Chương 36 ĐẢO NHIỆT
Thứ Ha
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
11h40
Giọng nói khuếch đại qua loa tăng âm vang lên trên bình nguyên Cát:
Bellion! Anh đã bị bao vây. Hãy rời xa con gái anh và giơ tay lên.
Martial nheo mắt. Đằng sau quầng bụi tro màu xám, anh nhìn rõ khoảng hai chục người, cách nhau tầm ba mươi mét, đứng thẳng và bất động giống như những bức tượng vật tổ xếp hàng trong bình nguyên trống trải. Tất cả đều chĩa súng trường có kính ngắm về phía anh.
Bàn tay nhỏ bé của Sofa nắm chặt ngón trỏ của anh, cô bé nói rất khẽ:
— Họ sẽ giết chúng ta hả ba?
Martial ngồi xuống.
— Không đâu, con yêu. Con đừng lo. Hãy để yên tay con trong tay ba. Nhất là đừng buông tay ra.
Martial đưa ánh mắt thách thức về phía đám cảnh sát. Khoảng cách đối mặt càng gần, anh càng cảm thấy bị cuốn theo một sức mạnh lạ lùng, một cảm giác ngây ngất thấy mình không thể bị tổn thương làm anh quyết tâm gấp bội lần. Chẳng hạn như mong muốn được đứng giữa con gái và những họng súng đó, muốn bảo vệ con chống lại những tên lính đánh thuê đó.
Martial cúi xuống Sofa. Anh không được để mình bị cơn sảng khoái đó lấn át, niềm hăm hở của người cha không gì khác mà chỉ là một phản xạ, một bản năng sống sót của động vật, một ảo tưởng để che giấu thực tế.
Anh chưa từng vô trách nhiệm đến thế. Bất kỳ cảnh sát nào cũng có thể mất bình tĩnh và siết cò.
Anh thì thầm vào tai con gái:
— Con có thể chạy nhanh không, con gái?
Sofa do dự, rồi mỉm cười:
— Có! Con chạy nhanh nhất lớp. Thậm chí bọn con trai cũng không bao giờ đuổi được con khi chơi trò Chim cắt, ra đi.
— Được, ba tin con, phải chạy nhanh hơn thế nữa. Nhưng chỉ khi nào ba bảo con.
Tiếng loa lại vang lên lần thứ hai:
Bellion. Tôi là đại tá Laroche, chỉ huy đội ComGend trên đảo. Đừng ép chúng tôi phải nổ súng. Hãy tránh xa con gái anh và giơ tay lên. Hai mươi họng súng đang nhằm vào anh...
Martial phải tranh thủ thời gian. Thêm vài giây nữa thôi.
Đằng sau nhóm cảnh sát, núi lửa vẫn yên ả. Không có hy vọng gì từ phía đó, ngọn Lò Lửa là núi lửa được giám sát kỹ nhất trên thế giới. Thông báo về việc nó tỉnh dậy là chủ đề được phủ kín thông tin đại chúng nên chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
— Làm như ba đi, Sofa...
Martial giơ tay trái lên, công khai, chậm rãi, nhưng bàn tay phải vẫn nắm chặt tay con gái.
Điều đó chưa đủ đối với chiếc loa.
OK, Bellion. Nếu anh không muốn hiểu, chính chúng tôi sẽ tìm đến anh. Nếu anh còn bước thêm một bước, chúng tôi sẽ nã vào đầu anh một viên đạn. Trước mặt con gái anh. Rõ chưa?
Martial nhìn rõ từ đằng xa, phía bãi đỗ xe ở chân núi Lũng xinh, một chiếc trực thăng vừa đỗ xuống. Những người trong máy bay đó chạy lao ra. Anh nghĩ mình đã nhận ra đại úy Purvi, đội cảnh sát Saint Gilles.
Trong một khoảnh khắc.
Rồi anh không nhìn thấy gì nữa.
Những chiếc trực thăng biến mất đầu tiên, cùng với ngọn núi lửa.
Năm giây sau, đến lượt các cảnh sát đứng trước đó cũng bị nuốt chửng. Năm giây nữa, anh không nhìn rõ thứ gì trong khoảng ba mét trước mắt.
Một giây nữa, anh không còn nhìn thấy chân mình, cũng không nhìn thấy Sofa. Chỉ cảm thấy bàn tay ấm nóng của con bé trong tay anh.
Sofa, giờ thì chạy thẳng trước mặt!
Hai cha con lẩn vào trong màn sương mù.
Được ăn cả ngã về không.
Martial đã đi dã ngoại hàng chục lần trên sườn núi lửa, lần nào anh cũng ngạc nhiên vì hiện tượng đảo nhiệt kỳ thú tại nơi này. Trong một vài phút, ánh mặt trời rạng rỡ đột ngột chuyển từ nền trời xanh ngắt sang một màn mây mù do gió biển đưa đến, lúc đầu nó bị chặn trong khe Sông Lũy, rồi tỏa ra như một đàn ong, che khuất toàn bộ tầm nhìn trong vòng nhiều kilômét. Martial đã quan sát biết bao khách du lịch mặc áo thun đột ngột run rẩy trong làn sương mù ẩm, chiếc máy ảnh ngu ngốc vẫn cầm ở tay; anh đã dẫn biết bao du khách thất vọng bởi cảnh sương mù dày đặc lên những vọng lâu nhìn ra toàn cảnh ở Makes, Maïdo, chân núi Lũng xinh...
Những tiếng động yếu ớt mất hút trong làn sương mù. Những mệnh lệnh lộn xộn. Những tiếng chân người át tiếng chân anh và Sofa.
Họ sẽ không bắn.
Martial biết rằng anh phải chạy nhanh hơn nhiều nữa, vì sương mù trong bình nguyên Cát có thể tan loãng bất kỳ lúc nào. Tại bất kỳ chỗ nào. Họ chỉ thoát nếu đến được khu có rừng che phủ, sương mù bám vào những cây to trong vòng nhiều giờ. Họ sẽ vô hình khá lâu để có thể chạy trước được một khoảng cách đáng kể. Sau đó, họ sẽ lẩn vào vùng Thượng Sainte Rose. Cảnh sát không có cách gì để đoán ra họ đã trốn chạy về hướng nào.
— Đừng tản mát! - Giọng Laroche gào lên trong loa. - Xếp thành hàng đi! Không được để Bellion qua.
Martial tưởng tượng ra cảnh đám cảnh sát đang quờ tay mò mẫm, nguy hiểm chẳng khác gì những đứa trẻ chơi trò bịt mắt bắt dê.
Những vết cào khiến anh an tâm. Anh những muốn khóc vì vui mừng.
Hai cha con đã đến được khu rừng!
Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của Sofa bên cạnh. Họ không nên nói lời nào, mà phải tiếp tục, tiếp tục chạy, lao vào trong rừng cây bụi.
Martial dùng cánh tay còn rảnh rang gạt những cành cây vô hình đang cào vào mặt. Cố gắng đi càng nhanh càng tốt.
Họ đang đi xa, đã gần như không còn nghe thấy tiếng hét của cảnh sát.
Họ đã thắng!
Chỉ còn phải xuôi xuống phía biển; đến vịnh Thác. Họ sẽ đúng hẹn.
Họ...
Đột nhiên, Martial chuệnh choạng. Trong một khoảnh khắc, anh đã lơi lỏng tập trung. Một cái rễ cây, một chỗ bấu víu tạm, một bước chân chệch sang bên để lấy lại cân bằng.
Bàn tay ẩm ướt của Sofa đã trượt khỏi tay anh.
Anh cắn môi, rồi thì thầm giữa kẽ răng:
— Sofa?
Không thể gào lên. Và thậm chí cũng không thể nói to. Như thể thật ngu ngốc. Sofa đang ở dây, cách anh vài mét. Không có gì ngoài một hơi thở trong đêm mù mịt.
— Sofa?
Không có tiếng trả lời. Hai tay Martial quờ quạng. Những cành ngấy trắng đâm vào da anh.
Giọng anh trượt đi. Cố gắng thật nhẹ nhàng.
— Con yêu, ba tìm con đây, con đừng nhúc nhích nhé.
Ngược lại, suy nghĩ của Martial đang bấn loạn. Anh biết rõ khu này. Khe Trảng Nghĩa địa được bao phủ bởi những cây cối bị bật rễ, những hòn đá trơ trụi sắc cạnh, những kẽ nứt. Sofa có thể bị lạc chỉ trong giây lát, nhanh như một người đi cắm trại bị cơn bão cát trong sa mạc đánh úp.
— Sofa, ba ở đây, ba sẽ tìm được con. Làm ơn, con đừng đi xa.
Anh đã kêu to hơn, bỏ qua mọi cẩn trọng.
Không có câu trả lời. Thậm chí không có tiếng vọng trong bầu trời trắng xóa. Martial cố kìm để không hét lên. Anh sống lại cơn ác mộng tồi tệ nhất.
Anh đứng trước bãi biển. Một mình. Gào lên trước biển trống vắng.
Hét gọi tên con.
Alex...