← Quay lại trang sách

Chương 45 HẠNH PHÚC VAY MƯỢN

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h13

— Xin chào, Martial, - Graziella nhắc lại. - Lâu quá rồi...

Trong khi Martial bước về phía chiếc 4x4 màu đen, Graziella bỏ mũ đặt lên nóc xe. Được giải phóng khỏi lớp vải kaki, mái tóc dài màu hạt dẻ nhạt đổ xuống. Nước da nâu của cô ta, từ mắt xuống đến dưới cằm, có những vạch trắng chạy ngoằn ngoèo. Một lớp đất sét in hằn những vệt nước mắt.

Graziella đã khóc. Giọng cô ta kèn kẹt, vô liêm sỉ, như thể không còn chút tình thương nào.

— Tôi đã tin chắc là anh sẽ xoay xở để đến được tận đây...

Martial dừng lại cách cô ta một mét. Hai tay anh ôm siết thân hình thiếp ngủ của Sofa bọc trong lớp vải màu be. Anh nói nhỏ để con bé không bị đánh thức:

— Tôi đến rồi, Graziella. Cùng với Sofa. Một mình. Tôi đã giữ lời hứa. Liane đâu?

— Bình tĩnh nào, Martial. Tôi và anh, ta đang ở đây để tìm ra một giải pháp công bằng. Không vội vàng. Không tức giận.

Martial tiến lên một bước. Nhìn chăm chăm vào người vợ cũ.

— Nói với tôi cô ấy còn sống đi, Graziella. Nói ngay lập tức, nếu không...

Graziella ngồi xuống bờ đê bằng đá cuội đen. Cô ta không ngẫu nhiên chọn điểm hẹn, những bức tường đá khiến du khách thăm vịnh Thác không thể nhìn thấy họ, và tiếng sóng vỗ ầm ào vào đá khiến người ta không thể nghe được cuộc trò chuyện từ cách đó năm mét.

— Giờ thì anh hiểu ra rồi đấy, Martial. Trách nhiệm. Gia đình. Nỗi sợ hãi giằng xé ruột gan anh. Xin anh, giới thiệu con gái anh với tôi đi.

— Con bé đang ngủ. Nó ổn. Tôi lo được cho nó. Cô muốn gì?

Graziella quan sát xung quanh. Cách đó hai chục mét, một chiếc xuồng đang dập dềnh trên biển, neo vào thân một cây dứa dại. Cô ta nói to hơn một chút để át tiếng sóng:

— Tìm ra một giải pháp công bằng, tôi nói rồi mà. Tất cả các món nợ đều phải trả, Martial ạ, dù đã nhiều năm rồi. Muốn những bóng ma để ta yên thì chẳng có cách nào khác. Nếu anh không muốn gặp chúng, tại sao lại quay lại hòn đảo này cùng vợ và con gái anh?

Martial gần như hét lên, như thể cao giọng có thể phá vỡ vẻ bình thản bệnh hoạn của vợ cũ:

— Bởi vì những bóng ma chỉ tồn tại trong đầu cô, Graziella ạ. Và cô đã rời khỏi hòn đảo này, mang theo cả chúng nữa.

— Không, Martial. Chúng vẫn ở lại đó, ở khách sạn Alamanda, ở Boucan Canot, ở Cap Champagne. Chúng đang ngủ, và việc anh quay lại đã khiến chúng thức dậy.

Cô ta nhìn chăm chăm ra biển, thác nước rồi nhìn xoáy vào mắt Martial.

— Anh tưởng có thể thoát khỏi quá khứ sao?

Martial loạng choạng. Sức nặng trên tay anh trở nên gần như không thể chịu nổi, nhưng anh không muốn nhượng bộ. Anh phải tranh thủ thời gian để bảo vệ Sofa. Anh nhớ lại những cuộc điện thoại nhận được ngay sau ngày gia đình họ đến Réunion: “Điều quan trọng là anh đã quay lại trả nợ, Martial. Khi ta mua chịu hạnh phúc, một ngày nào đó ta sẽ phải trả nợ. Mạng đổi mạng. Mạng sống của con gái anh đổi lấy mạng sống của con trai tôi. Chúng ta sẽ hết nợ.”

Graziella nói tiếp vẫn với giọng đó, giống như một thẩm phán giải trình sự việc một cách trung lập:

— Hẳn là hai người đã định báo cảnh sát. Thậm chí có thể các người đã kín đáo gặp họ rồi. Nhưng các người có thể nói gì với họ chứ? Yêu cầu họ cử vệ sĩ gác xung quanh các người ư? Cảnh sát nào có thể buộc tội tôi chỉ với những lời đe dọa vô danh đơn thuần? Cảnh sát nào có thể tin lời các người mà không tìm cách điều tra đôi chút trước đó?

Giọng nói đầy đe dọa ở đầu dây điện thoại, một tuần trước, tiếp tục vang lên trong đầu Martial: “Josapha có quyền được xét xử công bằng. Nhiều năm thẩm cứu. Đã quá muộn để cầu cứu rồi, Martial ạ. Nếu cảnh sát tiếp cận tôi, đặt câu hỏi nhỏ nào với tôi, tôi sẽ xử con gái anh.”

Vẫn giọng nói lạnh lùng đó hôm nay đang đắc thắng.

— Tôi tin chắc là hai người không dám mạo hiểm. Những bậc cha mẹ có con bị bọn bắt cóc dọa giết có thể đánh cược bằng cách gọi cảnh sát. Họ tưởng rằng mục đích của bọn bắt cóc là lấy tiền chuộc, chứ không phải giết con họ. Nhưng đối với anh, Martial ạ, không có khả năng nào hết, chỉ có thời hạn, làm thế nào trì hoãn cuộc thi hành án để tiếp tục hy vọng...

Martial im lặng. Nhăn nhó. Anh nhớ lại lần Liane đến văn phòng cảnh sát ở Saint Benoît. Sáng hôm đó, suýt nữa cô đã kể hết với cảnh sát. Anh chờ trong xe, anh đã bắt cô phải hứa sẽ không nói tên. Không có bằng chứng nào chống lại Graziella, và để trả đũa cho một cuộc điều tra đơn giản của cảnh sát, Chúa mới biết cô ta có thể làm những gì.

— Tôi hiểu anh, - Graziella nói tiếp. - Một lần nữa, hẳn là anh đã muốn trốn chạy, nhưng tất cả các chuyến bay đều đã đầy chỗ, đúng không? Hoặc phải bay chuyển tiếp với giá cắt cổ. Quá khả năng của anh! Chúng ta phải chịu trách nhiệm về những gánh nặng mà chúng ta đặt lên bàn cân: nếu anh không cưới một con bé không đồng xu dính túi, có lẽ anh đã đi xa rồi... Anh cũng không thể thoát khỏi bản án. Bị bỏ tù trên đảo. Không ai bảo vệ. Đao phủ có thể gõ cửa bất cứ lúc nào. Lần này, anh quan tâm đến con gái anh, đúng không Martial? Anh không để con bé một mình trên bãi biển vùng phá. Anh lo lắng. Anh đóng vai người cha. Ngoan ngoãn giống như một tù nhân hy vọng được giảm án bằng cách cư xử tốt.

Không trả lời. Tranh thủ thời gian.

Graziella thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía chiếc Zodiac.

— Ngoan ngoãn... Nhưng anh chuẩn bị cho việc trốn chạy. Tôi phải khen ngợi anh, Martial ạ, anh đã cố chui vào một cái hang chuột mà tôi không thể tìm ra. Tôi đã phải mất thời gian để tìm hiểu chiến lược của anh. Liane đột ngột mất tích và anh dàn dựng một vở diễn để bị nghi ngờ là đã giết cô ta. Hai vết thương nhẹ nhàng, vài giọt máu rơi rớt trong phòng, thật hiển nhiên. Anh mượn chiếc xe đẩy của bà già lao công và cố tình để nhiều nhân viên khách sạn nhìn thấy: Liane ra khỏi phòng như thế mà không bị nhìn thấy, còn sống khỏe, trong khi tất cả mọi người sẽ tin là anh chở cái xác của cô ta. Tất cả dấu vết đều kết tội anh, đương nhiên. Cảnh sát sẽ chẳng có cách nào khác là tạm giữ anh và đưa Sofa vào chế độ bảo vệ hình sự. Hai ngày sau, Liane lại xuất hiện, vài giờ trước khi máy bay cất cánh. Chỉ là bỏ nhà đi vài hôm, cô ta giải thích như thế. Cảnh sát xin lỗi, thả hai cha con và cả nhà các người bay về chính quốc... Kế hoạch của các người thật phức tạp, nhưng hiệu quả.

— Kế hoạch của tôi, - Martial nói chen vào. - Lúc đầu, Liane không đồng ý. Cô ấy không muốn để Sofa một mình với tôi.

Graziella ngước mắt về phía những cái bóng vô hình, phía trên ngọn thác.

— Nhưng bất hạnh lớn cho cô ta là cũng đã nghe lời anh. Anh đã quên một chi tiết, Martial ạ, là những bóng ma rất cảnh giác. Tôi theo dõi các người liên tục. Liane đã được chiêm ngưỡng vài bức ảnh gia đình xúc động trên tường ngôi nhà của tôi ở Saint Pierre. Khi anh để cô ta trên bãi đỗ xe khách sạn Alamanda và cô ta ra khỏi chiếc xe đẩy chở vải, một gã người Malbar đội mũ kaki đã đợi sẵn để yêu cầu cô ta trèo lên chiếc Chevrolet Captiva của hắn...

Lần này, Maltial không thể kìm lại:

— Nếu cô mà...

— Nhẹ nhàng thôi, - Graziella chậm rãi đưa tay lên cắt ngang. - Đừng có đảo ngược vai trò, Martial. Chính anh đã âm mưu cho vợ anh bỏ trốn. Anh đã thất bại. Anh biết luật rồi đấy. Trừng phạt. Tù ngục. Tội nghiệp Liane, xét cho cùng, cô ta chẳng liên quan gì. Cô ta không có gì phải tự trách mình ngoại trừ việc đã gặp anh. Anh có nhận ra chính anh đã đào mồ cho cả gia đình nhỏ của mình không?

Martial lùi ra sau một mét và dựa lưng vào một thân cây dứa dại để sức nặng trên tay dịu bớt. Anh phải bảo vệ Sofa khỏi ả điên này càng lâu càng tốt.

— Và... cô đã giết ông già trên bến cảng Saint Gilles phải không? Rodin ấy?

— Do lỗi của anh, Martial ạ. Chỉ do lỗi của anh. Nếu không có kế hoạch ngu ngốc của anh, ông già đó sẽ vẫn còn sống. Ông ta đã quay lại vào thời điểm không phù hợp, trong khi tôi đang bỏ Liane vào cốp xe. Anh đã tặng cho tôi vũ khí gây án, trong xắc tay của Liane, một con dao có máu của cô ta ở lưỡi và vân tay của anh trên cán. Tôi cũng ngần ngại khi cắt cổ bà già chủ ngôi nhà anh đã ở. Tôi đã gặp Sofa bé nhỏ của anh trên đường Phố Saint Gilles. Cải trang thành con trai. Một cậu bé, Martial ạ! Trạc tuổi Alex! Cứ như thể cả anh cũng hiểu rằng không có lựa chọn nào khác ngoài việc đổi mạng lấy mạng. Phần còn lại không có gì phức tạp. Tôi đã đi theo nó. Trốn cách ngôi nhà chừng mười mét. Vài phút sau, bà già quay về. Tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không khiến bà ta dừng lại, nếu bà ta thấy anh trong nhà mình. Có lẽ chính anh sẽ buộc phải đâm dao vào cổ để bắt bà ta câm miệng. Tôi nói có đúng không? Hay anh muốn hy sinh con gái mình hơn?

Graziella ngước mắt nhìn chồng cũ và nói tiếp:

— Không, tất nhiên rồi, nhưng một lần nữa anh sẽ rêu rao là không chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì. Tôi hỏi anh một câu được không, Martial?

Martial đã tạo được một chỗ ngồi không mấy dễ chịu bằng cách kê đùi vào chùm rễ lộ thiên nối từ thân cây dứa dại xuống đất. Anh chọn cách im lặng. Tranh thủ thêm vài giây. Graziella nhấn mạnh:

— Tôi tự hỏi khi nào thì anh nhận ra kế hoạch của mình đã thất bại. Tôi giả định rằng tối đầu tiên, Liane sẽ phải gọi cho anh, nói rằng mọi chuyện đều ổn, cô ta đang trốn như đã thống nhất, và anh phải diễn trước mặt cảnh sát...

Graziella ngừng lại có chủ ý, rồi nói tiếp:

— Chỉ có điều cô ta chẳng bao giờ gọi...

Dù không muốn, Martial vẫn nhớ lại nỗi kinh hoàng càng lúc càng tăng sau khi đã khai báo vụ mất tích giả của vợ với cảnh sát Saint Gilles. Suốt buổi tối đó không có cuộc gọi nào của Liane... Sau đó là Rodin bị giết. Rồi lời nhắn trên cảnh cửa chiếc xe thuê. Hẹn gặp ở vịnh Thác. Làm sao cảnh sát có thể hiểu được một gã sẵn sàng bị kết tội lại thay đổi thái độ hoàn toàn chỉ vài giờ sau đó?

Không thể. Không có chút hy vọng nào từ phía họ. Martial vẫn bám lấy ba từ. Luôn là ba từ đó:

— Liane ở đâu?

Graziella nở một nụ cười trấn an.

— Cô ta còn sống, Martial ạ. Vẫn còn sống, ít ra là thêm một lát nữa. Cô ta đang chịu nóng chờ đợi anh, cô ta dẻo dai hơn tôi tưởng đấy.

Nụ cười đột nhiên khựng lại.

— Nói thế đủ rồi, Martial, tôi không quan tâm đến việc vợ anh còn sống hay không, cô ta chỉ là một miếng mồi để dụ anh đến đây cùng con bé. Bây giờ hãy đánh thức nó. Để nó xuống đất. Kết thúc thôi.

Martial cố gắng nghĩ thật nhanh. Dù sao cũng là một phép mầu vì Sofa không nghe thấy lời thú nhận và đe dọa của Graziella. Liệu vợ cũ của anh thật sự có khả năng giết một bé gái cũng lạnh lùng như đã giết hai nhân chứng phiền hà không?

Anh đưa mắt tìm kiếm sự khoan hồng.

— Đừng lôi Josapha vào việc này, Graziella. Con bé chẳng liên quan gì đến chuyện của người lớn. Con bé...

Một cơn cười gằn giận dữ khiến khuôn mặt mai mái của Graziella lần đầu bị bóp méo.

— Ồ, không, Martial, không. Gì cũng được nhưng đừng nói là chuyện riêng của người lớn. Ít nhất thì anh có thử tính xem Alex bây giờ bao nhiêu tuổi không? Không, tôi tin chắc là như thế. Nó đã mười sáu tuổi rồi. Lẽ ra đã là một thanh niên đẹp đẽ rồi. Lẽ ra tôi đã phải lo lắng vì nó sắp lên cấp ba, tôi sẽ tìm trường trung học tốt nhất cho nó - một lớp học châu Âu, các môn nghệ thuật ứng dụng, khoa học kỹ thuật. Có thể tôi sẽ về Pháp để nó có cơ hội tốt nhất vào các trường lớn. Đánh thức con gái anh dậy đi, Martial. Con bé phải trả lại cuộc sống mà nó đã đánh cắp.

Martial lưỡng lự định đánh liều được ăn cả ngã về không, anh định túm lấy vợ cũ và bóp cổ cho đến khi cô ta thú nhận Liane đang bị cầm tù ở đâu.

Quá muộn.

Graziella đã đoán trước từng phản ứng của Martial. Cô ta đột ngột rút từ bên trong áo dài ra một khẩu súng lục loại nhỏ.

— Một khẩu Hämmerli, - cô ta nói rõ. - Của Thụy Sĩ, giá ngoại hạng, nhưng người ta bảo đảm với tôi rằng đây là loại êm nhất trên thị trường. Tôi đảm bảo với anh, tiếng sóng sẽ át hết tiếng súng nổ.

Cô ta chĩa súng.

— Đặt con bé xuống, Martial. Đặt nó xuống không tôi sẽ bắn.