← Quay lại trang sách

Chương 34 HISSE & HAUT

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

11h35

— Kia!

Jipé đưa ngón tay chỉ hai dáng người, một lớn và một nhỏ, đang hiện rõ mồn một trên biển cát. Lát sau, chiếc Eurocopter Colibri vẽ một vòng cung ngắn, rồi lao thẳng về phía núi lửa.

Bàn tay Aja bấu chặt vào tay nắm phía trên cánh cửa. Đã lâu rồi cô không bước lên trực thăng. Bảy năm sáu tháng, rất chính xác, ngày mà cô biết mình mang thai Jade. Mặc dù từ đó đến giờ Jipé đã nhiều lần nài nỉ để kẻ đầu bò đầu bướu này lại bay cùng anh. Cô đã quen anh chàng phi công này từ khi còn học tiểu học tại bình nguyên Sỏi, anh thường ở trên cây me hoặc các mái nhà chung cư nhiều hơn là trên sân chơi của trường. Anh đã thành lập hãng Hisse & Haut vào năm hai mươi tuổi, khi Aja đang học luật ở chính quốc. Trong vòng vài năm, được sự giúp đỡ của mạng lưới bạn bè, Jean Pierre Grandin đã tặng cho các du khách thích trải nghiệm những cảm giác mạnh toàn bộ những kiểu bay có thể có trên đảo: bay lượn, ULM[46], dù tam giác, dù lượn, dù bay... và tất nhiên, phải có... dạo chơi bằng trực thăng.

Chiếc Colibri đột nhiên chúi sang phải. Lao thẳng về phía miệng núi lửa Dolomieu. Aja không còn nhớ cảm giác chóng mặt đến thế. Những cái giếng sôi sục ẩn hiện bên dưới mỗi miệng núi lửa, như thể họ đang bay bên trên hang của một con rồng, Mordor de Sauron, một vùng cấm địa nơi mỗi lúc đều có thể phụt ra một ngọn lửa chết người.

Jipé chỉnh lại kính mát và nói đùa:

— Đừng sợ, Aja. Ngọn núi vẫn đang ngủ. Ngược lại, sáng nay có vẻ ta có rất nhiều thiết bị.

Anh đưa mắt chỉ ba chiếc Ecureuil của GIPN đang bay lượn trên bình nguyên Chà Là phía xa.

— Tớ sẽ không thể vờn họ ở khoảng cách quá gần. Họ sẽ quá đỗi hài lòng được thu giấy phép của tớ.

Aja hiểu. Việc bay trên đảo bằng trực thăng bị chi phối bởi hai công ty chính thức dàn xếp với nhau để áp những mức giá kinh khủng. Hơn một ngàn euro mỗi giờ bay. Giá trọn gói cho một kỷ niệm không thể quên. Jean Pierre và hãng của anh bán phá giá. Hisse & Haut không nhằm bất cứ mục tiêu thương mại nào, Jean Pierre hài lòng được dẫn bạn bè đi thăm quan đảo với chiếc trực thăng của riêng anh, giống như những người khác dùng xe hơi... những người bạn cũng là thành viên và nhà tài trợ cho hãng của anh, trung bình khoảng một trăm euro. Mặc cho sức ép từ các công ty chính thức tố cáo việc cạnh tranh không lành mạnh, tòa án thương mại Saint Denis không tìm ra sai sót nào. Thẩm phán không quá lưu tâm, vì Hisse & Haut là một hãng được người dân vùng Thượng và các đại biểu của họ đánh giá tốt. Trong những cơn bão gần đây, Dina hay Gamède, Jean Pierre là một trong những phi công hiếm hoi dám mạo hiểm mạng sống của mình để đi tiếp tế cho các đảo thuộc vòng cung Mafate, những ngôi làng nổi tiếng được xây dựng cách đường nhựa gần nhất nhiều giờ đi bộ, tách biệt hẳn với thế giới, ít ra là nếu ta bỏ qua vũ điệu luân hồi của những chiếc trực thăng với các khách du lịch dán mắt vào màn hình phóng to của máy ảnh Nikon.

— Tớ sẽ thả cậu xuống bãi đỗ xe ở chân núi Lũng xinh, được không Aja? Tớ có cảm giác các bạn của cậu sẽ không chờ cậu để bắt đầu cuộc chơi.

Chiếc Colibri lượn sang trái.

Aja nghiến răng. Vách kính của chiếc trực thăng mở ra một góc nhìn phi thường ba trăm sáu mươi độ. Bên dưới họ, năm chiếc Ecureuil AS350 và bốn xe hòm cảnh sát đang đậu trên bãi đỗ xe. Khoảng chục người có vũ trang đang chạy lăng xăng, hai chục người khác tiếp tục tản ra trên bình nguyên Cát để bao vây hai kẻ trốn chạy. Ở giữa, Aja nhận ra Martial Bellion, anh ta đang cầm tay Sofa.

“Họ tiêu rồi,” cô thì thầm.

Mặc dù vẫn nhớ ba vụ án mạng mà Bellion gây ra, cô vẫn không thể ngăn mình cảm thấy vụ trốn chạy của gã này và con gái anh ta thật thảm thương: hai con linh dương kiệt sức bị bao vây bởi những con dã thú thông minh khi hạ chúng trên một khoảng đất trống và chặn toàn bộ lối thoát. Những kẻ trốn chạy còn phải đi vài trăm mét nữa mới đến được trảng đất đầu tiên có cây cối, nơi họ có thể náu mình; một hàng rào hai chục cảnh sát, tất cả đều được trang bị súng trường, chặn ngang đường đi của họ. Chỉ cần một mệnh lệnh của Laroche là cuộc chạy trốn tuyệt vọng sẽ kết thúc.

Chỉ còn tính bằng giây thôi, Aja nghĩ. Laroche không ngu đến thế, anh ta muốn bắt sống họ. Cô quay sang phía viên phi công.

— Cuộc chơi kết thúc rồi, Jipé ạ. Rất tiếc vì đã quấy rầy cậu, nhưng tớ muốn cậu chở tớ quay về nhà. Tớ cũng chẳng muốn xuống chỉ để khen ngợi tay đại tá ngu ngốc đó lắm.

— Tùy cậu thôi, người đẹp...

Chiếc trực thăng lấy lại độ cao. Aja vừa bám chặt vừa rủa:

— Dù sao cũng lạ là Bellion để mình bị bao vây ở đây, trên sườn núi lửa, ngay giữa bình nguyên Cát. Hắn có biết bao chỗ để trốn, những cánh rừng khuất tầm nhìn, thế mà lại chọn không gian lộ liễu nhất trên đảo.

Jipé mỉm cười.

— Kẻ chạy trốn của cậu là một du khách hay hắn biết rõ Réunion?

— Cả hai... Nhưng đúng thế, theo lý lịch của hắn, hắn biết khá rõ nơi này.

— Cậu làm tớ ngạc nhiên đấy!

Viên phi công bỏ kính mát và nheo đôi mắt to sáng màu. Đột nhiên anh ta có vẻ rất vui thích và quan sát bóng dáng Bellion và Sofa với vẻ ngưỡng mộ.

— Sao lại thế, Jipé, “cậu làm tớ ngạc nhiên” là sao?

— Nếu cậu muốn nghe ý kiến của tớ, thì kẻ thù số 1 quốc gia của các cậu đã giăng ra một cái bẫy nhỏ xinh xắn và toàn bộ cảnh sát trên đảo đang rơi vào đó.

Aja nhìn kỹ các sườn núi lửa. Hàng chục cảnh sát đang vào vị trí. Một mình Bellion ở giữa. Cô không hiểu.

Jipé nâng tiếp độ cao.

— Không phải bên trên chúng ta, người đẹp ạ. Ngay phía sau.

Aja ngoái đầu lại. Cô nhìn thấy hẻm núi sông Remparts. Ánh mắt cô nhìn xuống tận cửa sông, đầu mũi của hẻm núi, những lô nhà ở Saint Joseph gặm nhấm từng khoảng không gian giữa đại dương và các khe nước.

Cô bỗng hiểu ra.

Cô sững người, không thể nhìn gì khác ngoài đáy khe nước sâu nhất trên đảo, một cái khe sâu gần hai nghìn mét.

Chúa ơi... Martial Bellion đã tính toán tất cả. Vị trí chính xác. Giờ chạy trốn chính xác. Anh ta đã khiến toàn bộ trực thăng bị đặt vào một nơi mà anh ta đã chọn. Anh ta đã khiến toàn bộ cảnh sát trên đảo đuổi theo mình đến một điểm, một điểm duy nhất. Gã Laroche ngu ngốc đó đã cắm đầu lao theo, cả gã và đội quân Zoreille của gã. Martial đã chơi được ăn cả ngã về không, nhưng chỉ có mình anh ta biết luật chơi.

Aja hét vào buồng lái:

— Chúng ta phải đỗ xuống, Jipé! Chúng ta phải đỗ xuống ngay lập tức và báo cho họ.

— Tuân lệnh, người đẹp...

Chiếc trực thăng lao thẳng về phía núi lửa. Aja tính toán trong đầu. Cô còn bao nhiêu thời gian nữa?

Tối đa là vài phút.

Sau đó, chiếc bẫy mà Bellion giăng ra sẽ sập xuống đầu người của Laroche trước khi họ kịp nhận ra điều đó.