← Quay lại trang sách

Chương 51 NHỮNG THIÊN THẦN

Thứ Hai

Ngày 1 tháng Tư năm 2013

16h35

Martial nằm co quắp trong lòng chiếc Zodiac, thái dương bết máu; tiếng vo vo khó chịu bao trùm những ý nghĩ tản mát trong đầu anh. Trí nhớ của anh nổ lẹt đẹt thành những chớp ảnh, tái tạo lại những phút vừa qua như trong máy hoạt nghiệm hóa học.

Anh bị bất tỉnh trong một lát, vừa đủ thời gian để Graziella vứt hòn đá bazan rồi trói chân tay anh bằng sợi dây sắt mềm cất trong cốp chiếc xe 4x4. Khi anh ngơ ngác tỉnh dậy, vợ cũ của anh đã gí khẩu Hämmerli vào gáy, ra lệnh cho anh bò ra tận chiếc xuồng mà không hề giúp đỡ anh; chỉ đứng giạng chân trên lớp đá cuội, quan sát từng động tác vặn vẹo của anh với vẻ tàn ác của một đứa trẻ tra tấn con giun đất. Cuối cùng, anh cũng trèo được lên xuồng bằng cách chúi đầu vào trước; quần áo anh chìm trong vũng nước biển ấm lẫn máu đọng giữa những gờ nhựa.

Liane...

Cô ở bên cạnh anh, cổ chân và cổ tay bị trói, tay quặt ra sau lưng, hoàn toàn trần truồng trừ cái miệng bị nhét giẻ.

Bị bỏng nặng. Còn sống...

Trong khi Graziella cởi dây buộc, đến lượt Liane bò trong vũng nước ngầu đỏ, vụng về đến sát Martial, áp người vào ngực anh. Cô đưa mắt hỏi câu hỏi duy nhất quan trọng với cô: Sofa đâu?

Martial trả lời bằng giọng dịu dàng, gần như thì thầm, để không đánh động Graziella:

— Sofa ổn, Liane ạ. Con được cứu rồi.

Graziella bước lên chiếc xuồng hơi rồi giật cần khởi động. Cô ta chăm chăm nhìn cặp vợ chồng tù nhân, không thèm để ý đến những cử chỉ vuốt ve thân mật của họ.

— Tôi sẽ đến thăm kho báu nhỏ của các người sau. Phải có ai đó chăm sóc con bé khi các người không còn nữa chứ.

Liane trợn tròn mắt giận dữ. Martial tựa vào thành xuồng ngồi dậy, vừa để Liane yên tâm vừa để gây ấn tượng với Graziella.

— Lúc này Josapha đã đang ở trong tay cảnh sát rồi. Cô không thể chiến thắng trên mọi phương diện đâu.

Graziella phá lên cười rồi nhấn ga chiếc Zodiac. Chiếc xuồng nẩy lên đập vào những con sóng gần bờ nhất. Dữ dội nhất. Liane và Martial mất thăng bằng ngã dúi vào nhau.

— Sự ngây thơ của anh gần như khiến người ta cảm động, Martial ạ. Anh tưởng thế này là thoát sao? Anh vẫn chưa hiểu sao? Chính anh là người bị cảnh sát truy tìm! Chính anh đã giết ông già Rodin khốn khổ, đã cắt cổ bà Chantal Letellier. Chính anh đã thọc dao vào tim con mụ da đen tò mò đó. Anh là tội phạm duy nhất, Martial ạ, phải nhắc điều đó với anh bao nhiêu lần đây? Thử tưởng tượng người ta sẽ không bao giờ tìm thấy xác anh và cả xác vợ anh. Cảnh sát sẽ nghĩ gì? Rằng anh cũng đã đâm chết cô ta và rồi biến mất vào thinh không. Người Créole thích những chuyện sát nhân như thế. Anh sẽ trở nên nổi tiếng. Một Sitarane không bia mộ, kẻ giết người hàng loạt mà người ta không bao giờ tìm thấy xác. Mà Martial Bellion có thật sự đã chết không? Anh sẽ trở thành huyền thoại. Nhiều người Créole sẽ khẳng định đã gặp bóng ma của anh trong rừng...

Ánh mắt Graziella nhìn hút vào mây. Martial siết nắm tay. Anh áp thái dương vào thành chiếc Zodiac để lau chỗ máu vẫn đang rỉ ra. Vách đá chỉ còn là một đường đen mảnh chìm trong cái bóng đồ sộ cằn cỗi của ngọn núi lửa. Họ đã vượt qua những dòng hải lưu đầu tiên và biển đột nhiên trở nên yên ả hơn.

— Bây giờ thì các người đã hiểu ra hoàn cảnh chưa? - Graziella hỏi tiếp.

Cô ta im lặng một lát, rồi đóng sâu chiếc đinh.

— Martial tội nghiệp, một lần nữa, anh lại lựa chọn sai. Nghĩ cho cùng, giết con gái anh cũng không trả lại Alex cho tôi được. Nhưng khi các người không còn nữa tôi có thể đến thăm con gái Sofa bé nhỏ của anh. Thậm chí tôi còn có thể đề nghị được nhận nuôi cô bé mồ côi hoảng loạn đó, thật là một cử chỉ hào phóng, ai có thể từ chối giao cho tôi con gái của chồng cũ chứ?

Martial lưỡng lự không biết nên trả lời, hay gào lên một tràng sỉ nhục. Vô ích. Anh biết, Graziella chỉ chờ có thế. Anh đành nhìn đăm đăm vào vợ cũ hồi lâu, thách thức cô ta bằng ánh mắt với toàn bộ những gì là nam tính còn sót lại. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, hôn Liane với sự dịu dàng vô bờ bến, hôn lên những phần da ít bị rộp nhất. Đôi mắt, đôi vai, phần trên hai cánh tay, vùng trên ngực.

Graziella không phản ứng. Cô ta chỉ quan sát họ bằng ánh mắt xa vắng, bàn tay phải bấu chặt bánh lái chiếc xuồng.

Martial vẫn tiếp tục. Anh xuống thấp hơn và dùng đôi môi làm ướt hai bầu vú nâu sạm của Liane, lướt trên vùng bụng đầy những vết sẹo đỏ au, những ngấn thịt tím tái, những khoảng da chết, liếm lên những vết thương giống như một con mèo làm lành vết thương bằng chiếc lưỡi thô ráp. Dần dần, hơi thở của Liane chuyển thành tiếng rên khàn đục qua lớp vải nhét trong miệng.

— Thôi trò ngu ngốc của anh đi, Martial.

Anh không dừng lại mà tiếp tục thám hiểm sâu hơn bằng miệng, dịu dàng gấp đôi. Giữa hai đùi, làn da của Liane chỉ còn trơ thịt. Martial xuống đến đó. Cơ thể vợ anh run rẩy sau mỗi nụ hôn.

Chiếc Zodiac dừng lại giữa biển. Graziella chĩa mũi súng Hämmerli.

— Được thôi, anh muốn chơi hả, Martial? Thế thì ta cùng chơi! Luật chơi rất đơn giản, tôi sẽ nhắm chính xác chỗ nào mà anh động vào trên da cô vợ yêu của anh. Anh hiểu không? Nếu đó là cánh tay, cẳng chân, bàn tay, cô ta sẽ sống sót thêm vài phút. Ngược lại, nếu ở chỗ khác...

Trong giây lát, Martial đánh giá sự quyết tâm trong ánh mắt của Graziella. Anh nhớ đến ba viên đạn bắn thẳng vào tấm chăn được cho là quấn kín Sofa đang ngủ.

Anh lùi lại.

Chiếc Zodiac lại chạy tiếp.

Trong nhiều giây đằng đẵng, họ lặng lẽ rời xa con đường ven biển.

16h41

— Cô định đến Maurice bằng chiếc xuồng hơi này sao?

Graziella thích thú trước câu hỏi của Martial.

— Maurice cách đây một trăm bảy mươi kilômét, gần ba giờ chạy xuồng. Biển êm, thời tiết biển không có gì đáng yên tâm hơn. Sẽ là một chuyến đi dạo thú vị. Trở ngại thực sự duy nhất là phải tích trữ xăng để đổ cho xuồng trên đường chạy. Ngoài ra, do lỗi của anh, hôm qua tôi đã phải đi một vòng, ngay sau khi anh bắt đầu trốn chạy. Với kế hoạch Papangue, tôi hiểu cảnh sát sẽ đến đảo Maurice để hỏi han tôi. Ba giờ chạy xuồng... Tôi đã hẹn họ vào tối muộn để có thời gian quay trở lại, đi máy bay thì e là không được kín đáo lắm, rồi vài giờ sau, xong vụ hỏi cung ở Blue Bay với một gã cảnh sát của lãnh sự quán, tôi lại quay lại trong đêm. Chiếc 4x4 chờ tôi ở vịnh Thác. Tôi không muốn để các người một mình quá lâu, với từng ấy cảnh sát theo bén gót, và nhất là tôi phải thay đổi nhà tù cho vợ anh, từ ngôi nhà ở Saint Pierre đến địa điểm nhìn ra biển cách đây hai bước chân. Chúng ta đã có hẹn rồi mà... Để lôi kéo anh, tôi phải đảm bảo con mồi của tôi sống càng lâu càng tốt.

Martial đau khổ khi tưởng tượng ra cảnh địa ngục mà Liane đã phải trải qua. Lúc này cô đang tránh không áp sát vào anh mà tựa người vào chiếc Zodiac. Làn da nâu phồng rộp, lấp lánh bọt biển, giống như lớp nhựa vá víu của một con búp bê dành cho người lớn.

Graziella chăm chăm nhìn về phía chân trời, như thể đã thấy đảo Maurice.

— Đương nhiên, người làm ở Blue Bay không biết tôi đang ở đâu, nhưng họ được yêu cầu phải chuyển tiếp tất cả các cuộc gọi vào điện thoại di động của tôi. Dù tôi ở Maurice hay ở Réunion, mọi việc vẫn không có gì thay đổi, chỉ cần một chiếc iPhone là đủ để gửi đi bất cứ tài liệu chính thức nào. Viên cảnh sát đã hỏi tôi qua điện thoại mới đây có vẻ ranh ma hơn gã cảnh sát của lãnh sự quán, nhất là tò mò hơn, nhưng cả với gã, tôi cũng đã kể câu chuyện mà gã muốn nghe. Người Zoreille rất thích số phận của những người Créole bị định mệnh vùi dập, đó chính là xu hướng gia trưởng của họ. Chắc là gã đó đang lao vào hướng điều tra về Aloé Nativel khốn khổ. Aloé, anh còn nhớ cô ta không, Martial? Một nạn nhân khác của anh. Nếu không gặp anh, có lẽ ngày nay cô ta đã có một tấm chồng tốt bụng, một căn nhà xinh xắn đầy hoa và nửa tá con.

Aloé? Một nạn nhân khác?

Martial không trả lời, anh cố gắng xua đuổi người tình cũ ra khỏi suy nghĩ. Không phân tán. Anh phải bảo vệ Liane và Sofa.

Anh quan sát chân trời. Họ cách bờ chưa đầy một kilômét. Đường cong của đỉnh Núi lửa vẫn còn rõ mồn một.

— Cô sẽ làm gì chúng tôi?

Graziella nhìn đăm đăm vào chân trời vô tận.

— Anh có nhớ không, Martial, những tuần mà tôi phải ở một mình khi anh đi lặn ở ngoài khơi ấy? Anh kể cho tôi nghe về những thắng cảnh, những sườn dốc nhiều cá trong số những nơi có độ cao chóng mặt nhất thế giới, đôi khi sâu đến hơn trăm mét ở nơi chỉ cách bờ vài chục mét. Tôi đã lắng nghe anh, Martial ạ. Tôi ghi nhớ... Tôi đang chờ thêm một chút đến khi chúng ta ở trên bình nguyên biển thẳm. Tôi không thể để mình gặp phải chút rủi ro nào nếu muốn được chăm sóc bé Sofa, không bao giờ nên để người ta tìm thấy xác hai người...

Graziella nhìn bên thái dương đẫm máu của Martial và những vết thương hở ngoằn ngoèo trên thân thể Liane với vẻ tiếc nuối giả tạo.

— Trừ phi khoảng cách chìm xuống ngắn hơn dự kiến. Công lý của lũ cá mập chóng vánh hơn công lý của con người.

Martial cố gắng kiểm soát từng cử động có thể bộc lộ nỗi sợ hãi. Không mang lại cho Graziella thú vui đó. Anh lại gần Liane hơn nữa, chỉ cách vài xăngtimét giữa làn da trần của cô và lớp quần áo ướt của anh. Hai người vâng theo mệnh lệnh của Graziella, không chạm vào nhau, nhưng mắt họ chìm vào trong nhau, đồng tử họ trộn lẫn vào nhau giống như màu sắc trên bảng màu của một họa sĩ, tâm hồn họ hòa vào nhau, mạnh mẽ hơn sức mạnh của bất kỳ cái vuốt ve nào.

Chừng nào họ còn sống, Graziella không thể làm gì chống lại mối liên kết đó.

Chiếc Zodiac bay trên đại dương lúc triều đứng. Hòn đảo xa dần.

Thế là hết. Họ vĩnh viễn đơn độc.

16h44

Nhiều giây đồng hồ trôi qua, chỉ có tiếng ro ro ầm ĩ từ động cơ chiếc Zodiac. Liane nhẹ nhàng đổi tư thế. Cô tựa người lên hai chân, và sau những cú vặn người đau đớn, cô ngồi dậy, tựa lưng vào gờ chiếc xuồng hơi, như thể tư thế nằm đã trở nên không thể chịu đựng nổi.

Graziella chỉ mỉm cười, nụ cười của một cai ngục độ lượng và lại nhìn chăm chăm ra biển.

Chỉ cần một ánh mắt, Martial đã hiểu ra. Anh đưa mắt nhìn xuống hai bàn tay của Liane bị trói chặt sau lưng đang hé mở.

Anh giấu nỗi ngạc nhiên.

Những ngón tay đang nắm chặt một mũi đá bazan nhọn dài khoảng mười xăngtimét.

Một lần nữa, Liane đưa mắt cầu xin Martial đồng ý. Một lời cầu hôn câm lặng.

Vĩnh viễn.

Trong lúc hoạn nạn, chỉ trong lúc hoạn nạn.

Anh nhìn chân trời, ngọn núi lửa đã biến mất trong làn sương mù, rồi gật đầu. Liane nhăn mặt. Những thớ thịt trên cánh tay cô căng ra. Những vết thương toác miệng, máu chảy ra, nhưng lúc này điều đó không còn quan trọng.

Graziella lập tức nhận ra là có điều gì đó không ổn.

Quá muộn.

Giây lát sau, một tiếng nổ vang lên át tiếng động cơ, tiếp theo là tiếng huýt lanh lảnh dài bất tận của một quả bóng bị xì hơi.

Graziella gào lên, tắt động cơ, chĩa khẩu Hämmerli và dữ tợn gạt Liane ra.

Vết rách trên lớp vải nhựa dài khoảng chục xăngtimét và tiếp tục lan nhanh dưới sức ép của không khí đang thoát ra. Trong vài giây nữa, chiếc Zodiac sẽ chỉ còn là một cái bao bằng nhựa mềm bị kéo xuống đáy đại dương bởi đầu động cơ quá nặng cùng sáu mươi lít xăng.

— Lũ điên khốn kiếp! - Graziella xổ ra.

Đứng trên chiếc Zodiac, cô ta tranh thủ ước lượng khoảng cách đến bờ. Một kilômét, không hơn.

Điệu cười gằn làm đường nét trên mặt cô ta biến dạng. Cô ta cố gắng lấy lại khả năng kiểm soát tình hình.

— Rõ ràng là các người thích giúp tôi. Nói cho cùng, các người chết ở đây hay xa hơn một chút thì cũng thế thôi...

Vết rách tiếp tục xả khí nóng lên da họ. Liane lăn vào Martial trong khi chiếc xuồng nghiêng đi dưới sức nặng của họ. Graziella vẫn giữ thăng bằng, không hề hấn gì.

— Tôi rất nghi ngờ khả năng các người có thể bơi đến tận đất liền khi tay và chân bị trói như thế. Còn tôi, chẳng có trở ngại gì đáng kể... Chẳng cần đi xuồng nữa, tôi sẽ trở về Maurice một cách bình thường bằng máy bay.

Cô ta nhìn sững xuống làn nước xanh ngọc.

— Tôi sẽ hôn Sofa giúp các người.

Trong khi nước bắt đầu tràn lên lớp nhựa mềm nhão của chiếc Zodiac, Graziella xé rách chiếc áo dài, để lộ hai chiếc áo cứu hộ mà cô ta mặc chồng lên nhau; chi tiết cuối cùng để cải trang thành một gã người Malbar to béo.

Lát sau, cô ta chỉ còn một chấm đỏ nhấp nhô giữa đại dương.

16h46

Martial nghẹt thở. Nước đã vào trong miệng anh. Anh khạc ra. Chiếc Zodiac vừa biến mất dưới đáy nước giống như một con sứa khổng lồ trong suốt lạc theo những dòng biển ngầm. Liane bám chặt lấy anh. Anh cảm thấy vùng kín để trần của cô áp vào của anh, nhưng họ không thể giúp nhau. Bị tước mất khả năng dùng tay, cả hai cùng bị kéo xuống đáy biển, không thể cưỡng lại, nhưng họ vẫn kháng cự, tuyệt vọng vùng vẫy đôi chân bị trói chặt như hai chiếc vây cá yếu ớt.

Thân thể họ chạm vào nhau, va vào nhau. Hôn Liane, lần cuối.

Ngay trên mép nước, đôi môi Martial đặt lên má Liane. Không gượng nhẹ, hàm răng anh cắn vào mảnh băng dính giữ chiếc giẻ rồi giật nó ra bằng một cú xoay đầu nhanh và mạnh.

Liane gào lên vì nỗi đau đột ngột, bản năng, gào đến hết hơi. Một giây ngắn ngủi.

Họ bơi cùng nhau. Miệng họ tìm thấy nhau.

Đại dương không thể làm gì được họ nữa, họ hôn nhau đến mãi mãi, chia sẻ ôxy, họ sẽ ngạt thở mà không bao giờ hít thở thứ gì khác nữa. Họ sẽ chết như thế. Cái chết đẹp nhất mà một đôi nhân tình có thể mơ đến.

Họ không nghĩ đến việc cố nổi lên nữa.

Martial đã nhìn thấy ánh sáng của cõi trên, một bàn thờ tang với những bức tường bằng san hô lóng lánh.

Trong khi anh để mặc mình chìm đi, cái cắn của Liane khiến anh giật mình. Ánh mắt họ giao nhau lần cuối. Liane ngước mắt lên. Một mét nước ở trên đầu họ.

Martial cảm thấy nước len lỏi, tràn vào não anh, tưới vào đó những ảo giác cuối cùng. Bây giờ, anh đang được vây bọc trong san hô, không chỉ ở đáy nước, mà cả ở bên trên. Những màu sắc khó tin, cam, đỏ, xanh lơ.

Anh mê sảng.

Liane lại cắn anh đến bật máu, lần này là vào cằm. Đôi mắt cô van vỉ, cô muốn đấu tranh, ngoi lên mặt nước một lần cuối cùng.

Hai cơ thể áp vào nhau, uốn lượn bằng hông giống như hai nàng tiên cá mệt mỏi, họ nhô được đầu lên khỏi mặt nước để hít một hơi cuối cùng.

Cùng nhau.

Liane phá lên cười lanh lảnh và lại cắn vào miệng anh. Anh ngước mắt lên, không hiểu gì.

Xung quanh họ, những thiên thần đang từ trên trời bay xuống.

Những thiên thần lặng lẽ, bay nhờ những chiếc cánh khổng lồ hình chữ nhật sặc sỡ.