Chương 49 BÍ MẬT XỈ THAN
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
16h28
Tôi chạy nhanh hết mức có thể. Ở giữa cánh đồng mía còn khó nhìn hơn cả trong lớp sương mù trên núi lửa, nhưng tôi không chậm lại. Tôi đưa tay rẽ những thân cây đang đập vào mặt và đôi chân trần của tôi.
Tôi nhớ lại lời ba, ba đánh thức tôi ngay trước khi ra đường lớn.
“Chạy đi, con yêu, chạy vào cánh đồng, thẳng trước mặt, và cố gắng đi theo tiếng ôtô, nhưng đừng bao giờ để bị nhìn thấy. Con hãy nhắm vào tháp chuông nhà thờ để định hướng. Con không được đi lên hoặc đi xuống, hãy cố gắng luôn ở trên một độ cao để không bị lạc. Người phụ nữ che ô, con nhớ không, Sofa, con phải đến được chỗ người phụ nữ che ô. Sẽ có người ở đó. Nhiều người. Con sẽ được cứu.”.
Tôi đã khóc rất nhiều.
Tôi đã biết ngay từ đầu. Ba nói dối tôi.
Tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Thế nhưng ba lại nói mẹ đang chờ tôi ở đó, gần những vách đá đen, ngay bên kia đường.
Ba liền quỳ xuống trước mặt tôi. Như tôi vẫn thích. Rồi ba bắt đầu nói rất nhanh, gần như không thở.
“Con nói đúng, con yêu, mẹ con đang ở bên kia đường. Nhưng có một điều ba không nói với con. Có một người phụ nữ khác đang đợi chúng ta. Một người mà ba con đã yêu, lâu rồi, mẹ của Alex, con biết đấy, người anh trai đã chết của con. Cái chết của Alex đã khiến bà ấy rất đau khổ, và bà ấy trở nên dữ tợn, rất dữ tợn. Giống như những mụ phù thủy trong truyện của con, giống như bà Kalle, con hiểu không, Sofa? Thế nên con phải giúp ba mẹ. Con là công chúa của ba, phải không con yêu?”.
Tim tôi thắt lại, không thốt nên lời.
“Con là công chúa của ba, đúng hay không?
“Đ... đúng.”
“Thế thì con phải chạy, Sofa ạ, con phải chạy đi báo cho bà tiên che ô, người sẽ bảo vệ chúng ta. Con phải chạy nhanh hết mức.”
Con không còn tin vào các bà tiên nữa, ba ạ.
Thế nhưng tôi vẫn chạy, chạy nhanh hết mức đôi chân có thể chịu nổi. Bởi vì lần này thì tôi tin.
16h29
Ba cành ổi nằm chỏng chơ trên đá cuội, tan nát. Chất lỏng màu đỏ nhớp nháp chảy ra từ những quả ổi gần như được rửa sạch ngay nhờ bọt sóng liếm vào đá. Bên cạnh những cành ổi, một chiếc chăn vải màu be rơi xuống, như thể bị bỏ rơi bởi một bóng ma hoảng sợ trước ba phát súng. Cành thứ tư, dày hơn, được bao bọc vụng về bằng đám lá mía và lá dứa tạo thành hình một đứa trẻ, đã lăn ra cách đó vài mét.
Graziella cố nén nỗi căm thù bùng nổ. Khẩu Hämmerli vung vẩy trên tay.
— Con bé đâu?
— Ở nơi an toàn, em yêu ạ...
Graziella bước lên trước. Họng súng đặt cách ngực vài xăngtimét. Lớp phấn nền màu nâu đỏ trên khuôn mặt ngấn nước mắt và nếp nhăn trông giống như lớp hóa trang kiểu chiến binh. Cô ta cố gắng bớt căng thẳng, kiểm soát tình hình và bản thân.
— Vở diễn Grand Guignol của anh là ý gì thế?
— Tôi phải đến cùng với một thứ để đánh đổi lấy Liane, như cô đã yêu cầu. Nhưng cô tưởng tôi ngu đến nỗi giao Sofa cho cô sao? Chỉ cần con bé ở cùng tôi càng lâu càng tốt, hẳn là cô đã nghe đài, theo dõi vụ truy bắt tôi được tường thuật trực tiếp. Nếu tôi giao Sofa cho cảnh sát, chắc hẳn cô sẽ biết ngay lập tức, tất cả các phương tiện thông tin đại chúng sẽ tự hào thông báo chuyện đó.
Graziella phá lên cười gượng gạo.
— Thật là cảm động quá! Và cũng rất nực cười nữa. Như thế, chắc là con bé không ở xa đây. Với đôi chút may mắn, tôi có thời gian để thủ tiêu cả hai người rồi làm một vòng với chiếc 4x4 để đuổi bắt nó.
Trong một khoảnh khắc, Graziella đưa mắt nhìn sang chiếc Zodiac. Lần này Martial không chần chừ. Anh đột ngột vung tay ra trước và bằng một cú gạt tay, anh đập được khẩu súng khiến nó bay ra xa hai mét.
Khẩu súng mắc kẹt giữa hai hòn đá.
Graziella buột ra một tiếng rủa. Martial đẩy cô ta thật mạnh. Anh đã nhìn thấy khẩu súng Hämmerli, anh lao đến, xóa tan khoảng cách hai mét bằng ba bước nhảy. Anh cúi xuống, bàn tay đặt lên khẩu súng. Quay lại và chĩa súng. Ả điên này sẽ...
Mặt trời biến mất sau một mặt trăng đen.
Đó là hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy. Một giây sau, hòn đá đen mà Graziella cầm bằng cả hai tay đã lao vào thái dương anh.
16h31
Bà tiên che ô!
Bà đang đứng đó, trước mặt tôi, tôi nhìn thấy chiếc ô lớn màu xanh lơ phía trên những thân cây.
Tôi gần đến nơi rồi!
Đó là một cái dù, ba đã bảo tôi thế, không phải là cái ô!
Bà tiên xanh lơ không nhìn thấy tôi, bà giữ yên đôi mắt và nụ cười dịu dàng của người mẹ đang tha thứ.
Tôi vẫn tiếp tục gạt những thân mía. Chúng làm tôi đau, như thể tôi phải bơi trong một biển tảo sắc, nhưng bây giờ cây đã thưa hơn, tôi nghĩ mình sắp đến đầu cánh đồng.
Tôi có thể chạy nhanh hơn nữa. Tôi nghe thấy tiếng động trên đường, nhìn thấy những ngôi nhà phía xa, ba đã bảo tôi phải túm lấy người đầu tiên mà tôi nhìn thấy và nói rằng tôi tên là Josapha Bellion.
“Chỉ cần tên của con thôi,” ba nói với tôi. “Điều đầu tiên người đó làm sẽ là gọi cảnh sát.”
Tùy ba thôi, ba ạ. Nếu ba tin rằng cảnh sát chiến đấu với phù thủy giỏi hơn các bà tiên.
Sofa sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Bất chợt, con bé vượt qua bức mành mía cuối cùng, hai mắt nhìn đăm đăm vào chiếc dù xanh lơ và vàng. Chưa khi nào con bé có thể nghĩ rằng cánh đồng mía sẽ dừng phắt lại để nhường chỗ cho dòng dung nham.
Chân phải con bé vấp phải đống xỉ than. Sofa mất thăng bằng. Đến lượt chân trái con bé vướng vào một khối đá túp.
Con bé lăn tròn nhiều mét. Trong khi nhìn thấy bà tiên xanh lơ và chiếc dù quay tròn trên trời, giống như một người làm xiếc trên dây thách thức hiện tượng không trọng lực, con bé cảm thấy toàn bộ thân thể bị xé rách trên tấm đăng ten bằng đá đen sắc nhọn.
Con bé không kịp khóc. Thậm chí không kịp đau.
Đầu nó va vào một thân cây gầy guộc cố mọc chen giữa những kẻ hở chật hẹp trong đống dung nham nguội.