← Quay lại trang sách

Chương 48 BỤI SAO

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h23

Ông chủ hãng ITC Tropicar giống như một người làm chứng cho hôn lễ bị gọi đến gấp. Sơmi nhàu nát, cà vạt nới lỏng và mồ hôi loang dưới cánh tay.

— Còn may là khách hàng gọi cho tôi vì có vấn đề về...

Christos không nghe. Gã này là một cái cối xay gió biết nói, một thương nhân tưởng rằng mình được giao sứ mệnh kết nối xã hội. Christos đi về phía chiếc Clio màu xám, không có ý tưởng gì về thứ ông sẽ phải tìm trong chiếc xe mà Bellion đã bỏ lại. Một cục chua chát vẫn nghẹn trong cổ họng. Một kẻ đã đâm chết ba người vô tội và kẻ đó không phải là Martial Bellion. Lúc này ông tin chắc điều đó.

— Còn may là tôi biết đếm đến bảy, - ngài Tropicar nói tiếp. - Không tồi, phải không, một chiếc xe tự quay về nhà một mình. Nhất là xe của một kẻ giết người.

Ông ta suýt nghẹt thở vì một tràng cười khoái trá.

Như thể ngượng ngùng, mặt trời giấu mình sau đám mây duy nhất bay lạc trên vùng phá. Một vùng bóng mờ xanh lục khiến sắc tím đã bị phai nhạt trong căn phòng của người cho thuê xe, cánh cửa trượt bằng sắt và dãy xe cùng chủng loại càng trở nên nhớp nhúa.

Ngài Tropicar ra sức ba hoa. Ông ta phân tích lốp xe của chiếc bán tải Mazda của văn phòng cảnh sát đậu ngang bãi đỗ xe. Đất đỏ vẫn lưu dấu những vết trượt căng thẳng và một cú phanh đột ngột.

— Vẫn còn may là phanh xe chịu được đoạn dốc, thiếu úy ạ. Ông đã có thể tự giết mình đấy. Tôi biết một gã từng thuê chiếc Laguna để leo lên Salazie, và sau cú ngoặt thứ năm đã...

Christos túm lấy cà vạt của gã cho thuê xe.

— Im ngay! Hiểu không? Mở cửa chiếc Clio, đưa cho tôi hợp đồng thuê xe, tất cả những gì anh có về Bellion, và nhất là ngậm miệng lại ngay.

— OK, OK... - Ngài Tropicar lúng búng, miệng há hốc như con cá song.

Ông ta lật đật đi về phía tòa nhà màu tím dùng làm văn phòng.

16h27

Christos lục tìm trong hộp đựng găng, giữa những chiếc ghế, dưới tấm thảm lót sàn.

Chẳng có gì. Không một dấu vết nào. Chỉ có cát của Réunion, đủ loại, đủ màu, từ trắng đến đen.

Mà ông có thể hy vọng điều gì khác chứ? Ông sẽ quay lại, ông hoặc một người khác, với một chiếc đèn Polilight và những chiếc ống nghiệm, nhưng phân tích khoa học có thể tiết lộ điều gì ngoài việc Martial Bellion và con gái đã để lại dấu vân tay, dép xỏ ngón của họ đã mang theo những hạt cát và nếu có đủ phương tiện, nhờ những hạt cát đó ta có thể dựng lại một tấm bản đồ chi tiết về mọi di chuyển của họ trên đảo. Việc đó có giúp cho cuộc điều tra tiến triển được chút nào không?

Ngài Tropicar quay lại với một mớ giấy xanh lục và xanh lơ trên tay. Ông ta quan sát Christos đang xem xét chiếc xe, tò mò và ngưỡng mộ.

— Anh đừng động vào bất cứ thứ gì, - viên thiếu úy bảo anh ta trong lúc chui ra khỏi chiếc Clio. - Các đồng nghiệp của tôi sẽ qua đây xem xét các loại cát và các dấu vân tay trong xe.

— Vẫn còn may. Hợp đồng có ghi: Phải trả lại chúng tôi chiếc xe sạch bong.

Cười khoái trá.

Trong chuỗi những cử chỉ ngu ngốc không giúp đẩy nhanh được tiến độ điều tra, Christos những muốn tống cho ông ta một quả đấm vào mặt. Tuy nhiên, ông đành chỉ buông thõng hai tay. Một kẻ giết người đang tự do dạo chơi. Ông không có chỉ dẫn nào cả. Ông phải báo cho năm đứa trẻ rằng mẹ chúng đã chết. Tất cả các vị thánh thần của tất cả các tôn giáo trên thế giới hiện diện trên đảo không đếm xỉa đến điều đó. Họ...

Mặt trời đột nhiên hiện ra, khiến một loạt thùng xe sáng lên lấp lánh. Ngài Tropicar ưỡn ngực tự hào trước dải Ngân hà được cọ sạch bóng bằng giẻ lau da sơn dương. Chỉ có chiếc Clio của Bellion là lấm bẩn. Xỉn màu. Bụi bặm. Nhất là cửa kính xe. Những tia nắng mặt trời xuyên qua và soi rõ các vết bàn tay, ngón tay.

Christos sững người, ngạc nhiên.

Như thể một trong những vị thần, bị bật lò xo cao quá đầu những vị khác, đưa ngón tay trỏ làm hiển hiện sự thật, nhằm thuyết phục con mọt ẩm khốn khổ không tin đạo đã lăng nhục mình.

Trên cánh cửa lái, mấy từ hiện lên như được viết bằng lửa. Hư ảo, gần như không có thật.

Hẹn gặp

Vịnh Thác

Ngày mai

16h

Đến cùng con bé