Chương 9
CHÚNG TÔI LEN LỎI GIỮA NHỮNG bụi cây rậm rạp. Rừng cây lưng chừng núi phần nhiều là cây loại thân nhỏ, nhiều dây leo. Càng lên cao càng nhiều thân cây lớn, nhưng lối đi trơn trợt, nhiều mỏm đá chênh vênh chắn lối. Chỉ mới đi được nửa giờ tôi và Yến đã thở phì phò. Yến hết vẻ hăng hái lúc đầu, luôn miệng càu nhàu kêu ca. Tôi cũng nhăn như cái bị bẹp, nếu không tự ái chắc tôi đã lên tiếng đòi trở xuống.
Chương và người bạn vẫn xăm xăm đi trước, lom khom bò trên các dốc đá nhấp nhô coi thấy sợ. Khôi tiếp theo hai đứa con gái chúng tôi, cuối cùng là anh Đệ.
Lên tới lưng chừng núi, lối mòn chợt uốn quanh, chia hai ngả, Chương rẽ về ngõ trái. Tôi hỏi:
- Ngả kia đi đâu, anh Chương?
Chương ngừng lại, ngước lên nhìn ngọn núi:
- Lối đó đi về bên hông, vòng ra mạn núi bên kia.
- Sao mình không đi thử về phía đó?
Yến hỏi. Người bạn Chương cười, góp chuyện:
- Khỏi cần thử, cô ạ. Chúng tôi đi lối ấy nhiều lần. Đó là con đường vòng ra sau núi, sang mạn biển bên kia, vòng ra hông núi phía cuối dẫy rồi lại vòng trở về bên này. Ai thích đi thám du, chơi trò leo núi thì phải từ sáng sớm và đến chiều tối mới về tới chân núi bên này.
Anh Đệ lay lay một thân cây có trái lạ:
- Ngày mai, theo chương trình của Trại, có mục leo núi đấy. Ai muốn tham dự?
Tôi bảo Yến:
- Kìa. Lực sĩ. Mai ghi tên leo núi đi.
Yến vênh váo:
- Sợ gì. Mệt và vất vả thật nhưng Yến không ngán. Mai anh Toàn mà rảnh thế nào Yến cũng bắt đưa đi.
Anh Đệ, Khôi và tôi nhìn nhau cười. Toàn. Lúc nào cũng thấy Yến nhắc đến Toàn. Coi bộ con nhỏ này si anh chàng đó rồi chắc.
Tôi ngồi ghé xuống bên Yến:
- Bi giờ chỉ biết có anh Toàn thôi nhỉ.
Yến cười cười, nói nhỏ với tôi:
- Ít nhất là thời gian này.
Tôi ngồi im. Con gái đôi khi có tính thế, tựa như lợi dụng. Cần có người con trai để lo lắng, phục dịch cho mình lúc gặp chuyện. Xong việc, đã vội quên hay tảng lờ như không hề quen, không hề thân thiết. Đi dạo phố, phải có kép đưa đi cho thiên hạ xì xào mình có kẻ đưa kẻ đón. Đi dự tiệc, phải có tên nào tháp tùng cho khỏi mang tiếng ế xỉa ế xưng. Đẹp hay không đẹp cũng ganh nhau từng cử chỉ, từng hành động giữa đám đông để mọi người chú ý. Và lúc nào cũng có tật xấu đinh ninh mình là người đẹp nhất, nổi nhất. Con gái là như vậy đó. Vì thế tôi không trách khi Yến nói ra câu ấy.
Chương kêu lên:
- Ơ kìa, sao lại ngồi cả xuống đây. Tiếp tục leo đi chứ.
Yến nhăn nhó:
- Thì nghỉ tí đã nào. Nắng thấy mồ.
Người bạn Chương khuyến khích:
- Leo lên thêm độ mười phút nữa sẽ có một khoảng đất trống, nhiều cây lớn nên rất mát. Mình lên đó nghỉ chân. Nếu không săn, các cô có thể ngồi đó nhìn xuống biển. Mát lắm, mọi người dưới ấy nhỏ như kiến bò.
Yến đứng bật dậy:
- Thế à. Vậy thì leo lên.
Cả bọn tiếp tục đi. Yến lại léo nhéo:
- Nhưng sao cứ đi hoài. Bộ các ông không thấy con mồi nào sao.
Chương vui vẻ:
- Muốn săn phải giữ im lặng, đi đứng nhẹ nhàng chứ đâu như đi diễn binh thế này. Vả lại còn phải đến vùng có thú đã chứ.
Nắng vẫn gay gắt trên đầu cây, ngọn lá. Chúng tôi vạch cành lá mà đi, khom lưng mà trèo. Mồ hôi toát đầy trong người tôi. Quả tình, tôi không thấy thú vị gì trong cuộc vui này, nếu không bị sự tò mò về kết quả những phát súng săn thúc đẩy. Trái lại Yến vẫn cười nói rúc rích, dù thở ào ào, dù thỉnh thoảng lại kêu mỏi chân bắt nghỉ.
Tới khoảng trống chúng tôi ngồi đứng ngả nghiêng. Tôi và Yến ngồi nhìn xuống bãi biển. Lều trại đủ mầu sắc, nho nhỏ xinh xắn như chiếc núm cau úp trên mặt giấy mầu. Người qua lại tựa như đám kiến túa ra tìm mồi tha về tổ. Bốn người đần ông xúm quanh hai cây súng, sửa soạn cuộc săn. Họ chia thành hai toán. Chương, Anh Đệ và tôi một toán. Ba người kia một toán. Rẽ về hai ngả và đã dặn dò cẩn thận khỏi bắn lầm nhau. Hẹn gặp tại đây lúc bốn giờ chiều.
Chương dẫn đầu, tôi đi giữa và anh Đệ sau chót. Cây súng trong tay Chương được ôm chéo trên tay. Anh Đệ đeo túi đựng chiến lợi phẩm. Tôi khua khúc cây cầm trên tay lên mặt đá lóc cóc. Hơi đá, hơi lá cây, hơi đất núi rừng làm tôi hơi khó chịu.
Chương suỵt tôi nho nhỏ. Tôi ghé gần Chương thì thầm:
- Gì vậy anh?
- Không biết. Có con gì trong đám cành lá kia.
Chúng tôi mon men đến gần. chỉ cách khoảng ngoài mười thước. hai con khỉ đang đùa dỡn trên một cành cây. Một con to lớn lông rậm, đuôi dài. Con kia cụt đuôi, nhỏ hơn.
Chương thì thầm với anh Đệ và tôi:
- Hạ con nào?
Anh Đệ hăng hái:
- Con lớn, cho chắc ăn.
Chương băn khoăn:
- Con cái. Sợ nó có con, tôi nghiệp. Thôi phơ anh đực vậy.
Chương đưa súng lên nhắm. Lòng tôi xốn xang bứt rứt. Tội nghiệp chúng. Chúng nó đang hạnh phúc. Biết đâu chẳng có những con khỉ con. Tôi định cản Chương, nhưng lại sợ Chương cười chế diễu. chương lên đây để săn, và tôi theo lên vì thế. Tôi khẩn cầu trong bụng cho Chương bắn không trúng.
Tiếng súng nổ vang. Tiếng khỉ rú lên như xé lụa, đau đớn, thê thảm. Tôi nhổm tới trước, nhìn trân trân qua vai Chương, lúc đó đang trong tư thế lom khom. Con khỉ cụt đuôi lăn lộn trên đám lá cây. Con kia nhẩy vùn vụt trong cành lá, khuất dạng. Buông lại sau lưng những tiếng kêu thảm thiết.
Chương nhẩy tới. Anh Đệ nhẩy tới. Tôi chậm chạp nhích lại gần. Chương nắm một tay con vật xấu số dơ lên. Sức nặng làm thân hình con khỉ thõng xuống trông dài ngoằng. Chương bảo:
- Khá nặng.
Anh Đệ chép miệng:
- Mình phá hoại gia cang nhà “người ta” rồi, kể cũng tội nghiệp.
Chương nhìn tôi. Ánh mắt tôi hằn chứa đầy trách móc. Chương đưa con vật cho anh Đệ bỏ vào túi đeo:
- Đành vậy. Số mệnh cả.
Tôi cằn nhằn:
- Anh ác lắm, coi chừng nó trả thù anh.
Chương mỉm cười không nói. Anh Đệ hỏi:
- Tiếp tục chương trình chứ? Lần này tới phiên tôi. Gắng tìm một chú thỏ hay mễm gì cũng được.
Chương trao lại cây súng cho anh Đệ, nói lớn:
- Cô Thủy có vẻ xuống tinh thần. Thôi để tụi này ngồi chờ đây, anh Đệ tiến xa thêm chút nữa xem sao. Một lát trở lại nhé.
Anh Đệ gật đầu, bước đi, mất hút sau rặng cây. Tôi tựa mình vào một thân cây. Chương ngồi xuống cạnh tôi. Châm một điếu thuốc lá.
- Thủy giận tôi à?
- Đâu có, anh. Nhưng Thủy hơi buồn.
- Vì vợ chồng khỉ tan đàn lẻ đôi?
Tôi gật đầu:
- Đây là lần đầu tiên Thủy chứng kiến một cảnh khó quên.
- Thủy đa cảm quá.
- Con gái có lẽ đều vậy hết.
- Viên đạn bắn đi, tôi mới kịp nghĩ đến phản ứng của Thủy. Bao nhiêu lần trước khi săn, tôi không bao giờ băn khoăn sau khi bắn chết một con vật, dù là con vật có đôi. Lần này…
- Tại sao anh lại nghĩ đến phản ứng của Thủy. Thủy có trách móc anh đâu?
- Thủy không nói nhưng Thủy đã nghĩ. Và nếu Thủy không nghĩ thì tôi đã nghĩ là Thủy có nghĩ như vậy. Tự nhiên sinh ra áy náy như mình vừa phạm lỗi.
Tôi ngồi im. Chương hơi cúi người tới trước, gần tôi hơn:
- Thủy biết tại sao không?
Tôi nhìn Chương, chờ đợi.
- Vì tôi quý Thủy. Sợ Thủy phiền giận tôi. Chưa lần nào, chưa bao giơ tôi sợ một người con gái buồn, giận tôi. Không hiểu sao bây giờ tôi lại thế.
Tôi cười, tinh nghịch:
- Vì Thủy có vẻ dữ. Trêu vào Thủy tha hồ mà dỗ.
Chương nghiêm trang:
- Mình quen nhau chưa được hai ngày. Nhưng những gì mình đã biết về nhau có giá trị như tình bạn từ lâu năm, của những người tri kỷ. Phải chăng, đó là nguyên nhân bắt tôi nghĩ ngợi về Thủy?
Tôi vẻ ngang vẽ dọc trên mặt đá với cành cây khô trong tay. Giọng Chương êm dịu:
- Tôi đã chia rẽ vợ chồng nhà khỉ. Kể cũng tội nghiệp.
Tôi bâng khuâng:
- Dù sao thì cũng đã rồi. Thủy không trách anh nhưng hình ảnh vừa qua đã làm Thủy xúc động. Xin anh một điều, ngưng cuộc đi săn và trở xuống.
Hẳn Chương nhìn thấy vẻ thành khẩn thiết tha trong ánh mắt, trong cử chỉ tôi lúc đó nên Chương gật đầu:
- Nếu Thủy muốn thế, chờ anh Đệ trở lại mình sẽ quay về chỗ hẹn với mấy người kia.
Chúng tôi ngồi im bên nhau. Gió lùa tung mái tóc tôi quấn quýt vai Chương. Mùi khói thuốc thoang thoảng dễ chịu trong vùng đất mát, lộng gió.
Chương đặt tay lên cánh tay trần của tôi:
- Thủy.
- Dạ.
- Tối nay cho phép tôi mời Thủy đi chơi nhé.
- Đi đâu anh. Bát phố hay đi ăn kem.
Tôi đùa. Chương đùa lại:
- Đi xi nê. Rạp Chúa Đảo Thổ Châu.
- Phim gì anh?
- Đôi trẻ bên bờ bể. Thành phần tài tử quen thuộc.
- Ai thế?
- Hoàn Chương và Nhược Thủy.
- Tên ai nghe quen quen vậy nhỉ?
- Tên anh và em.
Thật bất ngờ Chương nói thế. Thật bất ngờ, Chương kéo tôi ngả vào ngực chàng và hôn tôi. Tôi không kịp nghĩ, không kịp phản ứng gì. Chỉ nhận chịu. Chương hôn thật tham lam, mạnh bạo và say đắm. Tôi dướn người ngột ngạt dưới sức trì kéo của cánh tay Chương, của đôi mắt như có lửa. Cái hôn kéo dài đến mấy phút, như cả năm. Tôi xô được Chương ra, cúi mặt, bàn tay phản ứng tự nhiên đưa lên chùi nhẹ trên môi. Chương hẳn đang nhìn tôi, chàng bỗng nói:
- Giận anh không?
Tôi ngồi im, nước mắt vô cớ tràn lên mắt:
- Anh thao thức cả đêm qua.
- …
- Gặp em. Nghe em tâm sự, anh bỗng có ý nghĩ chúng mình thật gần gụi, thật cảm thông. Hình như có một sự xếp đặt nào cho mình gặp nhau, anh nghĩ thế và bỗng tin vào duyên số đẩy đưa.
- …
- Nếu không, sao anh lại để ý đến em, nghĩ nhiều về em, theo dõi em ngay từ lúc em xuống tầu. Thủy, em có chấp nhận tình cảm vội vã này không nhỉ?
Câu hỏi đầy âm thanh thúc bách. Tôi ngẩng lên, nhìn ra xa. Gió tạt mái tóc che khuất một nửa khuôn mặt tôi, phía Chương nhìn. Tôi thở dài:
- Cái gì đến với Thủy cũng đột ngột như sấm sét. Làm sao em có thể trả lời em có yêu và chấp nhận tình yêu của anh ngay bây giờ được.
- Nhưng anh biết em không phản đối. Nghe giọng em, nghe tiếng em ngọt ngào, anh hiểu em không giận anh, không ghét anh.
Chương vùng dậy ôm cứng lấy tôi, thu gọn tôi vào trong đôi cánh tay rắn chắc của chàng. Tôi ngồi im, bỡ ngỡ và cam chịu. Chương cúi xuống tìm môi tôi. Tôi né tránh. Nụ hôn Chương đậu dài trên má, trên mắt tôi.
Có tiếng động nhẹ của cành lá. Tôi vuột ra khỏi vòng tay Chương ngơ ngác. Anh Đệ đứng cách chúng tôi chừng năm thước, nụ cười gượng gạo nở trên môi:
- Xin lỗi. Tôi không cố ý làm phiền…
Chương đứng lên đỡ cây súng trên tay anh Đệ, cười cười… dễ ghét.
Anh Đệ nói:
- Tôi trở lại vì chẳng tìm được con gì.
Chương đề nghị:
- Vậy thì mình quay về chỗ hẹn với nhóm kia. Cũng gần tới giờ rồi.
Chúng tôi lặng lẽ bước bên nhau. Anh Đệ cố ý đi nhanh lên trước. Những bước chân anh, tôi bỗng thấy vội vã, quả quyết. Chương quàng tay lên vai tôi, y như đã quen kiểu ấy nhiều lần. Tôi đẩy nhẹ ra, nói nhỏ:
- Đừng anh. Anh Đệ thấy rồi đó.
- Thì đã sao?
- Hứ. Người ta cười mình…
- Cười hở mười cái răng. Vợ chồng, người yêu hôn nhau là sự thường. Lớn cả, biết cả rồi chứ bộ.
Tôi đỏ mặt quay đi:
- Anh thật… hết chỗ nói.
Tình cảm reo vui chiến thắng, Chương nhìn tôi, cười, ánh mắt nồng nàn:
- Lính tráng ít thì giờ. Em đừng giận oan anh.
Tôi thu lấy ánh mắt, nụ cười Chương vào tâm trí. Có thật tôi đã dành một chỗ đứng đáng kể cho Chương, trong trái tim tôi?