← Quay lại trang sách

Chương 43 ĐỔI PHIÊN TRÔNG CON

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h01

Martial dừng lại cách gã người Malbar chừng hai chục mét. Không thể tiến thêm bước nào. Anh đặt tấm chăn quấn Sofa đang ngủ xuống đất. Gã người Malbar, đứng phía sau chiếc 4x4 màu đen, bất động nhìn theo hành động của anh, khuôn mặt khuất dưới bóng chiếc mũ kaki. Phía sau gã, những con sóng đập vào vách đá đen của vịnh Thác nổ tung thành bọt trắng xóa.

Martial lưỡng lự một lát, không biết nên bước lên hay chạy. Hay bỏ trốn. Anh không nhúc nhích.

Anh nhìn chăm chăm gã người Malbar và nhớ lại lời nhắn: Hẹn gặp Vịnh Thác…

Anh đã hiểu không thể chống lại ký ức đang tràn về, nổi lên bề mặt trí não anh, làm tê liệt từng giác quan của anh. Lần này, anh để cho quá khứ chiến thắng.

Suy nghĩ của anh hoảng loạn, ký ức trải dài, Martial tự kể lại với chính mình, miệng mở ra nhưng không thốt nên lời nào.

Mọi chuyện đã đổ vỡ vào ngày 3 tháng Năm năm 2003.

Đó là một buổi tối thứ Bảy, là ngày đến lượt Graziella trông con. Đột xuất hôm ấy tôi chỉ có một mình. Bạn gái của tôi hồi đó, Aloé, vừa bay về chính quốc để tham dự một buổi casting. Cắt đứt khá đúng lúc, cả hai đều ý thức được điều đó. Mỗi người một đường, mỗi người một vận may...

16h02

Graziella Doré cẩn thận vén một lọn tóc dài hơn những lọn khác một chút ra sau tai, như sợ làm nó bị gãy, rồi quay mặt về phía Ấn Độ Dương.

Trong một lát, cô nhớ lại cuộc trò chuyện qua điện thoại với gã cảnh sát đó. Gã có đủ khả năng để hiểu bất cứ chuyện gì không? Chắc là không. Gã có vẻ là một công chức không mấy nhiệt huyết. Gã chạy theo cái bóng ngay khi ta điều khiển các con rối trước mũi gã.

Một chú cún tốt bụng lười biếng.

Cô phải tập trung hơn là không ngừng tua lại thước phim đó. Hành động. Phản ứng. Nhưng liệu có thể quên được không?

Mỗi đợt sóng đại dương tan dưới chân đều nhắc cô nhớ đến Alex. Làm sao chống lại được?

Những hình ảnh chớp nhoáng tràn ngập tâm trí cô. Vùng phá. Khách sạn Alamanda. Cuộc trốn chạy của Martial. Những xác chết... mới, cũ...

Những xác chết kéo chân cô, để không bị lãng quên. Lần này, Graziella không xua đuổi chúng nữa.

Đã quá lâu rồi...

Chính xác là ngày 3 tháng Năm năm 2003. Graziella nghĩ.

Tôi chỉ có một nỗi ám ảnh duy nhất. Martial không có quyền bỏ tôi.

Anh ta có thể lừa dối tôi với những người đàn bà khác xinh đẹp hơn, như con bé Aloé Nativel chẳng hạn, anh ta có thể đi uống cả đêm với những gã đàn ông khác, anh ta có thể chỉ tạt qua hai ngày một lần, lợi dụng tiền bạc của tôi, các đầu bếp trong nhà hàng của tôi, giường của tôi, lỗ trôn của tôi, nhưng anh ta không có quyền bỏ tôi.

Anh ta không có quyền yêu người khác.

Tôi đã đầu tư mọi thứ cho anh ta, giống như người ta đặt toàn bộ tiền tiết kiệm vào một con số ở sòng bạc, vào một con ngựa, một cổ phiếu mới nổi có mức giá tăng vùn vụt. Tôi đã chọn anh ta trong số hàng chục ứng cử viên khác, tôi đã tin là có thể thay đổi anh ta, mà thực tế là tôi đã làm được điều đó; anh ta còn trẻ, dễ bảo như đất sét, một cục kim loại cần được đẽo gọt, một mảnh quặng hiếm mà chỉ có tôi mới phát hiện ra và biết cách khai thác. Tất cả những hy sinh đó tôi đều có thể chịu đựng bởi vì cuộc sống vợ chồng là một tác phẩm dài hơi, chỉ có thể đánh giá được sức mạnh và sự cân bằng nhiều năm về sau. Một công trình chậm chạp và kiên nhẫn.

Tôi đã đặt cược vào Martial mà xem thường tất cả những mộng tưởng khác, những niềm say mê khác, những cơ hội vô tận mà cuộc đời tặng cho mình, giống như một nữ sinh sẵn sàng gác lại tuổi trẻ để học hành ngày đêm nhằm mục đích duy nhất là đạt được tấm bằng hết sức khó khăn.

Tôi đã chọn anh ta làm cha của con mình.

Không, Martial không có quyền từ bỏ tôi chỉ vì một đứa con gái lẳng lơ khác vừa xuất hiện.

Chính vì thế mà đêm đó, tôi đã dồn anh ta vào chân tường...

16h03

Graziella gọi tôi sau khi Aloé đi chưa đầy ba giờ. Tôi đã đưa cô ấy ra sân bay Roland Garros. Chắc chắn là thông qua những người bạn chung có ý tốt, Graziella đã biết rằng cô bé bay đi Paris, và sẽ lưu lại đó không biết bao lâu.

“Em cần anh trông Alex tối nay. Đúng, em biết hôm nay là ngày em trông con nhưng... nhưng anh phải đến. Tối nay em có hẹn, hẹn với một người đàn ông. Đây là lần đầu tiên, Martial. Thế nên hãy làm ơn, cố gắng giúp em, đến Cap Champagne đi, đón Alex muộn nhất là lúc 22h.”

Cô ta bịp tôi. Tôi tin chắc là cô ta bịp tôi. Chẳng có người đàn ông khác nào hết, chẳng có cuộc hẹn nào hết. Lại thêm một lần cô ta dùng Alex làm cái cớ để thổi còi tôi, bắt tôi phải chạy, lại hét vào mặt tôi những cái gọi là nghĩa vụ đối với cô ta và với con. Thử vận may, bởi vì cô ta biết tôi lại tự do.

16h04

Martial quá kiêu ngạo để tin chuyện đó, nhưng tối đó tôi không lừa bịp. Lần đầu tiên tôi không lừa bịp. Tôi đã thực sự quyết định sẽ tìm cho mình một người đàn ông khác. Fabrice Martin là luật sư về luật môi trường. Anh ta giàu có và nhiệt tâm bảo vệ đa dạng sinh học của hòn đảo bằng việc xua đuổi những người chăn nuôi và trồng trọt khỏi các khu vực được bảo vệ tại vùng Thượng nơi họ vốn đã sống từ năm thế hệ qua. Nghĩ kỹ lại thì anh ta không đẹp trai lắm. Mặc dù ngày nào cũng chạy bộ hai tiếng dưới nắng và cởi bỏ cà vạt với áo sơmi thường xuyên nhất có thể để tôi chiêm ngưỡng phần thân trên đẹp như tạc, anh ta vẫn giữ vẻ mặt của một công chức tận tụy với chiếc mũi dài có tỷ lệ hoàn hảo để mang chiếc kính cận nặng trịch.

Đã nhiều tuần anh ta nài nỉ tôi cùng ăn tối dưới ánh nến. Tối đó tôi đã chấp nhận, để làm Martial phải ghen, đương nhiên. Cô bé người Créole vừa thành niên cuối cùng đã đi khỏi. Đã nhiều tháng nay tôi có thể đuổi cô ta khỏi Cap Champagne, nhưng cô ta lại kéo khách đến cho tôi. Cô ta chăm sóc Alex cũng tốt nữa. Martial có lẽ chẳng bao giờ đủ khả năng một mình chăm sóc con trai... Nhưng đã kết thúc rồi! Lần này, anh ta sẽ phải lựa chọn...

Alex đang chơi trên bãi biển Boucan Canot như mỗi tối. Tôi giám sát con từ sau quầy Cap Champagne, bãi biển đã tối và vắng vẻ. Tôi quyết định sẽ đóng cửa muộn nhất là vào 22h. Mặc dù không phải là ngày trông con chính thức, Martial cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến đón Alex. Anh ta đã hiểu rằng chỉ cần muộn tí chút tôi cũng không bỏ qua... Có các nhân viên làm chứng. Gửi thư cho thẩm phán. Martial là một đứa trẻ cần phải trừng phạt. Tôi đang đi đúng hướng. Anh ta đang tiến bộ. Đến khi quay lại với tôi, anh ta sẽ trở thành một ông bố gần như hoàn hảo.

Đúng, Martial sẽ đến đón Alex. Như thế, tôi sẽ buộc anh ta đối mặt với các trách nhiệm. Anh ta sẽ không thể đùa với tôi được nữa. Sẽ phải nhận ra là có cạnh tranh.

Fabrice là một luật sư trẻ giàu có, dáng dấp thể thao, biết tính toán. Martial có thể sẽ mất tôi, vĩnh viễn.

Anh ta sẽ không bao giờ có thể chịu được điều đó.

16h05

Nếu tôi không có mặt ở Cap Champagne lúc 22h, ả Graziella điên rồ đó sẽ lại viết thư cho thẩm phán để thêu dệt những chuyện dối trá. Trong tình huống đó, lời nói của người cha trước những lập luận của người mẹ sẽ chỉ có giá trị như lời của tay nô lệ da đen trước ông chủ... Khoảng 21h30, tôi quyết định đi đón Alex.

Tôi lái xe đến tận Boucan Canot. Đến đó sau 22h một chút. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một nền trời đỏ quạch giống như miệng núi lửa mới thức tỉnh. Tôi cố tình đỗ xe dưới rặng phi lao, ở đầu bãi biển, cách ngọn đèn đầu tiên một chút.

Tôi đi trong cảnh tranh tối tranh sáng, dọc theo những vách đá đen, trước mặt khách sạn Boucan. Từ vị trí này, tôi có thể quan sát quầy bar Cap Champagne mà không bị nhìn thấy.

Cô ả Graziella đang đứng ở đó, sau quầy, trông chừng Alex chơi một mình trên bãi biển, cách khoảng mười mét trước mặt cô ta, trong ánh sáng đèn nê ông.

Như tôi đã đoán trước, cái cớ về cuộc hẹn vui vẻ chỉ là ảo để lôi kéo tôi ngay khi Aloé vừa biến mất. Tôi vẫn đi tiếp trong cảnh tranh tối tranh sáng, ngồi xuống và cứ ngồi như thế một lát, ngắm Alex chơi đùa. Tôi thích nhìn con thoát khỏi thế giới của người lớn như thế. Trò chuyện với một con tàu tưởng tượng, một tên cướp biển, bày ra những con cua tưởng tượng. Graziella, cô ta không thể chịu đựng việc con không làm gì.

Không thể dung hòa được...

16h06

Mặc dù Martial đã giấu chiếc xe dưới rặng phi lao, giấu mình trong bóng tối trên bãi biển, anh ta vẫn đến đón Alex. Chắc là anh ta nghĩ tôi không nhìn thấy anh ta, nhưng những cửa sổ sáng đèn của khách sạn Boucan phía sau Martial đã phản bội anh ta. Tôi kín đáo quan sát dáng người tối sẫm của anh ta, quay nhìn về phía Alex ngay khi anh ta quay đầu về hướng tôi.

Lần này, tôi đã hiểu. Martial muốn đón con trai mà không phải gặp mặt tôi, thậm chí không thèm hỏi tôi có gì mới không.

Vẫn thế...

Thẩm phán Martin Gaillard đã kể với tôi rằng nhiều cặp cha mẹ ly hôn đã đến mức không thể lại gần nhau, căm thù đến độ giao con cho nhau bằng cách để nó một mình vài phút ở một địa điểm an toàn, như chân cầu thang một chung cư, một công viên, hoặc mái hiên một cửa hàng cà phê.

Martial không đến mức đó, nhưng mọi chuyện đã rõ ràng. Anh ta không còn muốn gặp tôi. Anh ta không phải là một người cha tồi, thậm chí anh ta không còn là một người chồng hay thay lòng đổi dạ. Nhưng có điều gì đó trong tôi khiến anh ta chán ghét. Những lời đe dọa, những mưu mẹo của tôi chỉ khiến mọi chuyện thêm nặng nề.

Tôi đã đặt cược vào một con số sai. Tôi đã thua cuộc.

Fabrice Martin có thể miễn cho mình những chiến lược tiếp cận galăng dài dòng trong bữa tối, tôi sẽ hiến dâng mình cho anh tối nay. Nói cho cùng, có thể tôi sẽ yêu anh... Có thể Martial sẽ căm thù anh... Căm thù đến độ lại yêu tôi lần nữa.

Có thể mọi thứ chưa phải đã mất hết.

16h07

Tôi ngồi vài phút dưới bóng những vách đá. Không muốn Alex nhìn thấy mình. Để con phải định thần lại giữa những ngày tôi và mẹ nó thay nhau trông giữ đã khá là phức tạp. Con sẽ không hiểu tôi đang làm gì ở đây, ở Boucan Canot này, vào cuối tuần mà con thường ở với Graziella. Lại càng không hiểu rằng tôi sẽ rời đi ngay.

Tôi xem đồng hồ. 22h10. Vừa quan sát Graziella lần cuối để chắc chắn rằng cô ta vẫn trông chừng bãi biển từ sau cửa kính quầy bar, tôi vừa rời đi trong bóng tối, đến tận nơi đỗ xe.

16h08

Tôi quan sát chiếc xe của Martial dưới rặng phi lao để chắc chắn anh ta vẫn còn ở đó.

Chẳng sao, tôi nghĩ.

Một tối vui vẻ, chỉ một tối thôi, tôi cũng hoàn toàn có quyền như thế chứ.

Tôi không có lòng dạ nào để chào tạm biệt Alex. Con đang ngồi lặng lẽ trên cát, trước mặt tôi vài mét. Tôi đã báo trước cho con biết rằng ba sẽ đến đón con.

Con không nói gì, chỉ thả cho cát lọt qua kẽ ngón tay.

Alex là một đứa trẻ nhạy cảm, nhưng khép kín. Việc chia ly này rồi sẽ biến con thành một đứa trẻ tự kỷ...

Tôi lùi lại, quyết định đã đưa ra, rốt cuộc tôi đâm sợ khi phải đối diện với Martial lúc này. Bóng anh ta có thể hiện ra bất cứ lúc nào từ bãi biển tối và đòi tôi phải giải thích về chiếc váy dạ tiệc, về những đồ trang sức trên cổ tay, về lớp trang điểm này... Tôi mặc áo vest, đưa mắt nhìn lần cuối về phía chiếc xe của Martial, rồi vừa tắt dèn Cap Champagne, vừa vớ lấy cái điện thoại di động.

Đã 22h10, hẳn là Fabrice đã đợi tôi khá lâu ở Flagrant Délice, khách sạn tốt nhất phía Tây đảo. Tôi chỉ nói tôi đang đến bằng một giọng khô khốc và lạnh lùng.

Tôi sẽ làm cho anh chàng này phải khổ sở. Và tôi sẽ tìm thấy niềm vui trong chuyện đó.

16h09

Tôi khởi động xe và vừa gọi điện thoại cho Graziella vừa lùi ra khỏi phố Boucan Canot. Tắt hết đèn pha. Tôi nghe thấy tiếng máy trả lời tự động của quầy bar. Đột nhiên, tôi thấy Graziella không trả lời lại là một điều may mắn. Tránh cho tôi khỏi phải giải thích dài dòng.

“Graziella, Martial đây. Tối nay anh không đến đón Alex được. Em phải thôi tìm những cái cớ nực cười đó đi. Em phải thôi lợi dụng Alex đi. Chúng ta phải cư xử như những người trưởng thành có trách nhiệm.”

Rồi tôi đi uống cho đến đêm muộn với đám bạn tại Bambou Bar ở đầu kia bãi biển Boucan, trong một quán rượu nơi tất cả các chủng tộc trên đảo có thể ngồi quây quần quanh ba chiếc bàn và mười chiếc ghế... Một trong những lý do tôi tới chỗ này là vì biết Graziella sẽ không bao giờ đặt chân đến đây.

16h10

Tôi nghe được lời nhắn của Martial vào máy trả lời tự động lúc 6h sáng. Tôi đã không ngủ ở nhà, Fabrice là một người tình không mấy sáng tạo, nhưng dai sức. Tôi nghe lời nhắn lần đầu. Không hiểu gì. Tôi ấn lên cái nút xanh lơ đang nhấp nháy như đèn xe cứu thương, giọng Martial lặp lại:

“Anh sẽ không đến đón Alex tối nay.”

Tôi liền gào lên. Lao ra phía cửa kính quầy bar nhìn ra biển. Chạy trên bãi biển như một con điên. Đám đông đang ở đó, một nhân viên cứu hộ, những người qua đường.

Và, nằm dài sau rừng chân người đó là thân thể không còn sức sống của Alex.

16h11

Khi điện thoại reo, tôi nghe mà chẳng hiểu gì.

“Ông Martial Bellion phải không?”

Rượu vẫn còn nện vào sọ tôi, và viên cảnh sát cố hét to hơn những từ không thể hiểu nổi.

“Để một đứa trẻ sáu tuổi một mình trên bãi biển không có người trông. Trong đêm. Đứa trẻ thích nghịch nước. Một bãi biển nguy hiểm như thế.”

Rồi tôi hiểu ra và tất cả nổ tung trong đầu. Thậm chí tôi còn chẳng tìm cách giải thích bất cứ điều gì với viên cảnh sát... Chỉ lao đi, chạy như một thằng điên suốt năm kilômét từ Saint Paul đến Boucan Canot, vừa chạy vừa hét lên điên dại với biển khơi.

Lúc đầu tôi đã cố giải thích với cảnh sát rằng Graziella mới là người trông Alex tối đó, cố nhấn mạnh tầm quan trọng của vài phút trước hoặc sau 22h, cố nói về lời nhắn vào máy trả lời tự động của Cap Champagne mà cô ta phủ nhận là không nghe thấy. Graziella lôi ra cả chục nhân chứng khẳng định đã nghe thấy cô ta nhờ tôi trông Alex đột xuất, khẳng định đã nhìn thấy tôi đỗ xe vào khoảng 22h ở gần khách sạn Boucan. Fabrice Martin, viên luật sư, chứng thực rằng Graziella đã ngồi cùng bàn với anh ta ở Flagrant Délice vài phút sau 22h. Đảo Réunion là một thế giới nhỏ bé, nhất là với người Zoreille, những người quản lý y tế, giáo dục, cảnh sát và tư pháp. Fabrice Martin là cháu trai của thẩm phán Martin Gaillard, người phụ trách vụ điều tra.

Càng đơn giản hơn để dồn hết trách nhiệm lên lưng tôi khi mà tôi không hề muốn đấu tranh bằng cách thuê một luật sư để thương thảo về tỷ lệ trách nhiệm của tôi trong cái chết của Alex. Thẩm phán Martin Gaillard mua sự im lặng của tôi bằng cách chỉ buộc tội gây chết người do tai nạn. Tôi được tự do.

Tôi rời khỏi đảo Réunion vào tháng sau đó để hòa mình vào cảnh sống buồn tẻ ở Pháp. Chuyện đã cách đây mười năm. Thời đó, việc tôi có thể làm lại cuộc đời quả là một chân trời siêu thực. Lại còn tưởng tượng tôi có thể chịu trách nhiệm lần nữa về một đứa trẻ. Nói cho cùng, Graziella đã thắng. Tôi sẵn sàng một mình gánh chịu cảm giác tội lỗi, mang theo nó, kéo lê nó. Graziella có chia sẻ cảm giác này cũng không khiến nó nhẹ nhàng hơn.

Những cặp vợ chồng ly hôn chỉ chia sẻ trách nhiệm về những đứa trẻ còn sống, chứ không phải những cái xác.

16h12

Martial là thủ phạm duy nhất.

Từ đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, một mình, không có bác sĩ tâm lý, cũng không có bạn tâm giao nào khác.

Tôi chẳng có lỗi gì trong việc ấy.

Mọi chuyện đều là lỗi của một mình Martial. Mò đến như một kẻ ăn trộm vào tối đó, lẩn trốn trong bóng tối, rình mò con trai rồi bỏ đi không nói một lời, say khướt cách đó vài mét...

Martial không có lý do nào để biện minh. Tối đó cũng như những ngày trước đó. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu Martial không bỏ rơi Alex và tôi. Alex sẽ vẫn còn sống nếu như Martial chỉ cần chấp nhận tiếp tục yêu chúng tôi. Ít ra thì cũng vờ như thế. Nếu anh ta không gieo rắc cái chết quanh mình, giống như một ác thần.

Martial bỏ trốn sau khi thẩm phán ra phán quyết, giống như cách anh ta vẫn thường làm.

Tôi ở lại.

Tôi đã cố gắng sống sót. Đuổi bọn người Cafre và đóng cửa Cap Champagne. Chuyển sang một hòn đảo khác, một bờ biển khác, nhưng những con sóng vẫn đưa thi thể Alex về với tôi.

Mỗi sáng.

Đúng, tất cả chỉ là lỗi của Martial. Thậm chí còn tệ hơn. Từ đó đến nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Martial muốn Alex chết.

Cái chết của Alex là một món hời từ trên trời rơi xuống. Một dịp may không ngờ tới để vĩnh viễn trốn chạy khỏi tôi. Để ngăn cách tôi với anh ta bằng chín nghìn hai trăm kilômét. Hẳn Martial đã mong Alex chết biết bao lần. Cuối cùng, anh ta đã giết con vào tối ngày 3 tháng Năm, cũng chắc chắn như việc đâm một lưỡi dao vào tim nó.

Giết người do tai nạn... Thẩm phán Martin Gaillard chỉ là một gã ngốc, còn ngốc hơn cháu của lão. Sự thật đập vào mắt như thế mà. Đó là một vụ giết người rõ ràng là cố ý.

Có âm mưu từ trước.

Martial đã quyết định hy sinh Alex vì một lý do rất cụ thể.

Anh ta đã đánh cắp mạng sống của con bởi vì muốn tặng nó cho một người khác, nhiều năm sau đó: Một con bé tóc vàng có tên là Josapha.

Graziella phải mất một lúc mới tỉnh táo lại được. Cô đặt tay lên chiếc 4x4 màu đen và để nước mắt chảy trên đôi má trát phấn màu nâu đỏ. Không quan trọng, chúng sẽ còn nhiều thời gian để khô. Mọi lớp phấn đã trở nên vô ích.

Trước mặt cô, Martial bế đứa con gái bước đến. Mọi chuyện đều theo đúng trật tự.

Cô gượng cười, lấy giọng tự nhiên nhất, nói to để át tiếng sóng vỗ vào vách đá.

— Chào Martial, lần này thì anh đúng giờ đấy.