Chương 41 NGƯỜI ĐÀN BÀ CHE Ô
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
15h27
Martial và Sofa rẽ những thân cây mía to tướng. Vừa cẩn thận giấu mình trong cánh đồng mía cao gần ba mét, hai cha con vừa trèo lên những sườn dốc đầu tiên của đỉnh núi Moka.
— Ba đẩy đi ba, con không nhìn thấy gì cả.
Những cánh đồng xanh lục và lẫn vàng ươm trải dài vô tận về hướng đại dương, với những luống dài, tách biệt nhau bởi những dòng dung nham cháy đen. Hẳn đây là quang cảnh đơn điệu nhất trên đảo... Chỉ có tháp chuông của nhà thờ Đức Bà Dung Nham vượt lên ngọn cây, giống như phiên bản thu nhỏ của thánh đường Chartres giữa vùng Beauce.
Một mê cung thực vật. Martial đã dành thời gian để xem kỹ bản đồ. Núi Moka là ngọn núi lửa cũ đã bị bào mòn, cao chưa đầy năm trăm mét. Không có gì để so sánh với gã khổng lồ Dolomieu đang sừng sững tỏa bóng, nhưng từ đây vẫn nhìn thấy toàn cảnh phần phía Đông Nam của hòn đảo.
Sofa kiễng chân lên, mở mắt tròn xoe.
— Tại sao người phụ nữ mặc đồ màu xanh lơ ở kia lại che ô thế ạ?
Martial nhìn lâu vào điểm con gái đang chỉ, gần như bên dưới tháp chuông màu hồng bẩn thỉu của nhà thờ Đức Bà Dung Nham. Tượng Đức Mẹ đội vương miện đang cầu nguyện ở cổng làng Sainte Rose, hai tay chắp lại, tầm thường ngoại trừ một chi tiết khó coi: Đức Mẹ Đồng trinh che trên đầu mình một chiếc ô lớn cùng tông xanh da trời với chiếc áo dài viền vàng đang mặc.
— Đó là quý bà đã bảo vệ chúng ta khỏi những đợt phun trào của núi lửa, con yêu ạ. Bà rất nổi tiếng ở đây. Con có nhìn thấy những bông hoa dưới chân bà không? Đó là để cảm ơn bà.
— Chính nhờ bà ấy mà cảnh sát không bắt được chúng ta sao?
— Có thể thế...
— Con cũng thế, con sẽ đến tặng hoa cho bà. Cùng với mẹ...
Martial cảm thấy tim đập nhanh hơn. Anh kéo con gái ra phía sau để con bé khuất vào dưới hàng cây. Ở độ cao này, sương mù đã biến mất hoàn toàn. Anh lấy từ trong túi ra tấm bản đồ tỷ xích 1/25.000 vì muốn an toàn hơn là vì cần thiết. Họ còn phải đi chưa đầy một kilômét nữa, chỉ cần xuống đến biển bằng cách đi theo khe nước Tre.
— Ta đến nơi rồi, con yêu ạ! Con nhìn xuống dưới thấp kia, những vách đá lớn màu đen đang nhoai ra biển ấy. Đó chính là vịnh Thác. Mẹ đang đợi chúng ta ở...
Bàn tay Martial đặt lên mặt Sofa trước khi cô bé nói hết câu. Một chiếc mùi soa ướt bẩn thỉu chẹn ngang môi và khóa chặt miệng cô bé.
15h41
— Ba làm con đau đấy, ba...
Tôi đã hiểu ra, chiếc mùi soa che miệng chính là vì tôi muốn nói về mẹ. Lần nào ba cũng tìm ra cách để không phải trả lời khi tôi nhắc đến mẹ.
Cuối cùng ba cũng rút chiếc khăn khỏi miệng tôi và giơ cho tôi xem. Tôi lùi lại một bước. Sợ hãi.
Chiếc khăn đỏ ối!
Tôi đưa ngón tay lên mặt, không hiểu gì, tôi không thấy đau.
Ba vẫn cười, như thể không có gì nghiêm trọng. Mất một lúc tôi mới hiểu ra. Đúng thế, tôi gần như quên mất, ở cao hơn một chút, chúng tôi đã tìm thấy nhiều trái cây. Chúng có tên là ổi. Tôi thích mê! Tôi ra sức chén, gần bằng những lần đi hái trái cây chín cùng với mẹ trong rừng Montmorency! Ba đã giải thích rằng ở đây, ổi chiếm chỗ của những cây khác nhanh đến nỗi mọi người cứ nhìn thấy chúng là sẽ nhổ bỏ ngay. Thật vô lý!
— Con sạch chưa, ba?
— Gần sạch rồi. Trông như con vừa bôi son. Con lên ba bế không, con yêu?
— Con không mệt đâu...
Đúng là như thế. Tôi không mệt... Tôi... tôi kiệt sức! Nhưng không thể hiện với ba! Tôi xuống núi từ nãy đến giờ không phải để bây giờ ngủ thiếp đi. Vài phút trước khi gặp lại mẹ!
Dưới kia, vịnh Thác.
Nếu ba không nói dối tôi ngay từ đầu.
— Con đã là một cô gái dũng cảm không thể tưởng được, - ba nói với tôi. - Nhưng trước khi đến biển, chúng ta sẽ đi qua chặng đường cuối cùng, và không được để người ta nhận ra chúng ta. Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm. Bây giờ họ đã biết con cải trang thành con trai.
— Ba bế con thì có thay đổi gì đâu?
— Ba của con đã nghĩ đến mọi chuyện rồi...
Ba cúi xuống rồi lấy từ ba lô ra một chiếc chăn xấu xí bẩn thỉu. Tôi nhận ra nó, ba đã nhặt nó trong gara của bà già tóc xanh lơ lúc này đang ở cùng chiếc xe của bà trong cái hố không đáy.
— Ba sẽ phủ nó lên con, con yêu ạ, và ba sẽ ôm chặt con trên tay. Mọi người sẽ nghĩ là ba đang bê củi, những cây mía khô để đốt hoặc lá dứa để tết, giống như ở đây người ta vẫn làm.
Tôi không hiểu hết. Ba đưa tay cho tôi.
— Nhún rồi nhảy nào, con yêu...
Tôi lưỡng lự hồi lâu, rồi vâng theo. Tôi đưa tay cho ba.
Ngay khi hai bàn chân rời khỏi mặt đất, tôi cảm thấy toàn bộ nỗi mệt mỏi đổ sụp lên tôi, bao bọc thân thể tôi, ấm và tối hơn cả chiếc chăn hôi rình.
15h43
Martial lại lên đường. Đi xuống theo khe Tre mất chưa đầy mười phút. Sofa ngáp trên tay anh, mệt lử. Vừa sắp đến gần con đường ven biển, anh phủ chăn lên người con bé.
Chướng ngại cuối cùng phải vượt qua...
Con đường quốc lộ có vẻ vắng người. Martial đã nghĩ đến điều này, đây là nơi ít người qua lại nhất đảo, cả chục kilômét bờ biển mà không có một cư dân nào. Trong thập kỷ trước, những dòng dung nham đã tràn xuống đến tận biển hai năm một lần, đốt cháy mọi thứ trên đường đi. Ai điên mà lại dựng nhà ở đây?
Náu mình trong rìa cánh đồng mía, Martial chờ đợi, săm soi từng chi tiết nhỏ nhất. Anh phải cảnh giác, mặc dù cảnh sát không có bất kỳ manh mối nào để đoán ra anh chạy trốn theo hướng nào từ bình nguyên Cát. Sofa ngủ ngon lành trên tay anh; lúc này đôi tay đó đang run rẩy, nhưng không phải vì sức nặng của con gái.
Mà đúng hơn là vì lo sợ.
Anh nghĩ lại những chữ viết vội vàng trên cánh cửa chiếc Clio màu xám.
Hẹn gặp
Vịnh Thác
Ngày mai
16h
Đến cùng con bé
Đến rất gần đích rồi, đầu óc anh bỗng thoáng qua ý nghĩ lẽ ra lựa chọn tốt nhất là để bị cảnh sát bắt. Thú nhận tất cả... Để mong cứu được Liane, phải chăng anh đang bắt Sofa gánh chịu một mối hiểm nguy còn lớn hơn? Martial nhẹ nhàng vuốt ve tấm chăn, vừa thì thầm một bài hát Créole: Trẻ con vùng Thượng. Đã mười năm anh không hát bài này.
Nơi vùng Thượng, khuất trong núi cao Không có sương mù, không có chim non, chỉ vài dòng suối trong. Có cô bé Marla, để đi đến đó, phải có lòng dũng cảm...
Trong tiếng ru, Sofa ngủ thiêm thiếp. Hơi thở con bé trở nên đều đặn, thư thái, tin tưởng.
Có cô bé Sofa, để đi đến đó, phải có lòng dũng cảm…
Anh nhìn đồng hồ. Anh sẽ đến đúng giờ.
15h57
Martial chờ cho hai chiếc xe hơi và một chiếc xe tải thuê đi qua, rồi đi ngang đường quốc lộ. Không có cảnh sát nào trong tầm mắt.
Vịnh Thác đột nhiên hiện ra, tuyệt đẹp. Một cảnh tượng thần tiên nơi mép nước trong chiếc hộp đan bằng cây cọ, cây bàng và dứa dường như được một người làm vườn tỉ mỉ trồng. Quang cảnh kết thúc với những ngọn núi lửa nơi từ đó một tấm rèm nước liên tục đổ xuống. Nước từ một dòng suối uốn lượn giữa cây cầu và những phiến đá chảy ra hòa vào đại dương rồi biến mất trên bãi biển, dưới những viên đá cuội đen như than. Trái ngược với ốc đảo lãng mạn, những cơn sóng mạnh hoang dại đập vào bờ đá, khiến ta tưởng như cả chục chiếc thuyền của ngư dân xếp hàng trước bến tàu mỏng manh có thể đang mạo hiểm trước biển.
Martial cẩn trọng tiến lên. Những người đi dã ngoại đã chiếm hết lều, bàn và ghế dài bằng gỗ dưới bóng mát của khu rừng. Xe của họ nằm ngoan ngoãn trên thảm cỏ được xén phẳng dùng làm bãi đỗ xe.
Chỉ có một chiếc duy nhất thách thức lệnh cấm. Nó nằm ở nơi khó tiếp cận nhất, bên kia bến cảng, phía sau móng ngầm xây bằng đá cuội. Một chiếc 4x4 màu đen. Một chiếc Chevrolet Captiva.
Đằng trước chiếc 4x4, có một người đàn ông đang đứng. Thấp bé, bệ vệ, nước da mai mái, trên đầu sùm sụp mũ kaki có thêu đầu một con hổ.
Martial không hiểu. Ngón tay anh run lên trên tấm chăn màu be. Anh bước thêm khoảng mười mét nữa.
Gã Malbar chăm chú nhìn anh rồi mỉm cười, như thể đang đợi anh. Đột nhiên Martial sững lại. Tê liệt, trong khi tim anh hoảng loạn.
Lần này, anh đã nhận ra gã.