← Quay lại trang sách

Chương 11

BÃI CÁT, ĐỨNG TỪ MỘT ĐẦU NHÌN tới, trông thật huyền ảo với những khoảng sáng rực và những khoảng tối mờ mịt. Mỗi khoảng sáng là một khu lều trại với đống lửa đốt sáng rực trong sân. Từng toán ngồi quanh quần quanh lửa, hát hò, kể chuyện vui, đóng kịch, bầy trò chơi. Các toán trại nữ hoạt động có vẻ nhộn nhịp với những nồi chè nghi ngút khói.

Những khoảng tối mờ mịt là khoảng đất trống, khoảng bụi cây ngăn cách khu đất trại giữa từng khu trại. Nhiều cặp trai gái hẹn hò nhau ở đó, ngồi nép cạnh những bụi cây hay nằm dài trên cát. Những đôi tình nhân nằm kề nhau chuyện trò thú vị. Nhìn họ, tôi lại nhớ tới cuộc nói chuyện của tôi và Chương tối hôm trước. Chương nằm dài ra cát và tôi ngồi chống tay nhìn lên nền trời đầy sao sáng. Bất giác tôi quay sang nhìn Chương, bước bên tôi, điếu thuốc sáng lập lòe trong đêm. Lúc này Chương thật người lớn. Buổi chiều, bọn đàn ông tụ tập ở một ngôi nhà nào đó trên xóm, ăn nhậu. Nhưng Chương trở về thật sớm cùng Khôi và anh Đệ. Chương bảo bọn này ngại các cô sợ… ma, khóc lóc mất công. Tôi trêu:

- Chứ không phải các ông thiếu đồ ăn nên tàn cuộc sớm.

Khôi bô bô miệng:

- Thiếu thì không thiếu. Nhưng các tay tổ ép đấu rượu nên bọn này sợ, rút êm.

Tôi hỏi Chương:

- Anh mà không biết uống rượu?

- Có chứ. Cả lít ấy chứ. Nhưng…

Chương hạ thấp giọng:

- Anh muốn rủ em đi lang thang chơi, thú hơn.

- Có gì mà thú?

Chương cười tinh quái:

- Cứ đi rồi biết.

- Không.

- Sao vậy?

- Cái mặt anh.., trông gian giảo lắm.

- Ơ hơ, ai làm gì đâu?

Tôi bắt gặp giọng mình âu yếm:

- Anh là… ghê lắm.

Chương cười cười lặng im. Chúng tôi tụ họp với toàn nhóm Sinh Viên Văn Khoa sinh hoạt gần một giờ. Tôi bị ép hát một bài. Không hiểu sao tôi lại chọn bài Một Mùa Đông để hát cho thiên hạ nghe. Tiếng vỗ tay ào ào sau khi tôi hát xong. Khôi khen nức nở:

- Tuyệt. Bạn hát hay hơn bao giờ hết.

Tôi lườm Khôi:

- Nghe Thủy hát bao giờ mà khen hay hơn mọi lần.

Khôi cười hì hì:

- Thì đó là một lối khen. Người ta thành thực mà.

Buổi sinh hoạt cộng đồng tan sớm vì thiếu chè, thiếu tiết mục hấp dẫn. Mọi người ngồi tán vặt về hòn đảo, cuối cùng là thông báo về buổi leo núi sáng sớm mai do Ban Quản Trại tổ chức rồi giải tán.

Yến lại hăng hái:

- Mai ta leo núi.

- Khiếp, chưa chán à.

- Đã đi đâu?

- Chiều nay leo bấy nhiêu cũng đủ rồi còn gì.

Yến lắc đầu:

- Chiều nay là đi săn, mà mới leo tới lưng chừng núi. Ngày mai leo gần tới chót núi, qua triền bên kia, đi hết bề dài rồi vòng trở lại mặt bên này cơ mà.

- Mệt chết.

- Họ tổ chức tất phải chu đáo, lo gì. Thủy đi không?

Tôi ngần ngại:

- Chắc không?

- Yếu thế.

Tôi không cảm thấy khoái leo lên núi lần thứ hai và đi lang thang từ sáng đến tối trên đó:

- Ngán rồi.

- Đi cả mấy trăm người, vui chứ. Mai rủ ông Đệ với Khôi cùng đi để Thủy ở nhà với ông Chương, anh chị tha hồ bù khú nhá.

Tôi nhéo trên cánh tay Yến:

- Chỉ bậy. Còn ông Toàn thì sao?

- Rủ theo luôn. Theo thì tốt, không theo thì ở lại đây tán… Thủy.

- Lại bậy nữa.

- Tính Yến thế. Không cái gì làm bận tâm Yến được, không có cái gì ràng buộc được Yến, nếu Yến không chấp nhận.

Tôi nhìn Yến như nhìn một người lạ. Tôi vẫn không thể nào hiểu rõ Yến. Hai đứa ra ngồi bên cột cờ nói chuyện.

Chương nói chuyện vãn với với bọn đàn ông một lúc rồi đứng lên:

- Tôi phải trở về tầu. Nếu không có gì, sẽ trở vô kiếm quý vị.

Chương dừng lại trước mặt tôi:

- Thủy muốn lấy nước đá nữa không?

Tôi lắc đầu:

- Thôi, lạnh từ chiều đến giờ còn uống đá vào thì… chết mất.

Chương cười, nụ cười thấp thoáng hàm răng đều óng ánh ngọn lửa.

- Anh ra tầu nhé, nếu không bị kẹt sẽ trở vô chơi.

Tôi gật đầu. Chương tiến về vùng bóng tối dưới bãi, có tiếng ca nô đang nổ máy xình xịch.

Tôi đang định rủ Yến chui vào lều ngủ thì anh Đệ đứng trước mặt:

- Thủy.

Tôi hơi giật mình, ngước lên:

- Dạ.

- Thủy đi bách bộ với tôi một lát được chứ.

Tôi hơi do dự, Yến đẩy vai tôi:

- Đi đi. Yến vô ngủ trước, mệt ghê.

Tôi đứng lên, sánh vai anh Đệ đi xuống bãi. Ánh trăng đổ dài trên mặt nước, vân vàng gờn gợn trên sóng nước. Cả hai cùng im lặng một quãng đường. Chúng tôi đi ngang qua các đám lửa trại đã tàn, ngọn lửa từ trong các khu hắt ra mờ ảo. Ánh sáng mơ hồ nhảy múa trên thân thể Đệ. Tôi cúi đầu đếm những bước chân. Một số trại sinh đã đi ngủ, những người còn thức ngồi từ trong trại nhìn ra bãi, cười đùa vui vẻ. Tiếng Tây Ban Cầm bật lên đâu đó. Ngoài bãi cát này, trong vùng bóng tối tràn đầy chỉ còn những cặp có đôi. Những kẻ đang âu yếm nhau, yêu nhau. Không cần để ý đến ai và cũng chẳng ai làm phiền, vì chấp nhận.

Chúng tôi vượt qua khu lều trại, đi về đầu kia bãi biển. Thật vắng. Trên bãi ở đó, chỉ có vài người tắm khuya đang nằm dài trên cát. Đi đến tận cùng bãi cát phẳng, tôi đang băn khoăn thì anh Đệ lên tiếng:

- Mình ngồi đây chơi nhé Thủy.

Tôi gật đầu cùng anh Đệ ngồi xuống một tảng đá. Tự dưng tôi cố ý ngầm quan sát anh Đệ. Anh có vẻ lầm lì, buồn bã. Tôi thấy thương anh, tội nghiệp anh và cảm thấy như mình có lỗi khi để anh vô tình trông thấy Chương hôn tôi buổi chiều. Bỗng dưng tôi có thái độ của kẻ làm lỗi, ngoan ngoãn đi theo, ngoan ngoãn nghe lời anh Đệ bảo.

Anh Đệ châm một điếu thuốc. Lại thuốc. Đàn ông hình như người nào cũng nghiện thuốc lá. Nhưng mùi thuốc đã quen thuộc lắm, với tôi. Anh Đệ nói:

- Thủy buồn ngủ chưa.

- Chưa, anh.

- Anh không làm phiền Thủy chứ.

Hằng ngày anh Đệ khi thì xưng tôi, khi xưng anh với tôi. Nên tôi không để ý. Nhưng lần này tôi thấy có vẻ gì khác.

- Có gì đâu anh.

- Buổi chiều… trên núi, Thủy có phiền anh không.

Tôi làm bộ ngơ ngác:

- Ơ, sao lại phiền anh.

- Anh băn khoăn mãi, phá hai người…

Tôi ngồi im, không biết nói sao cho phải. Anh Đệ bỗng hỏi:

- Thủy và Chương thân nhau nhanh nhỉ?

Tôi im lặng, thấy nóng ở tai.

- Mới hai ngày…

- …

- Anh cứ tưởng…

Anh Đệ bỏ lửng. Tôi không hiểu anh có ý gì. Anh Đệ bỗng đổi chuyện:

- Thủy hát hay ghê mà dấu tài.

Tôi bối rối:

- Anh cứ khen. Làm sao bằng Yến được.

- Mỗi người một vẻ. Giọng Yến sắc, cao, hơi và đầy. Còn Thủy, tiếng hát ngọt và nhẹ, nghe như tiếng hát học trò không điểm trang.

Tôi mỉm cười, lặng im.

Anh Đệ nói nhỏ, giọng nồng nàn:

- Thủy. Thủy hát lại bài hát ấy lần nữa được không?

- Chi vậy anh?

- Anh thích nghe.

Tôi cố đùa vui:

- Đừng miễn cưỡng khen Thủy lối đó.

Anh Đệ hối hả:

- Thật mà, anh muốn nghe.

Tôi nhìn anh, ánh mắt anh Đệ long lanh:

- Xin Thủy. Một lần duy nhất.

Tôi bâng khuâng. Nói ngập ngừng:

- Đừng cười Thủy nhé. Thiếu tiếng đàn của Khôi, giọng Thủy chẳng ra gì.

Anh Đệ cười âu yếm:

- Không khác mấy đâu.

Tôi im vài phút dây rồi hát. Trong vắng lặng của đêm, chỉ có tiếng vỗ róc rách của sóng vào bờ đá, giữa cảnh trời đất bao la, tôi liên tưởng tới tiếng Chương hát tối qua, bài Hoa Biển, chợt nghe lòng rung động. Tưởng như hát cho Chương nghe.

Đôi mắt em lặng buồn

Nhìn tôi mà chẳng nói

Tình đôi ta vời vợi

Muốn nói cũng khôn cùng

Muốn nói cũng khôn cùng

Yêu hết một mùa đông

Không một lần đã nói

……………………...

……………………...

Tôi bỗng say sưa. Tôi bỗng thấy như mình lạc vào một thế giới nào khác. Quên đi tất cả. Quên mọi phiền muộn. Tưởng như người ngồi cạnh là Chương, là người cảm thông, chia sớt nỗi quạnh hiu của của tôi trong cuộc sống. Tưởng như tôi là kẻ sung sướng, không còn khổ và trong lòng ăm ắp tình yêu. Tiếng hát tôi vút cao.

Gió bên thềm thổi mãi

Yêu hết một mùa đông

Qua rồi mùa ân ái

Đàn sếu đã sang sông

Em ngồi bên sông cửa

Anh đứng dựa tường hoa

Nhìn nhau mà lệ ứa

Một ngày một cách xa

………………………

………………………

Hơi thở tôi dồn dập. Tâm hồn mênh mang, những tiếng hát sau cùng vừa dứt, tôi chưa hết bàng hoàng đã thấy mình chao đi, nghiêng ngả. Đã thấy môi nóng hổi kỳ lạ. Đã thấy toàn thân ấm áp khác thường. Anh Đệ, thật bất ngờ, ôm chầm lấy tôi, hôn ngấu nghiến.

Cơn bàng hoàng qua mau, thay thế bằng kinh ngạc. Nằm trong lòng anh Đệ, nhìn khuôn mặt đam mê vừa nhích xa má môi tôi, tôi bỗng thấy quay cuồng. Rồi bật khóc. Anh Đệ như bừng tỉnh một cơm mê, đẩy tôi ngồi thẳng dậy, rồi rít:

- Anh xin lỗi em. Xin lỗi Thủy.

Tôi nức nở:

- Sao anh lại làm thế?

- Tha lỗi cho anh.

- Anh nghĩ gì về Thủy mà hành động như vậy?

Đệ không trả lời. Ngồi im. Tiếng khóc tôi thút thít trong im vắng. Tôi cố gắng bình tĩnh trở lại, kéo vạt áo lau mắt.

- Anh coi thường Thủy đến thế sao?

Anh Đệ chợt nói:

- Thuỷ. Cho anh giải thích.

Anh Đệ im lặng vài giây rồi tiếp:

- Anh lầm lẫn mất rồi. Nhưng anh không cố ý. Từ lúc thấy Thủy và Chương hôn nhau, anh tự nghĩ như vậy là hết cả. Thủy không yêu anh, sẽ không bao giờ yêu anh. Và anh bứt rứt với ý nghĩ tự trách mình đã không bộc lộ cho Thủy biết anh yêu Thủy từ nhiều ngày tháng trước. Nên bây giờ anh mất Thủy. Trên đường về, bị dầy vò vì những chuyện đã thấy, anh bỗng trách thầm Thủy. Làm sao Thủy lại có thể… như thế, với người đàn ông chỉ mới gặp hai ngày. Có phải là tiếng sét tình yêu, như người ta nói? Có lúc anh lại nghĩ, Thủy là người… dễ dãi. Xin lỗi Thủy, anh đã nghĩ thế, và bây giờ nói ra không phải để bày tỏ lòng coi thường, mà để tự mạt sát mình đã xấu xa như vậy. Phút giây vừa qua, quả tình là anh không tính trước. Chỉ vì ý nghĩ sẽ mất Thủy vĩnh viễn, làm anh như mê đi, không cầm lòng được…

Tôi lắng nghe. Giọng anh Đệ đầy thành khẩn. Và thật nhanh, tôi gần hiểu được tâm trạng người đàn ông này. Tình yêu hay dục tình? Dù gì đi nữa, phản ứng và hành động của anh cũng có thể tha thứ. Nhưng tôi vẫn im.

Anh Đệ còn nói nhiều, thật lâu. Rồi một lúc tôi đã nói:

- Thủy không trách anh nữa, miễn là anh không làm vậy vì coi thường Thủy. Anh nên hiểu, tình yêu tự nhiên mà có, không thể cưỡng ép, cưỡng đặt. Thủy không thể yêu anh vì Thủy không cảm thấy. Với Chương, có thể Thủy chưa yêu, nhưng giữa hai đứa đã có một sự hòa hợp, cảm thông của hai tâm hồn cô độc, nhiều phiền muộn. Anh không thể rõ, nhưng Thủy mong anh biết cho như thế…

Anh Đệ và tôi cùng ngồi im. Một lúc tôi đứng lên:

Thủy trở về trước. Anh yên tâm, giữa chúng ta không có gì sứt mẻ.

Anh Đệ nói nhỏ, thật nhỏ:

- Thủy thật độ lượng. Cảm ơn Thủy nhiều.

Tôi bước đi, những bước chênh vênh. Tôi đã xử sự như thế nào mà mọi người hiểu lầm tôi, nghĩ xấu về tôi. Lại hai chuyện bất ngờ trong vòng một ngày: hai người đàn ông đã hôn tôi.

Họ nghĩ gì về tôi khi ôm tôi, đặt môi lên môi tôi. Tôi là một con bé dễ dãi, hư hỏng. hay tôi là một khối thu hút như nam châm?

Những cảm giác kỳ lạ, khác biệt, của hai người đàn ông đem đến đã làm cho tôi như biến đổi hẳn. Chương cho tôi những bâng khuâng, những thoang thoảng đê mê. Anh Đệ để lại tôi những day dứt, những thúc dục vô cớ. Đàn ông, đúng là mỗi người một thế giới.

Tôi đi men theo mí nước. Nước biển lạnh tràn lên chân. Tôi cúi xuống, xỏ hai tay vào lòng hai chiếc dép, cầm lên. Hai bàn chân trần dẫm trên cát ướt, tôi mau chóng thấy lại an định tâm hồn.

Có tiếng mấy tầu chạy ì ì. Tôi ngó ra biển. Một chiếc ca nô từ ngoài lao vào. Hình như đây là chuyến chót vào đón những người đi bờ trong ngày muốn về tầu ngủ. Tôi tự hỏi Chương làm gì lúc này?

Nghĩ tới Chương thì Chương hiện ra. Chiếc ca nô ủi lên bãi cát và Chương nhẩy xuống. Tôi không nhận ra, nhưng Chương thấy tôi, chạy tới gần, nhìn vào tận mặt, rồi kêu:

- Đi đâu đấy em?

Tôi ngước nhìn, mỉm cười:

- Anh vô được ư.

- Ừ, tối nay anh ở lại trong này.

Hai chúng tôi lại sánh bước. Tôi chẳng muốn nghĩ gì. Đi cạnh Chương tôi thấy lòng yên ổn. Chương ngậm điếu thuốc trên môi. Tôi bỗng nẩy một ý nghĩ kỳ cục: thuốc lá như một liều thuốc kích thích, xúi dục người ta quyết định những việc táo bạo. Nhất là những việc xẩy đến trong đêm tối. Tôi nghĩ đến điếu thuốc trên môi anh Đệ, trên môi Chương.

Chương quay sang hỏi lần nữa.

- Thủy đi đâu về thế?

- Đi bát phố.

- Một mình?

- Hai mình.

- Ai nữa?

Tôi chỉ vào Chương. Chương cười:

- Không. Lúc nẫy cơ. Ai vậy?

Tôi chỉ vào bóng tôi dưới trăng.

- Chàng này.

Chương khúc kkhích:

- Với anh chàng này thì không có gì nguy hiểm.

Tôi nghĩ thầm:

- Vậy mà vừa… nguy hiểm xong.

- Mình đi một vòng nhé.

Tôi nghĩ thầm:

- Lại vòng vòng. Ở đây thì chỉ có thể.

Tôi gật đầu. Chương nói tiếp:

- Trời đất này mà nằm ngó lên bầu trời nói chuyện thật thú.

Tôi nghĩ thầm:

- Lại nằm nói chuyện. Đàn ông các anh chỉ có những chuyện như vậy thôi sao?

Nhưng tôi lại hỏi:

- Nói chuyện gì?

- Chuyện… lung tung. Bất cứ chuyện gì. Chuyện… lỉnh kỉnh.

- Anh… kỳ cục. Chỉ được câu thứ nhất. Luôn hỏng câu sau.

Chương cười cười, nắm tay tôi dắt đi. Tôi để yên tay tôi trong tay Chương. Hai đứa đi trở về khu trung tâm, vòng lên nhà Chúa Đảo, ghé vào ăn một chén chè. Rồi trở ra, xuống bãi, đi về khu lều trại Văn Khoa. Trong trại mọi người đã đi ngủ cả. Tôi định bước vào nhưng Chương đã nắm chặt tay tôi, kéo đi, xa về cuối bãi phía này. Chúng tôi leo qua những mô đá thấp, vòng lên trên cao. Phía đó là một bãi cát nhỏ, khô, mịn màng. Ban ngày mọi người tắm xong hay leo vào khu bãi cát này nằm phơi nắng.