← Quay lại trang sách

Chương 46 KHE XÁC CHẾT

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h14

Khe nước cạn trong khu Tuyến Thiên đường là một cái cống lộ thiên, nơi người dân vứt bỏ những thứ đồ vô tích sự và bẩn thỉu. Những chiếc bi đông gỉ, những lốp xe thủng, một chiếc tivi mất màn hình, những tờ báo mốc meo, hàng chục cái chai rỗng, một chiếc đi văng lòi ruột, mút xốp, thùng các tông, sắt, thủy tinh, phân, một thứ hỗn tạp bẩn thỉu bị cuốn từ vùng Thượng ra đại dương sau mỗi trận bão; những xác mèo chết, chó chết, chuột chết.

Xác của Imelda. Bị ném xuống đó như thêm một thứ rác nữa.

Christos lội xuống khe, hai chân ngập trong lớp bùn bẩn thỉu. Ông ôm chặt thân hình đã lạnh vào lòng. Ông những muốn giết người, đánh bom, muốn chảy ra như dung nham nóng bỏng; muốn trở thành một vị thần, khóc than bốn mươi ngày, khóc than mãi mãi, muốn thổi một hơi để tạo nên một đợt thủy triều; muốn cạo sạch cả hòn đảo bằng một chiếc bàn nạo để hàng tấn nước, đất và rác rưởi của cả vùng ven biển này đổ sang bờ khác; muốn vùi dập tất cả các màu da, tất cả các chủng tộc, tất cả những kẻ khốn khổ sống trong mấy túp lều hay biệt thự.

Trên vỉa hè chồm ra bờ khe, Moussa Dijoux không dám thốt lên lời nào. Nụ cười rạng rỡ a dua sững lại ngay khi ông nhìn thấy Christos bước ra từ chiếc xe bán tải Mazda của cảnh sát.

Chạy.

Giơ thẻ cảnh sát và lách qua đám đông. Gào hét với thần chết như một con chó.

Christos quỳ xuống. Ông lùa hai bàn tay vào mái tóc xoăn dài của Imelda. Như một con quái vật đang ngủ bỗng thức dậy, bản năng chó săn thức tỉnh sau một mùa đông dài.

Tất cả những câu hỏi mà ông tự đặt ra đều va vào vách kính.

Kẻ nào đã giết Imelda? Tại sao?

Cô ấy đến khu phố bẩn thỉu này làm gì, gần như ngay sau khi ra khỏi văn phòng cảnh sát Saint Gilles, ngay sau khi chia tay ông?

Lũ trẻ sẽ ra sao?

Viên cảnh sát cố gắng xua đuổi hình ảnh năm đứa trẻ.

Ánh mắt tự hào của Nazir. Đôi chân chim sẻ của Dorian tung tăng trong chiếc quần soóc quá rộng. Vẻ chăm chú nhút nhát của Amic sau đôi mắt kính cong queo. Tràng cười nắc nẻ của Joly trong lúc nhảy nhót trên đầu gối ông. Đôi mắt to tròn của Dolaine trong chiếc xe nôi.

Năm đứa trẻ mà ông sắp phải báo tin dữ.

Kẻ nào có thể giết một người mẹ giàu tình yêu thương đến thế?

Đám người đông dần phía trên bờ khe. Những bà già đội mũ rơm, những đứa trẻ thò lò mũi xanh mặc áo thun rách, những người Créole đang than thở, những người khác thì cười gằn. Hẳn tất cả bọn họ đều nghĩ Imelda là một bà mẹ nạn nhân của một ông chồng bạo lực.

Cũng thường thôi, mặc dù nước mắt của viên cảnh sát khiến họ tò mò. Dijoux đưa tay ra, thân ái.

— Nào, Christos. Nắm lấy tay tôi, anh không làm cô ấy sống lại được đâu.

Christos không nhúc nhích. Ông tìm điện thoại di động trong túi. Ông phải gọi cho Nazir. Nó là đứa lớn nhất. Nó sẽ phải chịu trách nhiệm về những đứa em trai và Joly. Cả con bé Dolaine nữa. Những ngón tay Christos quờ thấy một bọc ni lông mềm và nhận ra gói lá cần sa tịch thu của Nazir sáng nay.

Imelda rất quan tâm đến chuyện đó. Ngay từ 6 giờ sáng, cô đã đứng trước cửa và chỉ cho Christos ra khỏi nhà sau khi ông đã tìm thấy cái gói giấu dưới tấm đệm, rất dễ dàng.

Nazir. Mười lăm tuổi. Hút cần sa. Bán cần sa nữa. Mồ côi. Chịu trách nhiệm về bốn đứa em cả trai lẫn gái ư?

Thằng nhóc phải tự chịu trách nhiệm về mình trước đã. Trước hết là không chuyển sang hút cocain.

Christos nghĩ đến cô bé Joly trong chiếc váy công chúa mà mẹ khâu cho. Nghĩ đến Amic, Imelda đã hứa sẽ cho cậu bé xuống ngắm biển ngay khi biết đi xe đạp hai bánh. Ông nghĩ đến những món mà lũ trẻ sẽ không được ăn nữa, những rau củ sẽ thối rữa trong vườn; đến ngôi nhà sắp thành nơi đổ nát.

Christos tự nhủ mặc dù không chút tin tưởng rằng có thể lũ trẻ có một người cậu, anh em họ hàng nào đó; ít ra là một người lớn để có thể nhờ cậy. Rằng còn có cả đấng Tạo hóa nữa.

Bàn tay ông nắm chặt chiếc điện thoại. Ông đưa nó lên gần miệng, không biết sẽ phải kể gì với Nazir, không biết ai sẽ nhấc máy. Ông tự hỏi liệu gọi điện thoại có phải là một ý tưởng hay. Liệu có ngày nào ông đủ dũng khí để quay lại ngôi nhà của Imelda.

Mắt ông nhấp nháy khi nhìn vào màn hình điện thoại. Ông vừa nhận một cuộc gọi!

Ông trượt ngón tay để tên người gọi hiện lên.

Aja.

Không phải ông không nghe thấy một cuộc gọi. Mà là năm cuộc. Cộng với một tin nhắn.

Gọi lại cho cháu, chết tiệt.

Như một cái máy, Christos gọi lại. Thêm một cuộc trốn chạy.

Giọng nói lanh lảnh của Aja vỡ ra bên tai ông:

— Christos, chết tiệt thật, chú đang làm gì thế? Cháu đã gọi hai mươi lần vào máy tổng đài ở văn phòng. Chú đang ở đâu, khỉ thật? Cháu cần chú. Tuyệt đối khẩn cấp.

— Nói đi, chú nghe đây.

Aja ngừng lại một lát, như thể ngạc nhiên trước thái độ ngoan ngoãn của người trợ lý.

— Người quản lý của hãng ITC Tropicar đã gọi đến, ông ta vừa tìm thấy chiếc xe mà Martial Bellion đã thuê! Chú Christos, mọi chuyện ổn không, sao nghe giọng chú lạ thế?

— Đừng lo cho chú, Aja. Chú vẫn ổn.

— Chú có chắc không? Cháu cảm thấy chú khác lắm. Chú đang ở đâu? Có vấn đề gì khác sao?

Christos cao giọng:

— Để sau đi, Aja. Tiếp tục chuyện cái xe thuê đi.

— Chú sẽ không bao giờ đoán ra viên quản lý đã tìm thấy chiếc Clio ở đâu đâu. Gã khốn Bellion đó đã đỗ nó trên bãi đỗ xe của hãng, ngay giữa những chiếc xe cho thuê khác! Đại lộ Bourbon, cách khách sạn chưa đầy ba trăm mét. Nếu không có khách hàng trả lại xe cách đây một giờ, hẳn là ông ta chỉ nhận ra điều đó vào ngày mai. Chú nghĩ sao? Này, chú còn đó không, Christos?

— Ờ.

— Chú say cần sa hay sao vậy?

— Chú đến đó đây, Aja, đừng lo.

— OK, chú đi đi. Cháu tin chú sẽ khiến chiếc xe đó biết nói. Điều cuối cùng, chú Chris...

— Gì thế?

— Cháu hiểu chú, người hùng ạ. Có điều gì đó không ổn. Cháu không biết chuyện gì, cháu sẽ không làm phiền nếu chú không muốn nói, nhưng chỉ cần chú hứa với cháu sẽ cẩn thận. Cháu trông cậy vào chú.

— Cảm ơn, người đẹp. Chú xúc động đấy.

Ông gác máy. Con chó săn lại tiếp tục đánh hơi.

Imelda đã bị giết sau khi xem toàn bộ hồ sơ vụ Bellion ở văn phòng cảnh sát. Bị đâm chết, như Rodin, như Chantal Letellier. Chỉ có điều khi Imelda bị giết, Martial Bellion đang có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn: anh ta đang chạy trốn trên bình nguyên Cát, khoảng ba chục cảnh sát đã tuyên thệ có thể làm chứng. Kết luận đặt ra: không phải Bellion đã giết Rodin. Cả Chantal Letellier nữa.

Kẻ giết người thật sự đang tự do dạo chơi trên đảo. Chính hắn đã đâm dao vào tim Imelda.

Christos cắt ngang đám người hiếu kỳ giống như một kẻ sống sót lao xe vào đám đông xác ướp.

Ông khởi động xe. Bốn bánh chiếc bán tải Mazda rít lên.

Còi hụ rú vang. Những khúc ngoặt nối tiếp nhau trong mùi lốp xe nóng chảy. Những chiếc xe đi về hướng Saint Louis thận trọng dạt ra.

Quang cảnh mở ra rồi khép lại sau mỗi khúc ngoặt, những ngọn tháp đủ màu sắc bị quét sạch giống như cây gãy ngọn, tháp màu xanh lơ của giáo đường Hồi giáo, tháp chuông màu trắng của nhà thờ, những quái vật nhăn nhó trên nóc đền Gol, giống như chừng đó những kẻ lừa gạt bị Christos sập cửa ngay trước mũi.

Chiếc xe bán tải sượt qua những quầy hàng trái cây, những khách bộ hành trên vỉa hè, cắt ngang các lối đi.

Rất có thể ông sẽ lỡ đà ở một chỗ ngoặt, rất có thể phanh sẽ bị tuột, nhưng ông không quan tâm.