Chương 8
YẾN ĐANG NGỒI CẠNH TÔI, KỂ VỀ Toàn thì Toàn đến. Hai người ríu rít như đôi chim sẻ non:
- Sao anh vô muộn vậy?
- À, tại anh bận dự buổi họp trong nữa điểm tâm. Hạm Trưởng và các Trưởng Toán của Hải Quân họp để phân công tác trong ngày.
- Anh có bị chia việc chia việc không?
Toàn cười:
- Hoàn toàn tự do. Anh chỉ có mỗi nhiệm vụ liên lạc với Toán Quân Y và Toán Văn Nghệ trong các công tác chung. Chức vụ này được rảnh rang suốt ngày.
Yến thân mật:
- Anh tính làm gì?
- Nghe nói sáng nay Ban Quản Trại tổ chức thi đua nhiều thứ lắm… Nào là kéo co, đấu bóng chuyền, săn bắn dưới đáy biển, nào là thi đua văn nghệ, thủ công trại. Anh tính rủ Yến đi coi từng môn một.
Yến có vẻ thích thú, quay lại rủ mọi người:
- Thủy, anh Đệ, Khôi. Đi theo anh Toàn lên khu Trung Tâm coi thi đua đi?
Anh Đệ và Khôi gật đầu nhận lời. Khôi tặc lưỡi:
- Kéo nhau đi hết, các nhóm kia tha hồ than trời như bọng cho coi.
Anh Đệ cũng áy náy:
- Kể cũng hơi kẹt.
Yến kèo nài:
- Thì mình đi một lát rồi quay về, có đi luôn đâu mà lo.
Tôi cũng tính từ chối. Không hiểu sao tôi ít cảm tình với Toàn, anh chàng Trung Úy đẹp trai. Tôi cho là Toàn có cái vẻ nhơn nhơn tự tin ở khả năng chinh phục của mình đối với nữ giới. Toàn có cái vẻ sỗ sàng vội vã, thiếu bề sâu và chóng chán dễ quên. Nhưng mọi người đều nhận lời đi cả, tôi lại sợ ở lều trại một mình, đành đi theo.
Nắng non trải dài óng ánh trên cát biển, sáng rực núi rừng. Ánh nắng gờn gợn những vân lóng lánh trên mặt nước xanh, loang rộng về xa trong từng đợt sóng lăn tăn. Chúng tôi lại đi về phía trung tâm trại Hải Đảo. Trong một ngày, có lẽ chúng tôi sẽ qua lại như thế này không biết bao lần trên bãi biển, từ đầu nọ đến đầu kia, vì không còn nơi nào khác để tới.
Yến và Toàn đi trước, Yến tự nhiên và thân mật với Toàn đến không cần giữ ý. Đi giữa anh Đệ và Khôi tôi chợt thấy sự kỳ cục của mình. Cố giữ vẻ thản nhiên, tươi vui để cả hai người đàn ông cùng tưởng là chuyện mình chỉ riêng mình biết, riêng mình hay.
Khôi phê bình:
- Yến có vẻ cảm nặng.
Tôi vờ không hiểu:
- Ủa, Yến đau hở Khôi?
- Ừ.
- Đau sao đó?
- Cảm. Cảm anh Chàng Trung Úy hào huê kia.
Vừa nói Khôi vừa chỉ vào sau lưng Toàn. Anh Đệ lắc đầu:
- Chưa chắc.
Khôi quay nhìn anh Đệ. Anh Đệ tiếp:
- Cô Yến vui tính nhưng cũng dễ… quên. Kết bạn dễ dàng nhưng không dễ gì sa lầy.
Tôi đồng ý:
- Đúng vậy. Yến cũng cứng lắm anh. Coi vậy chớ chưa chắc anh nào giữ chân được.
Không có ai nói gì về nhận xét đó. Tôi nhéo tay Khôi:
- Anh Đệ khen Khôi với Yến đẹp đôi.
Khôi dẫy lên:
- Đùa dai. Khen hồi nào thế.
- Dưới tầu, lúc hai người hát Đố Ai.
Khôi nhăn nhó với anh Đệ:
- Cụ ví von ác thế,
Tôi cự nự:
- Bộ chê Yến không xứng hở?
- Không dám nói thế. Nhưng cụ Đệ dư biết là không có gì mà còn nói thế thì… ấm ức quá.
Anh Đệ cười cười im lặng. Tôi trêu Khôi:
- Thích mà còn làm bộ.
Khôi lườm tôi. Đôi mắt Khôi như muốn nói:
- Thủy ác.
Tôi quay đi, cười bâng quơ. Đằng trước, Yến và Toàn rẽ vào khu lều trại Hải Quân. Toán Quân Y đang khám bệnh phát thuốc ở đây. Coi bộ ế ấm vì trên đảo chẳng có bao người, mà người nào cũng ăn khỏe ngủ khỏe nên các ông bác sĩ, y tá ngồi tán dóc.
Toàn giới thiệu chúng tôi với họ. Ông bác sĩ đùa:
- Có cô nào cần thuốc sổ mũi nhức đầu?
Yến trêu lại:
- Sổ mũi nhức đầu thì không nhưng Yến muốn nhờ bác sĩ chẩn bệnh.
Bác sĩ Giang – nhướng cặp mắt sau đôi kính trắng:
- Cô đau gì?
- Yến tức ngực. Nghi đau tim, đau phổi gì đây.
Tôi nghĩ thầm:
- Con bé này. Ai nó cũng trêu được.
Bác sĩ Giang nhìn Yến chăm chăm, cười nửa miệng:
- Tim thì không biết có đau không, chứ phổi cô thì chẳng cần khám cũng biết rất khỏe, rất tốt.
Toàn cười hề hề, vừa kéo Yến đi vừa nói:
- Vừa thôi, Bác sĩ.
Bác sĩ Giang nói theo:
- Bệnh tim thì Trung Úy Toàn giầu kinh nghiệm hơn tôi.
Mọi người cười ha hả. Tôi quay trở ra, hơi khó chịu vì lối đùa của mấy ông quân đội. Toàn có vẻ tỉnh khô, coi như không có gì, nhưng Khôi và anh Đệ cũng thoáng không vừa ý.
Tiếng reo hò văng vẳng đưa tới. Khu sân Ban Quản Trại đày người, xúm xít dưới gốc cổ thụ. Một sợi thừng dài đang bị hai nhóm người nắm hai đầu kéo co. Bên này cố kéo bên kia bước qua vạch kẻ giữa sân. Tiếng người cổ động ồn ào làm hăng máu những người trong cuộc. Tôi và Yến lách vào trong coi cho rõ. Cuộc hơn thua chỉ kéo dài trong vài phút là có kết quả. Trọng tài oan oan tuyên bố kết quả đội thắng.
Yến ghé tai tôi:
- Chàng nào cũng có bộ ngực nở như tờ giấy.
- Có tinh thần cũng là tốt rồi.
- Nhưng phong trào khỏe chắc không tiến mạnh được vì mỗi năm các chàng may ra có tinh thần được một lần.
Lại hai đội khác ra tranh tài, cuộc thi đua cũng khá hào hứng, tôi và Yến cũng tham gia vào nhóm người cổ võ. La ó om sòm. Toi bắt gặp mình xa lạ với tôi của những ngày tháng ở Sàigòn.
Cuộc thi đua chấm dứt. Tiếp đó là cuộc tranh giải bóng chuyền. Chúng tôi đứng coi một lúc rồi vào quán Chúa Đảo uống nước trà, ăn bánh, ăn chè. Toàn và Yến dúi đầu vào nhau, thủ thỉ.
Tôi ngồi nhìn ra biển, đầu óc trống rỗng. Ở đây cũng có cái thú. Suốt ngày có thể bận bộ áo tắm monh manh, khoác chiếc áo choàng ngắn rong chơi khắp đảo. Tha hồ thiên hạ ngó mình và mình chiêm ngưỡng thiên hạ. Bước chân thấy thoải mái vì không bị ràng buộc bởi những áo quần phức tạp, nhưng ngượng ngập vì những ánh mắt như xoáy vào người. Một đôi khi tôi bắt gặp mình làm dáng. Một điệu bộ thật điệu, một cử chỉ thật lẳng, bước đi nhún nhẩy, ngực ưỡn tới trước, mông đong đưa. Có gì thay đổi ở tôi. Ở những người con gái khác đến đảo này trong chuyến đi vui chơi thỏa thích?
Khôi gọi:
- Thủy.
Tôi quay lại:
- Gì hở Khôi.
- Ăn nữa đi chứ.
- Thuỷ no rồi. Chè nhạt quá, chắc ở đảo hiếm đường.
Anh Đệ nói:
- Sự thực, có ăn đã là quý rồi. Ở nơi xa xôi hẻo lánh này tưởng không có gì ấy chứ.
Khôi trả tiền, mọi người kéo nhau ra khỏi quán. Chỉ có thế, những cuộc vui, những cuộc giải trí nho nhỏ, giản dị, đôi khi tẻ nhạt cho hết ngày giờ Ra đến nơi này, chỉ có tắm, ăn, vui chơi và ngủ. mọi người đều thoải mái với chuyến đi này, riêng tôi cuộc vui chơi không trọn vẹn. Những phiền muộn cứ chợt đến chợt đi khiến tôi bứt rứt.
Chúng tôi quay trở về lối cũ. Nắng đã lên cao. Toàn rủ Yến đi chụp hình trên những ghềnh đá. Yến rủ tôi và anh Đệ, Khôi nhưng chúng tôi từ chối. Hai người đưa nhau đi.
Tôi quay trở vào lều, nằm co ro như con tôm. Cuốn truyện dịch đọc dang dở nằm chơ vơ trên chiếc sắc mở ngỏ. Tôi đưa tay nắm lấy, đọc tiếp. Nhưng chỉ được vài trang, cơn buồn ngủ kéo đến làm mắt tôi trĩu nặng. Tôi chìm vào cơn mê thiếp, đầy mộng mị.
Tôi giật mình thức dậy vì một bàn chân lạnh giá. Nhổm dậy, tôi thấy Chương đang ngồi xổm nhìn tôi cười, trên tay đong đưa một túi nylon đựng nước đá.
- Nước đá của Thủy đây.
Tôi cười tươi, đỡ lấy trên tay Chương. Chương ngồi ghé vào một góc Poncho trải trong lều.
- Thích không.
- Thích. Nhiều quá.
Tôi đổ nước đá vào ca.
- Thủy pha nước đá chanh anh uống nhé.
- Cám ơn Thủy. Định chia cho các vị kia, nhưng không gặp người nào.
- Chắc họ xuống tắm biển. Còn Yến thì đi với ông Toàn từ sáng chưa về.
Tôi pha một ca nước chanh thật đậm đà, Chương khen thế. Chương và tôi nhấm nháp từng chút một những hớp nước lạnh mát rượi toàn thân.
Chương nói:
- Trưa nay sau bữa cơm, tôi mời quý vị đi săn với chúng tôi.
Tôi reo lên:
- Trưa nay hở anh?
- Khoảng hai giờ. Bạn tôi mang sung săn vào rồi mình lên núi săn thỏ, săn khỉ về nhậu chơi.
- Thuỷ không biết nhậu.
Chương cười:
- Quên mất. Tại tôi quên nói với bạn bè như vậy. Thủy cũng nên thưởng thức cho biết.
Tôi co vai rụt cổ:
- Eo ơi! Sợ lắm. Thủy không bao giờ nghĩ mình có thể ăn một miếng thịt lạ.
- Ăn thử xem, ngon ác luôn.
Tôi cười:
- Nhìn anh diễn tả cũng thấy ngon, nhưng Thủy xin hàng.
Chương ngửa cổ uống hớp nước cuối cùng trong ca. Tiếng nước đá vỡ tan lạo xạo trong miệng Chương, nghe vui tai.
Anh Đệ và Khôi trở về, trên tay mỗi người cầm một cây san hô và vài mảnh vỏ ốc, vỏ sò đầy mầu sắc.
Khôi nói to:
- Tìm được nhiều thứ đẹp lắm Thủy ơi.
Tôi và Chương bước ra khỏi lều.
- Anh Chương rủ tụi mình trưa nay đi săn đó Khôi.
Khôi la lớn:
- Khóai quá. Khi nào bắt đầu đây.
Chương đáp:
- Hai giờ. Các anh không bận chứ?
- Không có gì. Mà có bận thì cũng cố thu xếp để theo anh, tôi mê đi săn như mê tình nhân.
Tôi chen vào:
- Khôi có tình nhân đấy à?
Khôi lững lờ:
- Có lẽ thế.
Bữa cơm trưa ăn vội vã. Yến trở về khi bữa ăn gần xong. Yến nói trước:
- Xin lỗi mọi người, Yến về muộn. Nhưng đã ăn cơm rồi.
Tôi nghĩ là Yến đã đi ăn với Toàn ở một hàng nào đó. Một vài gia đình dân trên đảo đã mua thức ăn về nấu nướng bán cho du khách kiếm lời. Lúc dọn cơm ra tôi có ý định đi tìm Yến nhưng anh Đệ bảo cứ ăn trước, để phần cho Yến. Khôi cũng nói:
- Đi với ai chứ với ông Toàn thì Yến không lo đói.
Cơm xong tôi và Khôi lo dọn dẹp. Tiếng ca nô ì ì tiến vào gần bờ. Chương bảo:
- Người bạn tôi mang súng vào đó.
Anh Đệ hỏi:
- Sáu người, có mấy cây súng?
- Hai.
- Hơi ít, nhưng chia nhau thử tài cũng được. Các cô đi theo… dự khán.
Anh Đệ làm ra vẻ quan trọng:
- Suỵt. Đừng nói um sùm thiên hạ đòi theo thì lôi thôi to.
Yến ngơ ngác:
- Sao vậy?
- Sợ Trại Trưởng không bằng lòng.
Yến bĩu môi:
- Cái đó khỏi lo.
Khôi thắc mắc:
- Sao thế?
- Trại Trưởng không phiền đâu. Ông ấy cũng đang bận với các tiết mục hấp dẫn khác.
Mọi người chờ đợi. Yến nói tiếp:
- Thiên hạ kéo nhau đi săn cá hết rồi. Nói là thi đua săn bắn dưới đáy biển cho oai chứ kỳ thực chỉ có một số thuộc Toán Ngư Long và mấy ông trong Hội Săn Bắn dưới biển kéo nhau đi săn cá nấu canh chua rồi. Mọi người ít ai biết, mà cũng chẳng ai được mời tham dự.
Tôi hỏi Yến:
- Yến đi về đấy à?
Yến gật đầu:
- Toàn là sĩ quan liên lạc mà. Anh ấy đưa Yến đi theo, được mời dự một bữa cơm thịnh soạn toàn cá. Ở góc đảo phía xa kia, phải đi ghe của dân chài lưới mới ra tới.
Khôi kêu:
- Hèn gì bà đi tới giờ mới về.
Chương vỗ hai tay vào nhau đôm đốp:
- Thôi, chúng ta lên đường là vừa.
Nói xong, Chương và người bạn cầm hai khẩu súng săn đi trước. Chúng tôi len lỏi vào rừng cây, men theo con đường mòn lên sườn núi.