← Quay lại trang sách

Chương 44 TUYẾN THIÊN ĐƯỜNG

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h01

— A lô, đội cảnh sát Saint Gilles phải không?

Christos tranh thủ mở nắp một chai Dodo rồi lười biếng nhấc máy.

— Đúng... Ít ra là phần còn lại...

— Christos à? Moussa Dijoux đây. Cảnh sát quản lý hành chính Saint Pierre. Anh nhận ra tôi không?

Christos hình dung ra anh chàng to cao vui vẻ có năng khiếu đáng kể nhất là gọi cho các đội cảnh sát vì bất cứ vấn đề nhỏ nhặt nào, vỗ mạnh vào lưng họ rồi kết luận cuộc trò chuyện bằng một câu đại loại như: “Tốt rồi, bây giờ tôi để anh làm việc của mình.”

Moussa Dijoux nói tiếp:

— Tôi cứ nghĩ sẽ chỉ gặp máy trả lời tự động. Các anh không phải đi săn gấu hết à?

— À không, anh thấy đấy. Chắc là tôi đã quá tuổi chơi trò đuổi bắt...

Dijoux thậm chí còn không thèm giả vờ cười phá lên. Dấu hiệu xấu đây.

— Thật chán khi tôi gặp phải anh, Christos ạ. Giết người hàng loạt đây! Tôi đang có một xác chết trong tay, anh có hình dung được không. Khu Tuyến Thiên đường. Anh nghe rõ nhé, một thằng nhóc mười một tuổi chơi bóng ở đó đã gọi cho tôi bằng điện thoại di động. Một người phụ nữ Cafre, bị vứt xuống sông, hẳn là bởi một gã đã dừng xe lại đó và lôi cô ta ra từ cốp xe. Một con dao đâm trúng tim. Anh tưởng tượng được không?

Trước khi phản ứng, Christos tranh thủ uống một ngụm bia Dodo lớn. Theo tin mới nhất, Bellion vẫn đang trốn chạy đâu đó quanh núi lửa. Lần này thì khó có thể gán vụ án cho hắn. Ông mệt mỏi trả lời:

— Một ả điếm à?

— Không, tôi không nghĩ thế. Cô ta không trẻ lắm, kiểu bà nội trợ nếu anh hiểu ý tôi. Khá xinh xắn, nhưng nhiều ngấn, rất nhiều ngấn mỡ. Anh đến được không?

Christos dốc cạn chai bia. Ông cảm thấy mình phải chơi sát ván để thoát vụ khổ ải này. Thậm chí ông còn không có thời gian để gọi điện thoại cho Aja hoặc Imelda để kể cho họ nghe về chuyến đi dạo ôn lại hồi ức cùng với bà Eve Marie.

— Chỉ có mình tôi trực ở đây. Trong bối cảnh này, kế hoạch Papangue và toàn bộ những chuyện ồn ào liên quan, anh cũng hiểu là không dễ bỏ mặc đấy mà đi.

Dijoux cao giọng:

— Chờ chút, các cậu! Tôi là cảnh sát quản lý hành chính. Các cậu sẽ không bỏ tôi ở đó với một xác chết trên tay chứ!

Christos thở dài.

— Chết tiệt. Luật giết người hàng loạt. Anh có thông tin chi tiết không?

— Không có vết đánh nào. Không giấy tờ tùy thân. Không xắc tay. Chỉ tìm thấy chìa khóa của một chiếc Volkswagen trong túi cô ta, và cách đó ba trăm mét là chiếc Polo màu đỏ đậu sai chỗ với một cánh cửa màu cam đã hỏng, vô chủ. Anh có muốn biển số xe không?

Chiếc chai trượt khỏi tay Christos, rơi xuống, như thể quay chậm, vỡ tan trên nền gạch của văn phòng cảnh sát. Một thứ chất lỏng dính nhớp chảy vào chân ông.

Christos không có lấy một cử chỉ nào. Tất cả các mạch máu nối tim ông với các cơ quan khác trong cơ thể đã bị đứt phựt. Như thể cuộc sống của ông vừa đột ngột bị thả trôi.

— A lô, Christos? A lô, anh còn đó không? Thế nào, anh quyết định sao rồi? Anh đến chứ, có hay không hả?