← Quay lại trang sách

Chương 10

CUỘC ĐI SĂN CHẤM DỨT VỘI VÀNG vì trời chuyển mây đen nghịt. Gió lộng ào ào, cây cối ngả ngiêng. Chúng tôi vội vã xuống núi. Yến cứ lo không kịp về tới trước khi mưa, lăng xăng chạy trước.

Nhóm của Khôi và người bạn Chương săn được hai con chim, một to một nhỏ. Vừa đi mọi người vừa bàn cách làm thịt những con vật xấu số. Chương nhìn tôi thông cảm, quyết định:

- Để tôi đem lại nhà một tay Hải Quân trên đảo làm thịt. Họ có đủ dụng cụ và gia vị. Chiều nay mời quý vị tới ăn.

Tôi và Yến cùng lắc đầu:

- Bọn này xin miễn, không dám ăn.

Khôi nói:

- Hai cô dại.

- Sao dại?

- Dịp may hiếm có. Ăn cho biết chứ.

- Không ham.

- Ăn rồi về kể cho bà con lác mắt chơi.

Nhưng tôi và Yến vẫn chào thua. Chương cùng người bạn bàn tính những món ăn một cách ngon lành. Tôi tự nhủ, đàn ông chỉ có vậy. Thú vui của những người lang bạt, của những người đang trở thành đàn ông đúng nghĩa. Bọn trai trẻ không thích thế, phải là những cuộc vui ồn ào bề ngoài, ầm ỹ bên trong.

Những người này, thú vui của họ là những gì khác biệt. Thú vui của cả hai loại đó, với tôi đều xa lạ.

Chương đi lùi lại bên tôi:

- Vậy là Thủy khỏi phải nhìn thấy cảnh… thương tâm nhé.

- Gì anh?

- Phanh thây xẻ thịt chiến lợi phẩm.

- Ừ, Thủy sợ lắm.

Chương đùa:

- Lẽ ra nhờ Thủy làm thịt chú khỉ.

Tôi rú lên:

- Đùa, còn lâu Thủy mới chịu.

Chương cười hà hà. Cơn mưa đang kéo tới, rơi lác đác. Chúng tôi nhìn trời lo âu. Lối xuống dốc và trơn cho người vội vã. Cả bọn dúi vào nhau mà đi, con đường về sao xa đến thế. Tôi nguội lạnh cả thú leo trèo lúc khởi hành.

Mưa ào xuống như trút, nhưng chúng tôi không thể tìm ra một chỗ núp. Rừng cây ngả nghiêng, vật vã. Nước mưa từ vùng không gian bao la trút đổ ào ào trên đầu tôi, vùi dập những chiếc lá xanh non, những cành cây trĩu ướt. Trong khoảnh khắc, người tôi ướt nhũn.

Cả bọn vừa rảo bước vừa vuốt nước mưa trên mặt. Tôi rên lên:

- Lạnh quá.

Yến phụ họa:

- Ừ, lạnh ghê.

Anh Đệ và Khôi tiến lên sát cạnh, Khôi đỡ lấy một bên tay tôi:

- Cẩn thận kẻo ngã. Nguy hiểm lắm.

Trong tối mờ của bầu trời, chúng tôi lần mò theo lối mòn xuống tới chân núi. Tiếng người bạn Chương át cả tiếng mưa rơi:

- Xong rồi. Từ đây ra tới bãi biển chưa đầy mười phút.

Không ai bảo ai, tất cả cùng vùng chạy. Khu lều trại trong chốc lát, hiện ra trước mắt. Tôi thở ra nhẹ nhõm. Yến phóng như lao vào trong lều. Nước mưa ngấm trong cát, đẩy xâm xấp trên mặt, tấm poncho trải để nằm bây giờ sũng nước. Nhưng những giọt mưa bị giữ lại trên mái lều. Cả hai đứa con gái chúng tôi cùng rét run, răng gõ lập cập. Loáng thoáng bên mấy lều kia tôi nghe tiếng cười của Khôi và Chương, chắc hẳn đang đùa vui vẻ chuyến đi đầy bất ngờ thích thú.

Yến dựt tung hàng nút áo, thoát y một cách vội vã, miệng léo nhéo hối tôi:

- Cởi ra đi bà. Mau kẻo lạnh chết.

Tôi vội vã trút bỏ bộ đồ ướt trên người. Hai đứa con gái bất ngờ nhìn nhau. Im sững một giây rồi ngượng ngùng quay đi. Thân thể không chút vải, gió lùa vào qua khe lều làm tôi lạnh cóng, vội ngồi thụp xuống moi móc bộ đồ ngủ đựng trong sắc tay. Nước ngấm qua sắc tay, làm ẩm ướt hết mọi thứ. Tôi và Yến lom khom mặc đồ ấm lên người.

Yến than:

- Tê tái hết cả.

Tôi đùa sống sượng:

- Gì tê tái?

- Tất cả. Không một chỗ nào trên người ấm áp hết.

Yến trải chiếc áo mưa nhà binh khác rộng ra trên lớp poncho ướt, hai đứa nhào vào ngồi co tròn thu lu. Yến áp hai tay lạnh vào má tôi, trêu chọc. Tôi rú lên:

- Ái, lạnh.

- Lạnh từ khuya rồi còn kêu.

- Nhưng tay Yến như nước đá.

Yến cười nhỏ. Rồi Yến chợt nói:

- Hôm nay đi săn vui chứ Thủy nhỉ?

- Ừ.

Trả lời Yến, tôi nghĩ tới Chương. Với nụ hôn bất ngờ. Với vòng tay ôm không biết trước của người thanh niên xa lạ, chỉ mới gặp trong thời gian ngắn ngủi như phút giây.

Yến đưa những ngón tay lên chải chải trong tóc:

- Nhưng cũng có người buồn.

Tôi thắc mắc:

- Ai?

- Anh Đệ.

- Sao thế?

- Trông thì biết.

- Ta chẳng thấy gì hết.

- Bà còn đang bận… thì thấy gì ai?

Tôi kêu lên:

- Ơ, mụ này. Nói gì Thủy không hiểu.

- Thật không?

Tôi bối rối:

- Thật.

Yến xoay người sang nắm lấy hai vai tôi:

- Bà và tên Hải Quân… có gì phải không?

Tôi tròn mắt:

- Có gì? Là sao?

- Chương đó.

- Ừ, Chương sao?

- Hai người có vẻ thân mật lắm phải không?

Tôi tỉnh bơ:

- Dĩ nhiên. Hợp chuyện thì thân chứ sao?

- Không. Vấn đề tình ý cơ.

Tôi nhéo vào đùi Yến:

- Bạn là chúa đa nghi. Có gì nhanh như điện được thế.

Yến xì một tiếng:

- Xin can. Đời bây giờ quen nhau, chịu nhau không cần thời gian. Cách cư xử giữa đôi trai gái thay đổi chỉ trong vài giờ là được, miễn là chịu nhau rồi. Như có một cái gì thu hút ở nhau, thấy và thích. Thế là xong. Thân mật nhau liền.

Tôi bâng khuâng:

- Thế có gọi là yêu được không nhỉ?

- Thoạt đầu thì không. Đó là một sự tuyển chọn cho mình. Một thời gian gần nhau, mới biết là mình yêu hay chỉ thích nhau. Như Thủy với Chương, hai người…

Tôi chặn ngay:

- Nữa, lại gài ta vào vụ đó. Có gì đâu?

Yến vặn lớn ngọn đèn châm sáng từ lúc mới về, nhìn vào mắt tôi:

- Thủy không để ý tới mọi người ư? Trên đường về, ta thấy lối nói chuyện của Chương với bà khác hẳn.

- Thế nào?

- Giọng âu yếm, thân mật. Cử chỉ bạo dạn, quàng vai nắm tay… lén lút mấy lần.

Tôi ngượng ngùng ngồi im. Trên đường về, quả có đôi lần Chương đi sánh vai với tôi, đùa cợt vài câu và có những cử chỉ thân mật quá mức. Tôi phản đối Chương một cách kín đáo, trong lúc Yến đi trước một hai bước. Con nhỏ ghê thế, làm cách nào mà Yến thấy được?

Yến tiếp:

- Còn ông Đệ thì lầm lỳ, mặt tối hơn cả trời mưa nữa. Chắc anh ấy buồn vì hai ông bà… thân nhau quá.

Tôi chống chế:

- Bậy. Thủy có thấy gì đâu?

- Yến đã nói là Thủy đâu còn để ý gì được tới ai. Có thật ấy chứ.

- Anh Đệ với Thủy có gì…

Yến dằn giọng:

- Thủy khéo dấu. Lâu nay, ai còn lạ ông Đệ để ý tới Thủy. Khôi cũng biết nữa, và Khôi bất chấp, vẫn nhào vô Thủy. Yến để ý biết rõ mọi chuyện đấy Thủy ạ. Thủy là tay thu hút đàn ông ghê lắm đấy chứ chẳng hiền đâu nhé.

Tôi thu hút đàn ông. Thật thế không. Đệ, Khôi, Chương. Ba người đàn ông ấy bất ngờ cùng tỏ tình với tôi trong một chuyến đi. Chuyện xảy ra bất chợt trong đời sống đầy xáo trộn của tôi, khiến đời sống tôi lại càng xáo trộn.

Tôi thở dài.

Yến hỏi nhẹ:

- Thủy nghĩ gì?

Tôi vạch nhẹ cửa lều, nhìn ra ngoài. Mưa đã gần tạnh hẳn, Khôi ở trần, đang nhúm bếp giữa khe hai tảng đá. Anh Đệ căng lại nếp lều bị trốc cọc vì mưa. Các lều bên cạnh của trại Văn Khoa cũng đều bị trốc cọc, mọi người đang xúm nhau sửa lại.

Tôi nói:

- Tạnh rồi Yến ạ. Mọi người đang sửa soạn cơm chiều. Mình ra đi.

Tôi vừa nhổm dậy, Yến đã níu vai tôi ngồi lại:

- Khoan đã Thủy. Mình ngồi trò chuyện một lúc đã nào. Hãy còn sớm mà.

Tôi ngồi im. Yến lại hỏi:

- Thủy nghĩ gì về vụ Khôi và anh Đệ.

- Làm sao trả lời Yến được. Thủy chỉ nghe Yến nói, còn họ… có nói gì đâu.

- Sự thực là như vậy.

- Thủy chẳng có gì… với họ.

- Còn với Chương? Yến hỏi một cách trêu chọc.

Tôi nghiêm trang:

- Một người bạn tốt.

- Còn gì nữa?

- Nói chuyện với Chương, Thủy nhận thấy có nhiều điểm hợp nhau, kể cả về hoàn cảnh cuộc sống. Nên dễ thân, vậy thôi.

Yến cười tinh quái:

- Nhưng thân hơi nhanh, phải không?

- Có gì đâu.

- Bạn bè mà cử chỉ thân mật như với người yêu.

Tôi nhăn nhó:

- Vừa thôi, bà cứ dựng đứng chuện lên.

- Chứ còn gì. Ôm vai, nắm tay mà bảo là không có gì?

Tôi yên lặng. Yến vỗ vai tôi, thân mật:

- Có sao đâu. Mình có quyền mà Thủy. Miễn sao mình vui sướng là đủ rồi. Kệ thiên hạ, lo dùm họ làm gì cho khổ thân.

Thôi mình ra tiếp tay cho họ làm cơm đi. Tôi chui ra trước. Khôi nói:

- Tưởng các cô ngủ.

- Làm sao nằm được. Nền ướt hết trơn.

- Bọn này nấu cơm dùm các cô. Sợ các cô mệt và lạnh, khó chịu trong người chăng.

- Lạnh thì có, khó chịu thì không.

Tôi nói. Và tiếp:

- Sao Khôi nấu ít gạo thế?

Khôi mỉm cười:

- À. Lát nữa tôi và anh Đệ đi nhậu lai rai với ông Chương, quý cô ở nhà canh lều và ăn cơm một mình vậy.

Tôi lè lưỡi:

- Gớm, ham ăn dữ. Ghê thấy mồ.

- Thịt khỉ, thịt chim mà ghê.

- Chứ sao. Tôi thì chê.

- Biết rồi, nói mãi. Tay Chương giỏi ghê, tháo vát chẳng thua gì Hướng Đạo.

Tôi cười ròn:

- Chẳng thua gì Khôi, phải không?

Khôi cười, lặng yên.

Tôi hỏi:

- Chương đâu rồi Khôi?

- Đi nhờ làm thịt khỉ rồi.

Tôi thoáng thấy anh Đệ ngẩng lên khi nghe tôi hỏi đến Chương, rồi lại cúi xuống thắt lại chiếc nút dây. Yến tiến lại gần trò chuyện với anh Đệ. Tôi ngại ngùng nửa muốn lại cạnh hai người, nửa lại thấy bất tiện.

Sau cùng, tôi đến cạnh Khôi:

- Thôi, không ăn thì để bọn này làm, kẻo mang tiếng bất công.

Khôi nheo mắt:

- Tốt nhỉ. Người ta làm gần xong rồi mới ra dành làm.

Tôi cười cười. Trời chiều lại quang đãng, đỏ ối ở chân mây. Mặt biển xang biếc. Đường chân trời đậm mầu, lăn tăn sóng tiến vào bờ trên mặt nước xa xôi…

Tôi ngồi làm nốt bó củ cải để luộc, thỉnh thoảng nhìn lén anh Đệ. Anh có vẻ tội nghiệp làm sao. Tôi với anh bây giờ thật khó ăn khó nói.

Nụ hôn của Chương trở về ấm dư vị trên môi tôi, và tôi thấy nóng ở sau gáy. Y như có ánh mắt anh Đệ xoáy vào người tôi, khi Chương say đắm hôn tôi.