Chương 47 MẠNG ĐỔI MẠNG
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
16h17
Những ngón tay Graziella co quắp trên cò súng Hämmerli.
— Lần cuối cùng, đặt con bé xuống!
Martial đứng thẳng, dựa lưng vào thân cây dứa dại. Anh đã quyết định sẽ không nhượng bộ chừng nào còn chưa có bằng chứng là Liane còn sống.
— Liane đâu?
— Tôi sẽ bắn con bé đấy, Martial.
— Liane đâu?
Martial khẽ nhắc lại, không cử động đột ngột để cho thấy rõ là anh không muốn có bất kỳ cử chỉ nào có thể đánh thức con gái anh.
Graziella lưỡng lự. Chậm rãi, ngón trỏ của cô ta co lại trên cò súng. Martial siết chặt thân hình bé nhỏ đang ngủ trên tay, vừa cầu nguyện để Graziella chỉ dừng lại ở một viên đạn bắn chỉ thiên. Chắc là cô ta đã mơ ước được xử Sofa một cách trang trọng hơn.
Tiếp tục nói lý lẽ:
— Sofa đã đi bộ ngang qua đảo để gặp lại mẹ. Cô có thể cho con bé làm thế...
Graziella mỉm cười rồi nới lỏng ngón tay trên cò súng.
— Anh không thay đổi gì cả, Martial. Lúc nào cũng rất khéo bào chữa. Nào, bởi vì anh thiết tha đến thế, hãy bước lên.
Cô ta chĩa họng súng Hämmerli về phía biển, thẳng hướng chiếc Zodiac đang neo đậu.
— Đi trước đi.
Martial cẩn thận bước trên những hòn đá cuội đen bị sóng đánh ướt đẫm. Anh cố gắng giữ thăng bằng mà không cần đôi tay. Ít ra là được vài mét. Graziella không bắt anh đánh thức Sofa nữa. Cô ta đã hiểu rằng, với đôi tay bận rộn như thế, anh sẽ chẳng thể có bất kỳ hành động tuyệt vọng nào chống lại cô ta.
— Anh gần đến nơi rồi đấy, - Graziella tuyên bố sau lưng anh. - Nhìn vào trong thuyền xem.
Martial bước thêm một bước. Chiếc Zodiac, được buộc vào một cây dứa dại bằng sợi dây dài chừng hai mét, bị sóng nhồi lắc liên tục. Thoạt tiên, Martial nhìn thấy hai chiếc can hai mươi lít đựng xăng đặt cạnh động cơ.
Rồi anh nhìn thấy Liane.
Cô nằm dài ở đáy chiếc xuồng hơi. Bị nhét giẻ vào miệng, hai tay và hai chân bị trói bằng sợi dây sắt mềm.
Còn sống.
Martial quay lại, mắt vằn lên giận dữ.
— Cô đã làm gì cô ấy?
Mắt Graziella quắc lên.
— Anh bắt đầu nhận ra đây không phải trò chơi phải không? Một lão già Cafre, một bà già Zoreille, xét cho cùng, anh không đếm xỉa đến cái chết của họ. Nhưng hai con người yêu dấu bé nhỏ của anh...
Martial giận run lên. Anh cố kiềm chế và lại quay nhìn chiếc Zodiac. Ánh mắt trống vắng, Liane nhìn anh chăm chăm như thể khó khăn lắm mới nhận ra anh.
Cô hoàn toàn trần truồng. Làn da phồng rộp như thể kẻ tra tấn đồi bại đã bắt cô phải chịu đựng hàng trăm vết bỏng, tất cả đều ngoài da, nhưng không chừa một xăngtimét nào trên cơ thể. Một kẻ tra tấn có lẽ đã ưu tiên say mê một số bộ phận: hai bàn chân đen đúa như bị tra tấn bằng que sắt nung đỏ, hai cổ tay bị lột da sống, khoảng giữa hai chân trơn nhẵn và hồng tía, như thể bị bào mòn vì cọ xát với vô vàn nhân tình tiếp nối nhau.
Graziella chen vào giữa Martial và vợ.
— Anh nói đúng, sẽ thật đáng tiếc nếu Liane không được tận hưởng cảnh tượng này. Dù sao thì cô ta cũng cố sống sót chỉ để được gặp lại con gái. Cô ta rất xứng đáng được hôn thi thể nó.
Ngón trỏ của Graziella lại siết cò khẩu Hämmerli.
— Lần cuối cùng, Martial, tôi muốn anh giới thiệu Sofa với tôi.
— Cô biến đi!
Theo bản năng, Liane cựa quậy trong chiếc Zodiac. Graziella không thèm nhìn đến cô.
— Martial, đúng là không thể giao phó một đứa trẻ cho anh. Hóa ra cái chết của Alex không dạy cho anh điều gì sao?
Martial không kịp có bất kỳ cử chỉ nào. Ngón trỏ của Graziella đột ngột gập lại. Từ khoảng cách chưa đầy một mét, cô ta đã nhắm thẳng vào tim Sofa.
Ba tiếng nổ vang lên, chìm trong tiếng sóng vỗ. Ba vết đạn xé rách lớp vải. Gần như ngay lập tức, mảnh vải đẫm máu.
Rồi đến lượt ngón tay, cổ tay, ống tay áo của Martial nhuộm đỏ. Một giây sau, máu long lanh ở khóe mắt đang ngập trong hằng hà sa số những tia đỏ rực của anh.
Ánh mắt của một kẻ điên. Một cơn cuồng nộ tuyệt đối.
Hoảng hốt, Martial ôm chặt cái xác bé nhỏ vào ngực.
Graziella vẫn thản nhiên, tay chĩa mũi súng ra phía trước.
— Josapha đã đi gặp Alex. Mạng đổi mạng, Martial ạ, chúng ta không thể làm gì được. Phải hy sinh con bé để anh hiểu ra. Hiểu thế nào là điên cuồng vì đau đớn và say báo thù.