← Quay lại trang sách

Chương 38 DƯỚI BÓNG MÂY

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

11h43

— Ba ơi?

Không phải tiếng kêu, mà chỉ là tiếng thì thầm trong đêm trắng. Tim Martial lồng lên. Sofa đang ở đó, cách anh hai mét.

— Sofa?

Bàn tay hai cha con tìm đến nhau theo bản năng. Không ai nói lời nào. Martial dắt con yên tâm bước đi. Mặt đất dốc xuống dưới chân họ. Càng xuống dốc, sương mù càng có vẻ dày hơn.

Trong khung cảnh êm ả đó, họ nghe thấy càng lúc càng thưa giọng nói của cảnh sát, những mệnh lệnh âm vang trong loa, những tiếng hét, tiếng chân lộn xộn. Cảnh sát chỉ còn là những bóng ma vô hình tản mát trong gió.

Hai cha con tiếp tục đi xa hơn. Martial hiểu rất rõ đặc điểm của địa hình nơi này. Anh đã ghi nhớ từng xăngtimét vuông trên bản đồ, anh có khả năng định hướng tốt, và trong trường hợp cần thiết, đã có một chiếc la bàn trong túi. Trước hết hai cha con phải đi dọc theo khe Trảng Nghĩa địa. Nếu cắt ngang khe núi về hướng Đông thì đường đi không nguy hiểm lắm. Chủ yếu là một vùng đầm lầy có cây che phủ đủ để hai cha con không bị nhìn thấy từ trên trời, ngay cả khi sương mù đã tan. Sau khe núi là sông Đông. Hai cha con sẽ phải cắt ngang theo hướng chính Đông, đi qua vùng Thượng Sainte Rose và khu rừng Gỗ Trắng. Một khu rừng gồm me, dừa và chà là, đầy những con đường mòn dạo chơi cần phải tránh, lốm đốm những dòng dung nham đã nguội từ nhiều thập kỷ nay. Sau đó, hai cha con sẽ đi dưới bóng cây, tiến đến vịnh Thác càng gần càng tốt. Vùng Thượng Sainte Rose trồng mía, cây cao khoảng ba mét, mọc gần đến sát biển.

Theo tính toán của anh, hai cha con đang ở cách con đường ven biển khoảng mười lăm kilômét, chỉ có đường dốc xuống, với khoảng cách thẳng đứng khoảng một nghìn bảy trăm mét. Sofa đi được chừng nào hay chừng ấy. Hai cha con sẽ nghỉ chân. Anh sẽ cõng con bé.

Đã đến rất gần đích rồi.

Hai cha con sẽ đến được đích.

Để cho khỏi áy náy, Martial lấy la bàn ra, rồi định hướng Đông-Bắc, hướng đến một miệng núi lửa nhỏ xíu thấp thoáng qua làn sương mù.

— Đừng buông tay ba, Sofa, chúng ta sẽ đi xuống thế này nhiều giờ nữa.

— Mẹ đang đợi ba con mình ở dưới à?

— Ba hy vọng thế, con yêu. Đừng nói nhiều quá, ta phải tiết kiệm sức.

Martial biết rằng trong khoảng một giờ nữa, hai cha con sẽ đi dưới bóng mây. Thế nên càng cần phải cảnh giác hơn.

12h48

Ba nhìn đồng hồ đeo tay và nói với tôi rằng chúng tôi đến hơi sớm, bởi vì tôi đi nhanh, không than thở. Ba cũng nói rằng chúng tôi chỉ cần xuống đến cánh đồng có những thân cây cao gấp bốn lần tôi, và sau đó là đến nơi.

— Nơi hẹn? - Tôi hỏi ba. - Chúng ta sẽ đến kịp chứ?

— Đúng, nếu con tiếp tục đi ngoan, con yêu ạ..

Tôi không nói gì, trong đầu tôi vẫn nhớ lời nhắn viết trên chiếc xe ở khách sạn.

Hẹn gặp

Vịnh Thác

Ngày mai

16h

Đến cùng con bé

Sẽ khó khăn đây...

Tôi không nói nhiều với ba, nhưng tôi đau bàn chân, đau bắp chân, đau khắp nơi. Cuối cùng, có lẽ ba đã đoán biết, chính vì thế ba đồng ý dừng lại đôi chút ở gần dòng sông.

Một cái khe thì đúng hơn, ba giải thích với tôi. Một dòng sông không có nước, hoặc gần như thế, chỉ có vài giọt đang chảy dưới đáy. Cũng có trái cây nữa, ba nói chúng tôi có thể ăn chúng, chỉ cần hái từ cành cây xuống, tôi đã nhận ra một số trái, nào bưởi, nào quýt. Ba nói cho tôi những cái tên khác, chanh thái, ổi.

Khi bắt đầu xuống dốc, ba nói với tôi rất nhiều, rất lâu, giải thích cho tôi về tất cả các loại cây, hoa và quả. Nhưng từ khi dừng lại, ba lại đi xa. Không xa tôi, không, tôi không định nói thế, ba ngồi bên cạnh, trên một mỏm đá. Chỉ là ba không còn nghĩ đến tôi. Ba thường như thế. Tôi tin là ba đang ở cùng anh trai tôi. Alex, Người đã chết. Khóe mắt ba hơi ướt.

Chính vì điều đó mà tôi đoán ra khi ba đang nói thầm trong đầu với Alex và sau đó là cả những bóng ma khác trước khi tôi ra đời.

13h03

Martial đứng dậy để hái ổi trên các cành chĩa ra khỏi lớp sương mù lúc này đã bớt dày đặc. Anh chất đống dưới chân, lát nữa sẽ cho Sofa nếm thử. Anh nhìn con gái chơi đùa. Con bé đang định xây một cái đập nhỏ xíu trong khe.

Người phụ nữ nhỏ bé đó khiến anh ấn tượng.

Con bé đã hiểu khi nào thì nên biến thành một con khướu duyên dáng không thể im miệng, và khi nào thì cần kín đáo, phải ẩn náu vào chính con người tưởng tượng của mình để anh nghĩ đến chính anh.

Martial thở dài. Anh đưa tay quờ vào túi rồi xua đuổi ý muốn được cuốn vài lá cần sa trong một mảnh giấy cuốn thuốc lá. Không phải ở đây. Không phải lúc này. Không phải trước mặt Sofa.

Anh ngước mắt nhìn lên một khoảnh trời xanh rụt rè xé rách màn mây, hình trái tim, chỉ bị rạch bởi một vệt trắng mỏng.

Một chiếc máy bay đơn thuần. Có lẽ trí tưởng tượng của anh đã vẽ ra phần còn lại...

Không biết chính xác tại sao, suy nghĩ của anh lại bay về phía Aloé. Tại sao là lúc này?

Tại sao lại ở đây?

Vì mũi tên màu trắng đó? Vì trái tim bị xuyên thủng đó?

Câu hỏi tra tấn anh đã nhiều năm nay, thêm một câu nữa, mà anh không có được dù chỉ phần đầu của câu trả lời.

Alex liệu có còn sống nếu anh không để Aloé lên máy bay không?