Chương 50 NHỮNG BÚP TÓC XOĂN CỦA NGƯỜI ZOREILLE
Thứ Hai
Ngày 1 tháng Tư năm 2013
16h32
Hẹn gặp
Vịnh Thác
Ngày mai
16h
Đến cùng con bé
Năm dòng với mười hai từ quay quắt trong đầu Christos.
Một bàn tay vô danh, chắc hẳn là tay Martial Bellion, đã cố gắng xóa bỏ lời nhắn viết trên kính cửa lái của chiếc Clio màu xám bằng cách vụng về xoa lớp bụi trên kính, nhưng khi nhìn xuyên qua, dưới ánh mặt trời, từng chữ cái vẫn hiện lên rất rõ ràng. Ngón tay viết chúng đã dành thời gian để nhấn mạnh từng nét thẳng, từng nét cong, từng dấu chấm.
Nét chữ tròn và căng thẳng.
Ngài Tropicar vẫn đứng bất động với năm tờ biên lai cho thuê xe trên tay. Ông ta cũng đọc từng từ trên cửa xe. Viên cảnh sát trước mặt ông ta có vẻ căng thẳng đến nỗi ông ta nghĩ nên làm không khí hạ nhiệt.
— Còn may là tôi đã nhận ra chiếc xe của kẻ giết người hàng loạt trước khi đưa nó đến cửa hàng rửa xe Car Wash.
Tiếng cười khùng khục tắt ngấm trong cổ họng ông ta. Christos không có phản ứng nào, dường như ông không nghe thấy. Tropicar không nài thêm. Chuyên nghiệp. Cùng với hài hước, hai phẩm chất khác của một thương gia giỏi là chiến thuật và tâm lý...
Christos bước lại gần kính cửa xe, tập trung.
Hẹn gặp
Vịnh Thác
16h...
Theo bản năng, ông nhìn đồng hồ đeo tay: 16 giờ 33 phút.
Ai có thể hẹn gặp Bellion?
Christos dán mắt vào cửa kính với hy vọng vô lý là tìm ra được một dấu hiệu khác. Mặt trời xuyên qua kính thiêu đốt võng mạc ông. Tuy nhiên, giải pháp đã nằm trong tầm tay. Năm dòng chữ này chắc chắn là đủ để hiểu rõ nguồn gốc của loạt án mạng.
Đến cùng con bé
Christos cảm thấy chới với. Toàn bộ các mảnh ghép đang ở đó, trước mắt ông, và ông không thể ghép chúng lại. Nếu là Imelda, hẳn cô đã làm được.
Cô chết vì điều đó và ông không thể báo thù cho cô.
Christos lại nhìn đồng hồ, ông bỏ cuộc. Thời gian đang chống lại ông, giống như trong trò chơi tốc độ, khi ta nhất thiết không nên cứng đầu cứng cổ cố tìm ra giải pháp cho một vấn đề không thể giải quyết ngay.
Christos đọc lại lời nhắn lần cuối. Không biết quyết định điều gì khác, ông có một điểm hẹn, có thời gian, có danh sách khách mời. Ông phải báo cho Aja. Bàn tay ông căng thẳng tìm điện thoại.
Mọi chuyện diễn ra trong những giây tiếp theo. Thật kỳ quặc, chính những ngón tay ông đã quyết định, chứ không phải ông, nhiều năm sau, ông vẫn nghĩ như thế mỗi khi nhớ lại câu chuyện.
Những ngón tay lục lọi trong túi quần vải, tránh gói cần sa và thọc xuống sâu hơn. Khi nắm được chiếc điện thoại, chúng sượt qua một tờ giấy gấp nhỏ. Ngón cái và ngón trỏ cùng hợp tác để lấy ra từ trong túi của Christos bản in email mà Graziella Doré đã gửi từ Maurice, một trang giấy in màu đỏ nhạt. Ánh mắt ông lướt qua logo mờ mịt của khách sạn Blue Bay, bảy cái tên của những người Créole bị mờ mất một nửa, và ngay bên dưới, những chữ cái viết hoa được chụp lại, ghi tên, địa chỉ, số điện thoại và chữ ký của Graziella Doré.
Nét chữ tròn và căng thẳng.
Graziella Doré
3526 Blue Bay, đường Link Maurice
+ 230 248 1258
Tim Christos đập nhanh hơn.
Ông lần lượt xem xét từng chữ cái trong năm dòng chữ viết trên cửa kính chiếc Clio, rồi so sánh với những chữ cái mờ nhạt trong tên riêng.
Vịnh Thác[49] Graziella
Cảm giác bình thường, ông không hề có khái niệm nào về thuật xem tướng chữ... nhưng không thể nghi ngờ gì nữa: Trên cửa kính chiếc Clio cũng như trong mail, các chữ “e” và “a” có cùng hình dạng. Một vòng xoắn mở như xoáy ốc.
Một cái đinh ốc không có điểm kết. Một chiếc cầu thang xoáy về hướng điên cuồng.
Ông chủ hãng xe thuê kinh ngạc quan sát Christos bỗng bồn chồn như một nhà kinh doanh bãi biển giẫm phải con sứa, ông vặn người, lôi điện thoại di động ra, bấm phím rất điêu luyện, rồi gào to đến nỗi lũ tắc kè hoa trên rặng phi lao cũng phải rơi xuống:
— Aja? Cháu nghe thấy không? Christos đây. Chúa ơi, chúng ta bị bịp ngay từ đầu! Bellion chẳng liên quan gì cả. Chính vợ cũ của anh ta, Graziella Doré, đã điều khiển chúng ta ngay từ đầu.
— Chờ đã, chú Christos, chú nói chậm thôi. Cô ta chui từ đâu ra thế, cháu tưởng cô ta đang ở Maurice?
— Chết tiệt, Aja, lần này cháu tin chú đi. Vịnh Thác. Cử toàn bộ cảnh sát mà cháu có đến đó đi. Có lẽ còn chút cơ may cứu được họ.
— Cháu không hiểu gì cả, chú Christos. Cứu ai?
— Cứu Martial Bellion và con gái! Nghe chú này, chết tiệt, đó là một cái bẫy khốn kiếp. Graziella đã kéo họ sang bên kia đảo chỉ vì một lý do duy nhất. Hạ sát họ! Đó là mục đích duy nhất của toàn bộ màn xiếc này. Hạ sát cả hai giống như cô ta đã giết Liane Bellion.
Chú thích:
[49] Nguyên bản tiếng Pháp là: Anse des Cascades.