhanh chóng hiểu ra rằng như thế sẽ là không đủ. Dù bị mắc bẫy, nước vẫn trốn quá nhanh qua hàng nghìn thớ nứt. Chẳng khác nào dập lò lửa bằng kim tiêm. Vài hốc nước tạm thời sẽ chỉ giúp cô sống sót được thêm vài giờ.
Liane ngồi dậy để suy nghĩ, để tìm kiếm một ý tưởng khác, trước khi vĩnh viễn phát điên.
Sofa đang ở đâu?
Liane đã xé rách quần áo bằng răng và bằng đôi tay bị trói quặt sau lưng, chiếc váy xòe, chiếc áo cánh bằng vải cotton màu trắng, áo ngực. Cô vặn vẹo người suốt nhiều phút. Chiếc quần lót bằng lụa rách tơi tả do bị cào vào đá. Thế là cô như đang khỏa thân, ngoại trừ những mảnh vải cuối cùng còn dính trên da thịt, chúng tan chảy thành một thứ mắc ma duy nhất, giống như giấy bị vón thành một cục bỏ quên trong đáy túi.
Liane lê người ra tận cửa hang. Trong một lát, cô phơi thân hình trần truồng trong khí biển, rồi đặt mớ quần áo rách vào những hốc đá. Dần dần, vải ngấm nước, và giữ lại chút hơi ẩm dính dấp thêm được một lát trước khi nước trốn vào trong lòng đá bazan. Lập tức, Liane áp mảnh vải ẩm lên mắt, giữa hai bầu vú, lên vùng kín, trước khi mảnh vải lại bị khô và trở nên cứng ngắc.
Cô lại tiếp tục. Cô lặp lại mãi những cử chỉ máy móc đó. Rồi thêm những cử chỉ khác. Để không hóa điên.
Ra sức vặn vẹo người, cô cũng bẻ được một mẩu đá, một thứ măng đá. Rồi cô nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ có thể cắt đứt sợi dây trói bằng sắt với mẩu đá đó, nhưng vẫn kiên trì mài nó vào đá, mài mãi, để cho nó nhọn. Liane đã tính toán để mũi nhọn đó, với chiều dài chưa đầy mười xăngtimét, có thể cầm được trong lòng bàn tay mà không ai đoán ra được. Một thứ vũ khí.
Nếu có lúc nào đó được giải thoát, có thể cô sẽ dùng đến nó. Cô buộc mình phải tin tưởng, để không gục ngã.
Sofa đang ở đâu?
Liane nhận ra rằng cô đã lựa chọn sai, rằng tất cả các nỗ lực của cô chỉ đẩy nhanh thêm cơn hấp hối. Vũ khí vớ vẩn này là một ý tưởng nực cười; do mài nhọn mẩu đá đó, hai cổ tay cô lúc này đang chảy rất nhiều máu. Lẽ ra cô cũng không nên cởi bỏ quần áo. Những mảnh vải rách cứ co dần lại thành giẻ sau mỗi lần cô áp chúng vào cơ thể mình, với cái giá phải trả là những lần vặn vẹo điên cuồng. Lúc này, mỗi lần va chạm giữa làn da trần của cô với vách đá là một lần tra tấn.
Bỏng giãy.
Hai chân cô như bị than nóng xâu xé. Mồ hôi chảy dọc chân tay cô tạo thành những vệt lửa. Vùng kín của cô bị phá hủy, tóe máu từ bên trong.
Liệu trước khi cô cởi quần áo mọi thứ có tệ hơn không? Cô không còn nhớ nữa.
Tuy nhiên cô phải trụ vững.
Tìm ra câu trả lời. Cô phải tìm lại Sofa. Còn sống.