Chương 39 MỘT VIÊN NƯỚC ĐÁ, MỘT CÔ GÁI
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
13h05
Keng keng keng.
Christos lắc cho đá va vào cốc rượu pân giống như chiếc đàn gỗ trong trò chơi truyền tiếng vô tuyến.
— Thế nào?
Các nhân viên khách sạn Alamanda đều ngồi trên ghế cao bằng nhựa xám giả mây, quây thành hình vòng cung phía trước quầy bar nơi Christos đang đứng. Chỉ còn thiếu Eve Marie Nativel, bà lao công, và người làm vườn Tanguy Dijoux, ông này đã lái xe đưa vợ chồng nhà Jourdain ra sân bay. Thật lạ là ông ta vẫn còn chưa về đây, Christos nghĩ. Không mất đến hai giờ để quay về từ Saint Denis.
Cái bóng của bức tường bao quanh khu vườn khách sạn che cho họ khỏi ánh nắng trên đỉnh đầu. Phía sau, giữa trời nắng, mấy du khách hiếm hoi đang nằm lười biếng trên những chiếc ghế vải gập, cách xa bể bơi đủ để không bị lũ con đang ngụp lặn té nước vào.
Armand Zuttor đứng ở khoảng giữa đám nhân viên và du khách, dưới bóng một cây cọ, lưng ghế dựa vào thân cây.
— Thế nào?
Christos đọc lại lần nữa bảy cái tên. Chầm chậm. Dành thời gian để tách rõ từng âm tiết như thể ông đang cắt nhỏ từng câu trong bài chính tả cho một lớp học của người mù chữ.
Mohamed Dindane
René Paule Grégoire
Patricia Toquet
Aloé Nativel
Joel Joyeux
Marie Joseph Insoudou
François Calixte
hoặc Françoise...
Keng keng keng.
— Các vị chưa bao giờ nghe nói đến những người trung hậu này sao?
Zuttor mệt mỏi nhìn đồng hồ, như thể ông ta đang tính toán đến từng phút thời gian hỏi cung những người làm công của mình. Lại còn vào ngày lễ nữa.
Christos quay về phía quầy bar, rót thêm một cốc pân.
— Không có ai trong số bảy người này ư? Nhưng Réunion đâu phải là nước Úc.
Dần dần, bóng bức tường che phủ các nhân viên của Alamanda tiến về phía bể bơi. Christos không dự kiến trước điều này, nhưng ông tự nhủ có lẽ nó sẽ giúp ông khiến những người kia phải mở miệng. Người nào không trả lời sẽ chết cháy dưới nắng.
Gabin Payet, ngồi trên chiếc ghế đối diện với viên thiếu úy, là người đầu tiên bị quay nóng. Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng:
— Tất cả những chuyện đó đã lâu rồi, Christos ạ. Gần mười năm rồi. Hàng lô khách sạn đã mọc lên. Hàng trăm giường. Hàng nghìn người Créole đã thay ga, phục vụ bữa sáng, chất đống khăn mặt trong xe đẩy. Một tuần, một tháng, một hợp đồng ngắn hạn và rồi bay biến...
Naivo Randrianasoloarimino, vẫn còn ở trong bóng râm thêm vài phút nữa, chêm vào một nhận xét mang tính cảnh báo:
— Với lại những cái tên Réunion này toàn giống nhau hết. Hoarau. Payet. Dindane...
Christos bắt luôn quả bóng.
— Nativel... Có nhiều người tên Nativel trên đảo không?
Người ướt đẫm mồ hôi, chiếc sơmi hoa dán chặt vào làn da nâu, Gabin đột nhiên đứng dậy. Anh ta ra sau quầy bar, mở nắp chai Perrier, thêm một viên đá và một lát chanh vào cốc và quay lại ngồi, không nhìn đến những người làm công khác.
— Đó là cháu gái bà Eve Marie! - Christos nở một nụ cười.
Rốt cuộc, mối liên hệ giữa quá khứ và hiện tại... Eve Marie Nativel là nhân chứng chính trong vụ kết tội, người duy nhất có thể xác thực có hay không việc Liane Bellion còn sống và ra khỏi phòng 38 khách sạn Alamanda.
— Ông muốn biết gì về cô ấy, hả nhà tiên tri?
— Tất cả. Kể đi, tôi sẽ tự lọc thông tin.
— Sẽ không khó đâu. Chẳng có gì nhiều để nói cả. Hồi đó tôi làm ở Bambou Bar. Aloé là nhân viên phục vụ cho Cap Champagne, ở đầu kia bãi biển Boucan Canot. Cô ấy xinh xắn, thậm chí rất xinh xắn. Một bông hoa nhỏ xinh của hòn đảo, ông biết kiểu ấy rồi đấy. Khách hàng rất thích. Martial Bellion cũng vậy.
Cái bóng của bức tường càng lùi xa thêm. Lúc này, tất cả nhân viên đều mồ hôi nhỏ giọt dưới cái nắng miền nhiệt đới. Chỉ có Armand Zuttor vẫn mát mẻ dưới bóng cọ, nhưng cũng không tránh khỏi khó chịu. Christos không hề muốn đẩy nhanh màn hồi ức để tránh cho họ việc phơi nắng.
Ông nốc cạn cốc rượu pân rồi nói với Gabin:
— Vậy ra cậu biết ngay từ đầu rằng Martial Bellion không phải là một du khách giống những người khách khác, mà là một người Zoreille đã quay trở lại Pháp. Lẽ ra ta đã tiết kiệm được thời gian nếu cậu nói ngay với chúng tôi...
— Không ai hỏi tôi cả...
— Có thể ta đã bắt được Bellion từ trước, - Christos nói tiếp. - Có thể bà Chantal Letellier vẫn còn sống.
— Để xem nào. Mà tôi đâu thể đoán được... Ông mới là nhà tiên tri...
Viên thiếu úy không đáp trả. Aja sẽ thanh toán nợ nần sau. Ông kết nối những mẩu thông tin mà Gabin đưa ra rồi nói tiếp:
— OK. Hãy trở lại với Aloé Nativel. Bellion thích cô ta đến mức độ nào?
— Cô ấy là nhân tình của anh ta, - anh chàng nhân viên quầy bar vừa trả lời vừa đặt cốc Perrier lên tay ghế. - Martial thích vặt cánh của những bông hoa đẹp kiểu như vậy.
— Trước hay sau khi hắn chia tay với Graziella Doré?
— Nhiều năm sau... Họ ly hôn năm 1999 còn Aloé được tuyển vào làm ở Cap Champagne năm 2002. Lúc đó cô ấy chỉ mới mười tám tuổi. Aloé là một cô gái đáng yêu. Tháo vát, chị cả trong một gia đình có năm hay sáu con gì đó. Cô ấy rất yêu cậu bé Alex. Mẹ cậu bé, bà chủ, rất bận rộn với công việc. Cô bé phục vụ dành nhiều thời gian hơn cho cậu nhóc thường chơi trên khoảnh hiên giữa những cái bàn...
— Thế còn Martial Bellion? Hắn xuất hiện khi nào?
— Anh ta đến đón Alex mỗi tuần hai lần ở Cap Champagne. Aloé ở đó. Cậu bé Alex kể với anh ta về chị bạn lớn... Tóm lại, Bellion đâu có ngốc. Aloé Nativel có hai phẩm chất đáng quý đối với anh ta. Cô bé mặc những chiếc váy rất ngắn chỉ che được đôi chút cặp mông bé nhỏ xinh đẹp và biết chăm sóc một đứa trẻ hơi quá phiền toái đối với một ông bố độc thân.
— Cô ấy không có bạn trai sao?
— Có, một gã làm ở cảng Pointe des Galets, ở biển nhiều hơn trên đất liền. Aloé Nativel chính là một Super Nanny! Một cô giữ trẻ hạng sang mà Bellion đón tiếp thường xuyên nhất có thể. Cho ăn, ở, yêu đương...
Trong khi Gabin dốc cạn cốc Perrier với vẻ thỏa mãn, Christos cố gắng đánh giá những khả năng khác nhau mà tiết lộ của Gabin có thể mở ra. Zuttor hình như đã ngủ thiếp đi sau cặp kính Ray Ban. Naivo đã đứng dậy và phân phát những chai nước cho các nhân viên của Alamanda. Viên thiếu úy không can thiệp, ông đang tập trung vào câu chuyện với Gabin.
— Aloé Nativel có mặt vào tối Alex chết đuối không?
Anh chàng nhân viên quầy bar lắc đầu.
— Tôi không biết. Tôi đâu có ở trên giường của họ. Phải hỏi dì cô ấy.
Christos rủa thầm. Như thể ngẫu nhiên, bà Eve Marie Nativel không đi làm hôm nay. Theo các nhân viên khác, tất cả các ngày thứ Hai bà đến dọn dẹp nhà cho một khách hàng khác. Theo kiểu chợ đen. Không ai biết tên ông ta. Eve Marie không có điện thoại di động. Để liên hệ với bà, phải chờ đến khi bà về nhà, khu Carosse, không trước 18 giờ tối. Chết tiệt...
— Còn Aloé? Cô ta bây giờ thế nào?
— Gió độc cho những bông hoa của đảo. Lúc đầu, cũng giống như những người khác, cô ấy phải gánh chịu trực tiếp hậu quả kinh tế của việc đóng cửa Cap Champagne. Sau cái chết của Alex, Martial Bellion có những mối lo khác và không cần bảo mẫu nữa. Aloé quay về gặp anh chàng thủy thủ...
— Rồi sao?
— Tiếng đồn đã lan ra, mọi người thi nhau đưa chuyện. Rốt cuộc anh chàng đó cũng đã đuổi cô ấy. Theo những thông tin mới nhất, cách đây ít nhất là năm năm, cô ấy đang làm gái ở Saint Denis, gần ga đường bộ cũ. Nếu có gặp cô ấy, cũng chưa chắc tôi đã nhận ra...
Christos im lặng ghi nhận thông tin. Không biết tại sao, số phận của Aloé khiến ông nghĩ đến những đứa con gái của Imelda, Joly và Dolaine. Cả Nazir và gói cần sa của nó nữa. Trên hòn đảo này, rơi vào bên này hoặc bên kia của đường ranh giới gần như là do ngẫu nhiên. Thuận chiều gió hoặc ngược chiều gió. Sống trong bao bọc hoặc phải chường mặt ra chịu chửi rủa suốt cả cuộc đời.
Viên thiếu úy lắc viên đá trong cốc lần cuối cùng.
Keng keng keng.
Đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Ông phải tìm được Eve Marie Nativel trước 18 giờ. Nếu lời khai của bà đổ vỡ, mọi chuyện đều đổ vỡ. Có thể Liane Bellion đã ra khỏi phòng 38, vẫn còn sống nguyên... Nếu cô không chết, việc cáo buộc Bellion chẳng còn ý nghĩa gì, mặc dù có nhiều vết máu và dấu vân tay trên con dao.
Christos không muốn đào sâu thêm giả thiết này nữa. Mọi chuyện trở nên quá phức tạp. Nếu có thời gian, ông sẽ gọi cho Imelda để kể với cô và điểm lại tình hình. Ông quay sang phía Gabin để hỏi câu cuối cùng:
— Thế cậu có ngẫu nhiên nhớ được anh ta tên là gì không, cái gã bạn trai của Aloé Nativel đó?
— Có! Thỉnh thoảng tôi có gặp anh ta. Một con cá kình nhỏ. Anh ta hay đưa bia cho các hộp đêm ở khu này. Tên anh ta là Mourougaïne Paniandy.
— Paniandy? Một gã người Malbar sao?