Chương 42 FÉ LÈVE LO MORT
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
15h29
Bà già người Créole không bước vào trong văn phòng đội cảnh sát. Bà đặt chiếc túi lớn bằng vải trên bậc thềm và đành ngồi xuồng trước cửa, chờ có người nhìn thấy mình.
Christos gặp bà khi ông ra ngoài bãi đỗ xe để hút thuốc: Bà già người Créole ngồi đó bao lâu rồi nhỉ? Vài phút? Một giờ?
— Thiếu úy Konstantinov phải không? - bà hỏi bằng giọng kéo dài. - Là mẹ của sếp ông, bà Laïla Purvi, đã thuyết phục tôi đến đây. Tôi hy vọng đây là chuyện quan trọng, vì các ông chủ không thích nhà họ bị lau dở dang.
— Điều đó phụ thuộc ở bà, Eve Marie ạ. Chỉ ở bà thôi. Mời bà vào.
Christos cất gói thuốc vào túi áo. Bà Eve Marie Nativel vẫn không nhúc nhích. Không biết bà có nghe thấy không nhỉ?
— Không, - cuối cùng bà thì thầm. - Không. Tôi không đến để... các ông nói thế nào nhỉ...
— Khai báo?
— Đúng... khai báo. Tôi chỉ đến để...
Bà già người Créole chăm chú nhìn lá cờ ba màu ủ rũ trên nóc văn phòng cảnh sát, không nói hết câu.
— Để kể cho tôi nghe một câu chuyện phải không? - Viên thiếu úy tiếp lời. - Chuyện về cô cháu gái Aloé của bà?
— Bởi vì tôi đã hứa với bà Laïla.
Christos ngước mắt lên. Bà già có đôi mắt xanh nước biển giống hệt màu chiếc khăn Créole mà bà trùm trên tóc. Năm trăm mét trước mặt họ, giữa các ngôi nhà, ông thấy bãi biển gần như vắng tanh.
— Bà muốn chúng ta đi dạo một chút chăng?
Bà Eve Marie mỉm cười.
— Ý hay đấy, thiếu úy ạ. Ông cầm túi giúp tôi nhé?
Họ đi cạnh nhau về phía bãi biển, giữa lòng phố, chẳng có chiếc xe nào quấy rầy họ. Cả hai đi qua biển hiệu màu cam của hiệu cắt tóc Mandarine.
— Bà hay ra vẻ bí mật thế, Eve Marie.
Bà già người Créole thở hổn hển sau mỗi bước đi.
— Tôi đã nói với cảnh sát tất cả những gì tôi nghĩ là có ích, thiếu úy ạ. Không lần nào tôi nói dối.
— Bà vẫn bảo đảm rằng Liane Bellion không hề ra khỏi phòng 38 của khách sạn Alamanda sao?
Một hơi thở dài.
— Vâng.
— Và Martial Bellion đã mượn xe đẩy đồ vải của bà?
Hai người dừng lại một lát. Ngay giữa lối đi. Hai chiếc xe scooter sượt qua họ và biến mất về phía bến cảng.
— Đúng thế. Chuyện xảy ra chính xác là vậy, như tôi đã kể với các ông.
— Nhưng bà đã quên nói với chúng tôi rằng bà biết Martial Bellion. Rằng cách đây mười năm anh ta đã sống với Aloé Nativel, cháu gái bà.
Họ lại đi tiếp. Ba bước nữa. Bãi biển ngay trước mặt họ, phía sau nhà hàng Paul và Virginie. Ba mươi mét nữa. Dài vô tận.
— Thiếu úy, liệu có thể có mối liên hệ gì giữa câu chuyện cũ đó với việc Liane Bellion mất tích không?
— Chính bà sẽ nói cho tôi biết, Eve Marie ạ. Bà sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện của cháu gái bà.
Bà già người Créole lại dừng lại. Vài giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt nhăn nheo. Giống như một người con rể quan tâm, Christos nắm lấy cánh tay bà. Ông đỡ bà và họ đi tiếp từng mét một về phía bãi cát.
— Aloé là một cô gái vàng, thiếu úy ạ. Một cô bé đáng yêu đã nuôi lớn bốn đứa em cả trai lẫn gái mà không bao giờ than thở. Rất xinh xắn. Con bé có làn da rất thơm. Mùi vani. Lúc nào cũng có vani trong vườn nhà tôi ở Carosse. Chiều nào sau giờ học, nó cũng ở đó suốt nhiều giờ. Chính vì thế mà tôi không nói về con bé với các ông. Fé lève lo mort, thiếu úy ạ...
— Fé lève lo mort?
Họ bước xuống một cầu thang nhỏ bằng bê tông để xuống bãi biển, bà Eve Marie bước xuống chín bậc thang, gần như cứ mỗi bậc lại dừng lại. Đến bậc cuối cùng, bà dựa người vào vai viên thiếu úy mà cởi dép mãi không xong. Bà cầm đôi xăng đan bằng vải trong tay và thận trọng bước trên cát.
— Tôi biết chuyện này rồi, bà Eve Marie ạ. (Christos tìm từ ngữ.) Cuộc sống khắc nghiệt, những người đàn ông rời bỏ cô bé, Martial Bellion, Mourougaïne Paniandy, Cap Champagne đóng cửa. Tôi cần một câu trả lời chính xác, bà Eve Marie ạ. Aloé rất gần gũi với cậu bé Alex Bellion. Cô ấy chăm sóc cậu bé nhiều hơn chính cha mẹ cậu. Cô ấy có ở Boucan Canot vào buổi tối Alex bị chết đuối, ngày 3 tháng Năm năm 2003 không? Có thể coi cô ấy là người phải chịu một phần trách nhiệm nào đó về cái chết của cậu bé không?
Bà Eve Marie đứng chôn chân trong cát. Mải mê quan sát mãi một con chim đuôi chổi đang dập dờn bên trên đầu họ, rồi trả lời, giọng có chút bực tức:
— Hóa ra là thế? Đó chính là điều khiến ông bận tâm đến thế sao? Ông nghĩ tôi nói dối để bảo vệ cháu gái mình à?
Tiếng cười như nứt rạn của bà Eve Marie bay về phía phá.
— Chúa ơi... Aloé tội nghiệp của tôi...
Bà già Créole ngồi xuống cát và vốc hàng nghìn hạt trong đôi tay nhăn nheo.
Christos ngần ngừ một lát, rồi cũng ngồi xuống.
— Aloé tạo thành một cặp đẹp đôi với Martial Bellion, hợp hơn nhiều so với gã Mourougaïne cục mịch đó, dù rằng Martial già hơn nó, mặc dù tuần này qua tuần khác, anh ta quan tâm đến con trai nhiều hơn. Cô bảo mẫu trẻ trung xinh đẹp người Créole ngày càng ít có ích hơn. Có lẽ anh ta sẽ rời bỏ nó ngày một ngày hai, để theo đuổi một cô gái lớn tuổi hơn nhưng cũng xinh đẹp như nó, Aloé đã hiểu ra điều đó.
— Bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, bà Eve Marie. Martial Bellion đã bị kết án giết người do tai nạn. Anh ta là người duy nhất phải chịu trách nhiệm theo phán quyết của thẩm phán Martin Gaillard. Aloé ở đâu vào ngày 3 tháng Năm năm 2003, ngày Alex bị chết đuối?
— Ở xa. Rất xa.
Ánh mắt bà Eve Marie nhìn hút vào bầu trời.
— Xa hơn cả nơi lũ chim đuôi chổi đang bay.
Bà già điên rồi chăng?
Bà già người Créole đoán biết những nghi ngại của viên thiếu úy. Bà nắm lấy tay ông. Cánh tay bà run lên, ít nhất cũng run như giọng nói của bà.
— Aloé tưởng đã nắm được vận may của cuộc đời mình! Con bé đã nhận lời tham dự một buổi casting trên sân khấu bãi biển, vào mùa hè năm 2002. Phải nhảy múa trong trang phục áo tắm dưới bóng dừa trước cảnh hoàng hôn. Đại loại thế... Rồi họ đã gọi lại cho nó vào mùa thu. Nó được giữ lại để quay phim, một clip cho bài hát quay ở chính quốc, không phải bài hát của Réunion, mà là một bản zouk Antille, tôi nghĩ thế. Họ trả tiền đi lại và khách sạn cho nó. Clip đó đã được phát nhiều lần trên truyền hình hồi đó, nhất là trên kênh 6. Con bé Aloé của tôi nhảy múa đằng sau một ca sĩ da đen đẹp như tượng đồng, giữa mười lăm cô gái lai khác mặc bikini cũng đẹp như con bé. Rồi nó quay về Réunion và họ chẳng bao giờ gọi lại cho nó nữa.
— Ngày 3 tháng Năm năm 2003, Aloé đang ở chính quốc sao?
— Đúng. Việc đó không khó để xác minh, hẳn phải có tài liệu lưu trữ về những thứ đó.
— Trùng hợp kỳ lạ... thêm một lần nữa. Đương nhiên, họ sẽ xác minh.
— Không cần đâu, - tuy nhiên Christos lại nói vậy. - Có... có thể gặp Aloé không?
Bàn tay nhăn nheo cứng lại thành một khúc gỗ chết. Mắt bà Eve Marie lại ầng ậng nước.
— Hóa ra là ông vẫn không hiểu?
Christos vuốt vuốt cánh tay nhăn nheo của bà già người Créole, dịu dàng, giống như người ta vẫn làm để trấn an một chú chim sẻ vùng Réunion đang sợ hãi.
— Hiểu điều gì?
— Lý do tại sao tôi không bao giờ nói với ông về Aloé.
— Khi mọi chuyện đều trở nên tồi tệ, cô ấy đã bán mình, đó chính là điều bà không muốn thú nhận với chúng tôi phải không?
Những ngón tay trái của bà Eve Marie vẽ thành các đường tròn nhỏ trên cát.
— Nó lấy tên là Vanille. Khách hàng của nó chỉ biết đến nó bằng cái tên đó, mãi sau này tôi mới biết điều ấy. Nó không bao giờ quay lại Carosse thăm tôi nữa. Có vẻ nó được rất nhiều khách gọi. Toàn những đàn ông giàu có. Nó kiếm được rất nhiều tiền...
Bỗng nhiên một cơn bão cát từ bàn tay bà già phủ lên những vòng tròn.
— Càng ngày nó càng giữ lại ít hơn. Càng cần tiền, nó lại càng kiếm được ít hơn.
— Cần sa?
Eve Marie mỉm cười.
— Heroin, thiếu úy ạ. Người ta tìm thấy xác nó ngày 17 tháng Mười một năm 2009 trong lưu vực thác Maniquet, phía trên Saint Denis. Quá liều, bác sĩ pháp y kết luận thế. Báo chí trên đảo đã đưa vài dòng về cái chết của một gái làng chơi có biệt danh là Vanille. Không bao giờ có người nào biết tên thật của nó, ngoại trừ cảnh sát, các em nó, cha mẹ nó và tôi. Ngay cả Martial cũng không biết chuyện.
— Tôi rất tiếc, bà Eve Marie ạ.
— Không cần như thế, thiếu úy ạ. Ông chẳng thể làm gì được. Ít ra ông cũng hiểu tại sao tôi không muốn nói đến Aloé bé bỏng của tôi. Không dễ gì che giấu những bí mật gia đình trên hòn đảo này.
Eve Marie thả cho những hạt cát cuối cùng lọt qua kẽ tay.
— Ta về chứ, thiếu úy?
16h00
Christos và bà Eve Marie đứng trước cửa văn phòng đội cảnh sát. Từ lúc dưới bãi biển đi lên, họ gần như im lặng. Không lúc nào ý nghĩ bà Eve Marie có thể nói dối lướt qua đầu viên thiếu úy.
— Cảm ơn ông về chuyến đi dạo, thiếu úy.
— Rất hân hạnh, bà Eve.
Christos thấy mình đang thật lòng.
Bà Eve Marie lấy lại chiếc túi. Trước khi chậm rãi đi qua bãi đỗ xe, bà quay lại phía viên cảnh sát lần nữa.
— Tôi thấy rõ là ông sẽ tiếp tục hành hạ đầu óc mình để tìm xem ai là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của cậu bé Alex. Vậy thì thiếu úy ạ, hãy tự nhủ rằng không ai có tội hết. Rằng đó chỉ là một điều ngẫu nhiên và không ai có thể thay đổi được điều gì. Chính từ đó mà nảy sinh tất cả hận thù trên thế giới, thiếu úy ạ, mọi cuộc chiến tranh, chúng ta luôn phải tìm ra thủ phạm cho mọi nỗi bất hạnh trong vũ trụ. Ngay cả khi không có, đầu óc ta sẽ tạo ra chúng. Hẳn là đối với một cảnh sát, sẽ khó mà chấp nhận ý nghĩ này vì ta quá cần đến các thủ phạm nên rốt cuộc ta tạo ra chúng.
Christos sững người, không thể cắt ngang dòng độc thoại của bà già người Créole. Đôi mắt xanh lơ của bà nhìn sâu vào mắt ông.
— I fé pa la bou avan la plï,[48] thiếu úy ạ. Ông hiểu câu đó không? Khi ta bất hạnh, ta sống sót bằng cách trách móc cả thế giới, hoặc chỉ một người nào đó, người đã vật lộn để sống tốt hơn một chút. Ông không đồng ý sao?
— Tôi... tôi không biết. Bà nói với tôi rằng không ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của cậu bé Alex, nhưng chúng ta đang có một kẻ giết người tự do dạo chơi trên đảo...
Ánh mắt màu xanh biển của bà Eve Marie trùm lên cả người viên cảnh sát.
— Đó chính là điều tôi đang cố giải thích với ông, thiếu úy ạ. I fé pa la bou avan la plï. Khi nỗi đau chạm đến ta, tất cả chúng ta đều không chịu chấp nhận rằng không có thủ phạm nào cần phải trừng phạt. Thế nên để giảm bớt nỗi đau, ta tạo ra một cuộc trả thù.
Ta tạo ra một cuộc trả thù, Christos nhắc lại trong đầu. Bà già người Créole này điên rồi, hay đang tìm cách nói với ông điều gì khác? Một sự thật được mã hóa? Tên của một kẻ sát nhân không phải là Martial Bellion?
Trong khi một loạt giả thiết mâu thuẫn đang va đập nhau trong tâm trí ông, tiếng chuông điện thoại vang lên từ văn phòng đội cảnh sát.
Chú thích:
[46] Bay động cơ siêu nhẹ.
[47] Cơ quan thu các khoản đóng góp cho an sinh xã hội và trợ cấp gia đình.
[48] Ngạn ngữ Réunion: không nên lẫn lộn hậu quả của một hành động với nguyên nhân của nó.