Chương 37 NHÀ CỦA GÃ MALBAR
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
11h41
Thêm phần dũng cảm nhờ ánh mặt trời chính ngọ, Liane ngọ nguậy cặp vú trắng nhỏ xinh trên bộ râu mới nhú của Martial. Người đẹp đang cưỡi lên chồng, những múi cơ trên cặp chân dài căng ra như muốn làm bật tung chiếc quần lọt khe màu đỏ. Gã Martial sung sướng nằm dài bên dưới, dường như không biết đặt tay vào vùng da nào. Trên cái bụng phẳng? Trên tấm lưng đẫm dầu và mồ hôi? Trên cặp mông tròn? Hay tự giúp mình bằng miệng và hôn miệt mài không thở đôi núm vú đang mời gọi, đôi môi chìm trong thác tóc vàng kia?
Martial đang cương cứng, bức ảnh phóng to trên khổ giấy A3 cho thấy rõ mồn một chi tiết này.
Cô bé Sofa đang chơi trên cát, cách đó hai mét, dưới bóng một cây cọ. Chỉ có vợ chồng nhà Bellion trên bãi biển cát đen, bãi biển ở khu Hố Mặn, Imelda nhận ra nơi đó ngay lập tức.
Một khoảnh khắc hạnh phúc.
Ai đã có thể chụp bức ảnh này?
Imelda lùi ra sau chừng một mét và nhắc lại trong đầu câu hỏi đơn giản đó.
Ai đã có thể chụp bức ảnh này, cũng như hàng chục bức ảnh khác về gia đình Bellion đang được treo trên tường căn nhà bẩn thỉu này?
Imelda đã đếm được ba mươi bảy bức, in khổ A4 và A3. Một triển lãm kỳ quặc khiến ta có cảm giác tay paparazzi này đã rình rập từng thời khắc trong cuộc sống của vợ chồng nhà Bellion từ khi họ đến đảo Réunion. Rõ ràng ảnh được chụp phóng đại mà Martial và Liane không hề hay biết. Ở sảnh một nhà hàng tại Saint Gilles, quảng trường Marché; trước đền thờ Hinđu Colosse ở Saint André; trước một quầy trưng bày bưu thiếp trên con phố trung tâm ở Hell Bourg... Nhưng phổ biến nhất là những bức chụp cận cảnh cô bé Sofa, đối tượng được nhiếp ảnh gia vô danh quan tâm nhiều nhất. Những bức chụp cận cảnh đôi mắt xanh như búp bê, những nốt tàn nhang, đôi mắt lúm đồng tiền. Giống như bất kỳ cô bé nào là nạn nhân tự nguyện của việc phát minh ra máy ảnh kỹ thuật số, Imelda nghĩ. Chỉ có điều tác giả những bức ảnh này đã không thêm đề nghị Sofa tạo dáng.
Tại sao?
Vừa suy nghĩ, Imelda vừa thường xuyên kiểm tra qua cửa sổ để chắc chắn rằng ngoài phố không có động tĩnh gì, rồi lại làm một vòng quanh nhà. Sào huyệt của gã người Malbar đi chiếc 4x4 màu đen giống như một căn hộ bị trưng dụng khẩn cấp. Hai phòng, phòng khách và phòng ngủ, được trang bị đồ đạc rất sơ sài: hai chiếc ghế gấp và một chiếc bàn phoócmica, một chiếc đệm vứt trên nền đất, thực phẩm chồng đống trên giá một chiếc tủ áo có rèm che bẩn thỉu, đồ ăn đóng hộp, bánh, gạo. Một cái bếp ga đặt chênh vênh trên bồn rửa bát. Những thùng rác đầy ứ hộp bánh pizza và những lon soda rỗng.
Sát tường, khoảng chục can xăng xếp hàng. Để tiếp liệu cho cái gì? Imelda tự hỏi. Động cơ của một chiếc trực thăng? Hay động cơ một chiếc 4x4 sắp mất hút nhiều tuần trong vùng Thượng.
Đây là nơi trú ẩn của một kẻ giết người đang lẩn trốn! Gần như tầm thường... Chỉ trừ những bức ảnh.
Mọi thứ đều thúc đẩy cô tin rằng chính gã Malbar này đã chơi trò paparazzi. Cô đã đúng, chiếc Chevrolet Captiva màu đen không ngẫu nhiên có mặt trong bãi đỗ xe của khách sạn Alamanda vào ngày xảy ra vụ án. Imelda cảm thấy nỗi phấn khích càng tăng lên, cô rất thích thời khắc này, khi phải sắp xếp thông tin theo trật tự. Chỉ cần một chút tập trung để dựng lại bức tranh ghép.
Hỏng rồi!
Một tiếng chuông ngắn và chói tai nhắc rằng cô vừa nhận được tin nhắn trên điện thoại di động.
Cô rủa thầm rồi đọc.
Mọi chiện ổn mẹ ạ. Con lo đc. Đã cho Dori và Jol cùg nấu. Mẹ cứ bìh tĩh.???
Imelda mỉm cười, tự đáy lòng cảm thấy gần như thất vọng khi lũ trẻ xoay xở rất tốt mà không có cô. Cô gõ câu trả lời ngắn gọn, đầu óc vẫn tập trung vào vụ án Bellion.
Gã Malbar hành động vì lợi ích của chính gã? Gã được trả tiền để rình rập vợ chồng nhà Bellion? Một thám tử tư chẳng hạn? Không quan trọng, câu hỏi thực sự nằm ở chỗ khác. Tại sao lại rình rập vợ chồng nhà Bellion? Để khiến họ phải hoảng sợ? Vì mong muốn trả thù? Vì ghen ghét? Vô vàn những khả năng, cũng như danh tính của kẻ đặt hàng: Một người thân của gia đình? Một kẻ bị bệnh tâm thần mà họ từng gặp? Hoặc tại sao không phải chính Liane Bellion? Có biết bao lý do có thể thúc đẩy một người vợ rình rập chồng mình, nhất là khi người chồng lại có một quá khứ rối bời và một tiếng tăm tiêu cực.
Imelda chăm chú nhìn bức ảnh Liane Bellion đang ngồi ở hiên một quán bar, chắc chắn là trên cảng Saint Gilles. Váy ngắn bằng vải sọc, lưng trần, mái tóc vàng cuộn thành búi ngẫu hứng để lộ khoảng gáy. Ngon mắt...
Trừ phi là điều ngược lại, Imelda lập luận. Có thể là Martial Bellion nghi ngờ lòng chung thủy của vợ... Nhưng thế thì tại sao lại yêu cầu thám tử tập trung vào những bức ảnh gia đình? Tại sao lại thuê một gã Malbar? Một gã Malbar sống trong khu nhà nát này?
Imelda lại nghĩ đến tập hồ sơ mà cô đã đọc trong văn phòng của đội cảnh sát, đến những lời khai thống nhất của các nhân viên khách sạn Alamanda chống lại Bellion. Khách sạn Alamanda đã được xây dựng bởi những người Malbar, nhà Purvi, một triều đại mà nữ đại úy phụ trách vụ án là hậu duệ cuối cùng.
Lại một sự trùng hợp nữa?
Trước khi bước vào căn phòng thứ hai, một phòng ngủ không có cửa sổ, Imelda lại nhìn ra phố. Mọi thứ có vẻ bình thường. Con chó vẫn tiếp tục lang thang, ngửi hít và bổ sung nước tiểu vào khung cảnh bẩn thỉu. Lũ trẻ chơi bóng đang bước vào hiệp thi đấu thứ mười ba ở cuối ngõ cụt.
Imelda bỗng giật mình.
Một hồi chuông. Lại một tin nhắn trên điện thoại.
Đã nhặt xog rau. Còn thừa cà ri đến tối. Hy vọg mẹ thíh chứ? Thật vui vẻ nhé.
Imelda rùng mình khi đọc tin nhắn. Xét cho cùng, Nazir là một cậu bé ngoan. Chỉ thiếu vắng một người cha để thỉnh thoảng đá vào mông cậu.
Cẩn thận, cô cúi xuống rồi nhấc tấm ga bẩn thỉu lên, rồi đến tấm đệm.
Một cảm giác chiến thắng nổ tung trong cô: một chiếc xắc tay được giấu giữa chiếc giường và góc tường! Ít có khả năng nó là của gã Malbar.
Run rẩy, Imelda mở xắc. Ngón tay và mắt cô cùng kiểm kê. Một thỏi son, một ống son bóng, một chiếc ví hiệu Lancel bị bới tung... Bàn tay Imelda lục tìm, tóm bắt ngẫu nhiên, lấy ra một chiếc thẻ căn cước, một thẻ tín dụng, một thẻ tàu điện ngầm Navigo. Tất cả đều mang tên Liane Bellion.
Nơron thần kinh trong não Imelda bắt đầu kết nối. Những ngăn kéo mở ra để sắp xếp các giả thiết. Phải chăng Martial Bellion đã giấu xác vợ ở đây? Hắn đã giao công việc bẩn thỉu này cho gã Malbar? Hay là tất cả mọi người đã nhầm ngay từ đầu? Liane Bellion đã không bị giết trong khách sạn, cô ta đã ngụy trang việc mình bỏ trốn thành án mạng và trốn ở đây, trong căn nhà này, trong khi toàn bộ cảnh sát trên đảo đang tìm xác cô ta.
Tại sao? Để chờ đợi ai ở đây? Để lại biến mất lần nữa? Đi đâu?
Những ngón tay của Imelda đang sẵn sàng tìm kiếm những dấu hiệu khác trong chiếc xắc bỗng cứng đờ lại.
Con chó đang sủa ngoài phố!
Lát sau, cô nghe thấy tiếng ro ro của động cơ chậm lại trước cửa nhà. Bằng bản năng, cô nhận ra âm thanh của một xi lanh dung tích lớn có gắn ống xả kép. Một chiếc 4x4.
Không cần mạo hiểm nhìn qua cửa sổ để đoán ra nó màu đen và được một gã người Malbar đội mũ kaki lái. Cô vội vàng cất chiếc xắc tay vào chỗ giấu rồi lao ra phòng khách. Đưa mắt nhìn quanh để chắc chắn mình không xê dịch thứ gì rồi tìm chỗ lẩn trốn.
Cô chỉ tìm được một nơi, không khả dĩ. Chiếc tủ quần áo. Cô điên cuồng kéo tấm rèm rồi ước lượng chiếc tủ cao và thẳng dùng để xếp chổi. Imelda to gấp đôi, thế nhưng thậm chí chẳng thèm suy nghĩ, cô nhồi người vào đó. Làn da mềm nhão của cô cọ vào vách tủ, phồng lên, dồn lại thành những gờ những ngấn. Đau đến chảy nước mắt, Imelda bíu vào một cái mắc áo và dồn sức kéo mạnh. Da cô cọ xát vào gỗ, váy rách toạc khắp nơi, nhưng rồi cả cơ thể, từng xăngtimét một, cuối cùng cũng chui được vào, áp chặt vào mấy tấm ván lạnh giống như cục bột dày bị nắn để tràn ra và phủ toàn bộ chiếc khuôn không sâu mấy.
Bằng một cử chỉ tuyệt vọng, cô kéo tấm rèm lại và kinh hoàng rình theo cử động đã khiến cô hoảng hốt trong khoảnh khắc quá dài vừa qua.
Imelda nín thở. Cánh cửa nhà mở ra.
Qua lớp rèm, cô chỉ nhìn thấy một bóng người béo mập bước chậm rãi trong phòng. Những tiếng động tiếp theo rõ ràng hơn. Một chiếc túi bị vứt lên bàn, cánh cửa phòng vệ sinh khép lại, giật nước, nước chảy trong bồn rửa, vài giọt nữa, rồi im ắng trở lại.
Imelda nghẹn thở.
Những bước chân quay vào trong phòng, đi qua đằng trước tấm rèm nhưng không chậm lại, rồi xa dần về phía phòng ngủ.
Ngừng thở gần một phút... Imelda hít thở lại. Nách và chỗ kín của cô ướt đẫm mồ hôi mặn chát. Cô căng tai và ngỡ đã nhận ra tiếng sột soạt của vải, tiếng quần áo rơi nhẹ xuống đất, tiếng kéo khóa khô khốc ngắn gọn, có thể là khóa vali.
Như thể gã người Malbar đang thay quần áo... Những giây đồng hồ nối tiếp nhau, dài đằng đẵng.
Tiếng bước chân lại tiến đến gần. Một hơi thở. Tấm rèm rung rinh, cọ vào bụng Imelda.
Nước lại chảy trong bồn rửa, tiếng thủy tinh va vào inox, chiếc túi trượt trên bàn, rồi những bước chân xa dần...
Cánh cửa sập lại.
Không còn gì nữa.
Imelda vẫn chờ. Mọi giác quan đều căng lên.
Lâu. Như thể vĩnh hằng. Căn nhà im ắng, cô tưởng như nghe thấy cả tiếng hét của lũ trẻ ở ngoài xa, trên phố.
Người phụ nữ Cafre vẫn không nhúc nhích, cô không nghe thấy tiếng động cơ nào trong phố. Gã người Malbar vẫn ở đó, rất gần, cô phải tiếp tục trốn sau tấm rèm. Vô cùng cẩn trọng, cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi. Cô đã quyết định, cô phải liên hệ với Christos. Không có rủi ro nào, điện thoại của cô không gây tiếng động khi gửi tin nhắn.
Chỉ khi cô nhận một...
Tiếng chuông bỗng đổ vang trong phòng. Imelda đưa mắt nhìn xuống, kinh hoàng, như thể bị thôi miên trước màn hình sáng lòa.
Đã xog hết ngon làh. Mẹ tự hào k? mẹ bít giẻ lau ở đâu không? Cả chìa khóa nhà nữa. Cả túi thuốc Derrik đã lấy?
Tin nhắn khiến Imelda nở một nụ cười lạ lùng. Cô đã lầm, lũ trẻ không thể không cần cô.
Ý nghĩ cuối cùng của cô...
Tấm rèm đột ngột mở ra. Cái bóng đứng trước mặt cô, tay cầm con dao làm bếp. Imelda cố gắng thoát ra. Vô ích.
Cô đã tự nguyện và còn sống nguyên khi bước vào một cỗ quan tài quá hẹp đối với cô.
Đầu tiên cô cảm thấy cơn đau ở tim, dữ dội và nhanh chóng. Hai bàn tay cô tìm cách níu lấy tấm rèm nhưng rồi nắm lại giữa khoảng không. Chúng co quắp, cứng đờ trong nhiều giây, rồi cuối cùng thõng xuống, mềm nhũn, giống như hai chiếc lá úa ở đầu hai cành cây chết.