Chương 35 THEO DÕI KIỂU ẤN ĐỘ
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
11h36
Đã mười phút rồi Imelda không nhúc nhích. Cô tiếp tục đứng dưới bóng cây phượng, nghĩ ngợi, quan sát chiếc 4x4 màu đen.
Trên vỉa hè đối diện, người bán su su nhìn cô vẻ nghi ngờ. Imelda vờ như đang tìm điện thoại trong túi, rồi xem một ứng dụng nào đó. Không ai có thể đoán được rằng chiếc điện thoại cũ của cô không thể làm gì khác ngoài kết nối hai người muốn nói chuyện với nhau.
Imelda suy nghĩ. Chiếc Chevrolet Captiva đằng trước cô đã đậu ở bãi đỗ xe của khách sạn Alamanda vào chiều ngày thứ Sáu, vào thời điểm Liane Bellion mất tích. Theo kinh nghiệm, người phụ nữ Cafre không tin vào sự ngẫu nhiên. Mọi thứ luôn có lý do xác đáng để ở vào vị trí của chúng. Mọi thứ cũng như mọi người.
Cái vỏ ấm của chiếc điện thoại khiến tay cô nóng lên. Imelda lưỡng lự. Theo đúng lô gích, cô sẽ phải gọi cho Christos, giải thích với ông, cho ông biển số đăng ký xe. Vụ việc sẽ được giải quyết và cô có thể cho nó ra khỏi đầu.
Christos có thể sẽ trêu chọc cô, nhưng nếu cô nài nỉ, ông cũng sẽ tiến hành tìm kiếm. Christos không phải là người xấu. Thậm chí đó còn là người đàn ông tốt nhất cô từng quen. Chắc chắn ông là người lười biếng nhất, thiếu thủy chung nhất, cũng già nhất nữa, người đạt cực khoái trong cô nhanh nhất và ngủ thiếp nhanh nhất sau đó, người uống rượu nhiều nhất, người nghiện cần sa nặng nhất, người trắng nhất... Tuy nhiên, không có điều gì là ngẫu nhiên. Cô đã quan sát Christos khi ông không tỏ vẻ gia trưởng, không đóng vai cảnh sát vỡ mộng hoặc người tình vô liêm sỉ; khi trong khoảng một giây, ông máy móc thu dọn búp bê của Joly, lén kiểm tra tình trạng chiếc xe scooter của Nazir, hoặc cả khi cô đọc sách và cảm thấy ánh mắt ông nhìn qua vai.
Không phải là ánh nhìn của một người đàn ông mà mặt trời và rượu làm cho lu mờ. Mà là ánh nhìn dịu dàng không chịu thừa nhận.
Đúng, khi nhìn kỹ, Christos là một người xứng đáng được yêu.
Chiếc Chevrolet Captiva nhấp nháy mắt.
Hai chiếc đèn pha bật sáng ba lần. Imelda lùi thêm ra sau gốc cây, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bãi đỗ xe. Một người đàn ông chĩa chìa khóa điện về phía chiếc xe, một gã người Malbar, một thứ thùng tônô nhồi nhét trong chiếc áo dài và đội mũ kaki có trang trí đầu hổ màu đỏ. Cân nặng của ông ta ít nhất cũng phải bằng cô, nhưng thấp hơn cả hai chục xăngtimét. Ông ta kẹp ở tay trái một chiếc túi màu hạt dẻ rõ ràng là đầy ứ những đồ thực phẩm mua ở Case à Pain.
Lát sau, gã người Malbar biến vào trong xe. Imelda phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Gọi điện cho Christos... và bị coi là một con ngốc. Bỏ qua... và sẽ không ngừng nghĩ về nó.
Lao về phía chiếc Polo cũ của cô đậu cách đó mười mét và đi theo chiếc 4x4 này. Chỉ là chuyện gỡ mối dây một chút...
Không có gì là ngẫu nhiên.
11h37
In.
Christos cúi xuống máy tính và nhấp vào biểu tượng.
Chiếc máy in cũ kỹ khó nhọc nhả ra những chữ màu đỏ trên một tờ A4. Christos đã phải đổi màu của tập tin PDF mà Graziella Doré vừa gửi cho ông qua email, không còn mực đen trong ống mực mà ông thì chẳng bao giờ biết thay. Nữ giám đốc của Blue Bay đã mất chưa đến nửa giờ để quyết định và gửi cho ông danh sách người làm ở Cap Champagne. Mười năm trước.
Bảy cái tên. Tập tin được ghi ngày tháng. Đóng dấu. Ký tên.
Christos biết rằng ông sẽ phải dành thời gian để xác minh danh sách này, đối chiếu nó với tài liệu của URSSAF[47], liên hệ với từng nhân chứng, khớp nối lời khai của họ.
Để sau...
Chiếc la bàn của ông, đó chính là linh cảm của Imelda. Ông phải tìm mối liên hệ giữa quá khứ và thực tại, giữa nhân viên của Cap Champagne và nhân viên của Alamanda.
Christos giật tờ giấy ra khỏi máy in và rủa thầm. Màu đỏ đã chuyển sang hồng nhạt. Ống mực màu cũng gần như không còn.
Trong văn phòng đội cảnh sát, hai chiếc loa nối với một máy tính liên tục phát đi trên sóng VHF những cuộc trao đổi giữa các đội của ComGend. Christos có thể theo dõi gần như trực tiếp vụ truy đuổi Bellion, việc hắn sắp bị bắt, những mệnh lệnh đang biên đạo vũ điệu của mấy chiếc trực thăng... Tất cả, Aja cũng như Laroche, còn có chuyện khác để làm thay vì quan tâm đến một tai nạn cách đây mười năm và những nhân chứng người Créole mà thậm chí ta còn không biết họ có điều gì để kể không.
Christos đưa tờ giấy ngang tầm mắt. Mặc dù bị mờ một nửa, ông vẫn đọc được bảy cái tên.
Mohamed Dindane René
Paule Grégoire
Patricia Toquet
Aloé Nativel
Joel Joyeux
Marie Josep Insoudou
François Calixte
Hoặc có thể là Françoise Calixte...
Viên thiếu úy đọc lại danh sách lần thứ hai, dừng một chút ở cái tên thứ tư, nhăn trán thành mấy cái rãnh ra chiều suy tư, rồi gấp tờ giấy và nhét vào túi quần.
Ông đã quyết định.
Vì chẳng có việc gì khác hay hơn để làm, ông sẽ đến thăm Armand Zuttor và nhân viên của ông ta. Kể cả là thứ Hai của lễ Phục sinh, chắc hẳn vẫn phải có vài người chăm sóc cho những du khách cuối cùng. Chỗ đó cách văn phòng đội cảnh sát chưa đầy một kilômét, và rượu rum ở đó thì tuyệt vời.
11h39
Chiếc 4x4 màu đen dừng lại ở lối sang đường, chỗ lối ra của Ermitage. Imelda đã để ba chiếc xe chen vào giữa chiếc Polo của cô và chiếc Chevrolet. Cô đã đi theo nó, nỗi tò mò mạnh hơn hết thảy! Vả lại, cô nhận thấy rằng tiến hành việc theo dõi trên đảo chẳng có gì phức tạp: chỉ có một con đường duy nhất chạy ven biển và các phương tiện nối đuôi nhau suốt nhiều kilômét mà không vượt lên được. Vả lại, thật may! Chiếc Polo cũ màu đỏ của cô đặc biệt dễ nhận biết với cánh cửa sau bên trái màu cam thu được ở hộp đêm tại Source. Christos chưa bao giờ dành thời gian để sơn lại nó.
Chiếc 4x4 đi qua Avirons. Dưới con đường nhô ra bên trên khe núi, vài con dê chia nhau những cụm cỏ hiếm hoi bọc trong giấy dầu. Imelda rủa thầm. Gã Malbar cứ đi thế này đến tận nơi hóng gió biển chăng?
Vừa nắm tay lái bằng một tay, cô vừa bấm số điện thoại ở nhà.
— Nazir à? Mẹ đây.
— Mẹ làm gì thế? Chúng con đang chờ mẹ!
— Có thể mẹ sẽ về muộn một chút.
— Mẹ vẫn về nhà ăn chứ?
— Có thể không. Con có thể trông Dorian, Amic và các em không?
— Ôi, không.
Imelda nén một câu chửi thề trong chiếc xe Polo. Chiếc Chevrolet chạy chầm chậm vào khu Hố Mặn. Cô tưởng tượng ra Nazir, miệng ngậm điếu cần sa, không thể cố gắng chút nào. Cô cao giọng:
— Này, con sẽ làm được, con trai. Có cà ri gà trong tủ lạnh. Không đủ nhưng con sẽ cho thêm rau. Con ra vườn xem có gì không.
Chiếc 4x4 đi vào Saint Pierre rồi rẽ về phía lô nhà Tuyến Thiên đường.
Nazir ho trong điện thoại.
— Chết tiệt, điên mất thôi...
— Một lần này thôi, con sẽ tự xoay xở. Bảo Joly giúp con một tay.
Im lặng.
Một lần này thôi, Imelda nhắc lại trong đầu. Chúng hoàn toàn có thể không cần cô. Cô thấy mình như đứa bé gái đang trèo tường để đến hộp đêm, một nàng nhân tình tim đang đập thình thịch. Cô phải bình tĩnh lại.
— Con sẽ làm được chứ, con trai?
— Mẹ có vẻ phấn khích thế mẹ. Mẹ đã tìm được một gã tốt, đúng không? Một người đàn ông thật sự? Một người Cafre?
Càng đi về phía lô nhà Tuyến Thiên đường, xe cộ càng thưa dần. Imelda phải cảnh giác nếu không muốn bị phát hiện. Cô đi chậm lại.
— Mẹ phải gác máy đây, Nazir. Con đâu có ngốc, con sẽ làm được.
Cô tắt điện thoại rồi kẹp vào giữa hai đầu gối.
Chiếc Chevrolet rẽ trái, rồi rẽ phải. Vài giây sau gã, Imelda rẽ vào một mớ bòng bong những con phố nhỏ bẩn thỉu. Cuối cùng, chiếc 4x4 đi vào đường Sapan. Một ngõ cụt! Cô dừng chiếc Polo bên vỉa hè. Một con chó gầy gò đến hít bánh xe. Một chiếc rèm mở ra ở phía đối diện và một bà già mặc đồ ngủ chăm chú nhìn cô. Mấy đứa trẻ đập một quả bóng giữa hai thùng rác.
Khu nhà nghèo. Bản sao y hệt khu nhà của cô, ở Saint Louis. Cô không bỡ ngỡ. Cô bước ra khỏi chiếc Polo và đi bộ đến tận đầu ngõ cụt.
Chiếc Chevrolet đậu trước một căn nhà nhỏ mái tôn. Chiếc 4x4 sang trọng đối lập hẳn với vẻ nghèo khổ của căn nhà, nhưng Imelda biết rằng một số người Créole thích sống ngoài trời hơn là tự tước bỏ một chiếc xe hơi mới cứng.
Gã người Malbar xuống xe. Biến mất trong căn nhà. Imelda đợi. Một phút. Điện thoại đổ chuông.
— Mẹ, con Nazir đây.
Người phụ nữ Cafre ngước mắt lên trời.
— Mẹ đang bận!
— Mẹ, chúng con có thể dùng gạo thay cho mấy thứ rau chết tiệt trong vườn không? Dorian, Amic và Joly đều đồng ý.
Để xem nào.
— Mẹ đang bận, con trai.
— Con hiểu, mẹ ạ. Thế nghĩa là được ạ?
Imelda thở dài.
— OK. Nhưng từ lúc này, Nazir, con nghe kỹ điều mẹ sắp nói đây. Con không gọi điện thoại cho mẹ nữa. Trường hợp khẩn cấp, con chỉ gửi tin nhắn thôi. Hiểu chưa?
— Hiểu rồi! Con mừng cho mẹ, mẹ ạ. Tận hưởng đi...
— Đồ ngốc!
Nó gác máy.
Một phút nữa. Imelda lại một lần nữa lưỡng lự có nên gọi cho Christos hay không. Trong những cuốn tiểu thuyết trinh thám, cô luôn nguyền rủa mấy người hùng, những người chỉ vì vài lý do hoàn toàn kỳ cục mà luôn từ chối yêu cầu cảnh sát giúp đỡ và cuối cùng chuốc lấy những rắc rối tồi tệ nhất nếu không bị tàn sát.
Và đến lượt cô cũng trở nên ngu ngốc không kém...
Gã người Malbar lại ra khỏi nhà. Hắn đeo một cái túi to gần bằng vòng eo hắn chéo qua vai. Nhồi tất cả vào trong cốp chiếc xe Chevrolet. Một lát sau, chiếc 4x4 rung lên và bộ ống xả kép khạc ra một luồng khí cácbôníc.
Imelda ngần ngại không biết nên trèo lên chiếc Polo để đi theo hắn, hay ở lại điều tra ngôi nhà kỹ hơn. Sự tò mò về ngôi nhà mạnh hơn. Với lại, chiếc 4x4 đã biến mất ở đầu phố.
Imelda chờ thêm nhiều phút nữa. Có thể đây là một cái bẫy. Gã người Malbar có thể đã nhận thấy chiếc xe của cô, nằm tách biệt hẳn so với toàn bộ phần còn lại của khu nhà, bà già đang dán mũi vào ô cửa sổ, con chó đang âu yếm ba chiếc bánh xe còn lại hoặc lũ trẻ đã ném trượt vào thùng xe ít nhất là ba lần. Nhưng chúng đang chơi tốt hơn.
Imelda ra khỏi xe.
Cô đã quyết định chỉ lục soát trong vườn, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, có thể sẽ nhìn thấy thứ gì đó. Cô sẽ gọi điện thoại cho Christos nếu có bất cứ chi tiết nào đáng lo ngại.
Hàng rào kêu cọt kẹt khi cô đẩy vào. Imelda lấy cánh tay rẽ một cây bạch đàn khô héo. Cô đi tiếp, những ô cửa sổ bẩn đến nỗi gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.
Vả lại cũng chẳng cần phải làm thế.
Cánh cửa nhà không khóa. Nó chỉ được khép lại. Ổ khóa hoen gỉ dường như cũng không được dùng đến từ nhiều năm nay.
Imelda ý thức rõ rằng bước vào sẽ là điều ngu ngốc nhất. Cô đã đọc điều đó hàng nghìn lần, những kẻ quá tò mò luôn bị bắt như thế, do tự tin thái quá.
Cô quan sát đường phố. Chuyện gì có thể xảy ra với cô trong khu này? Giữa ban ngày ban mặt. Cô đã lớn lên trong một khu phố giống như thế, và vẫn luôn sống ở đó, cô biết rõ các luật lệ, các thói tục, những bà già do thám, những đứa trẻ ríu rít trên phố, những người đàn ông vô hình trước khi mặt trời lặn.
Imelda nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay và kiểm tra lại cho chắc là nó có sóng.
Rồi cô đẩy cánh cửa nhà.